Quay lại gần tháng trước, sau khi Trần Phương tới giáp Vũ Ninh thì gặp lại
Trần Thái và tiểu Vân. Họ ở lại gần hai ngày để chờ tin tức về người đã cứu
họ, nhưng liền biệt vô âm tín. Trần Phương mắt hơi ướt lệ nhìn ra ngoài cửa
sổ. “ Ngươi nhất định phải sống sót” , trái tim nàng dường như đã rung động
rồi dù cho chưa từng thấy mặt người ấy một lần.
Sau hai ngày chờ đợi, ba người quyết định quay trở về Trần gia. Chuyến đi này
của Trần Phương không đạt được kết quả như mong muốn khiến Trần gia lâm vào
tình cảnh khó khăn. Trần Phương quyết định lập thêm các cửa hàng buôn bán vải
lụa và giấy bản trên khắp Hà Thành và các khu vực xung quanh, nhằm đưa hàng
hóa tới tận tay người dùng.
Mấy ngày đầu tiên đã đạt được hiệu quả khá tốt, số lượng hàng hóa bán ra đã
gần bằng trước kia. Tưởng chừng mọi chuyện sắp được giải quyết thì Trần gia
lại sảy ra biến cố, 4 xưởng sản xuất và kho hàng của Trần gia bị cháy, gần như
các sản phẩm và thiết bị sản xuất đều bị hủy hoại. Bên ngoài thị trường, các
cửa hàng của Đoàn gia và các gia tộc khác lần lượt cho ra sản phẩm mới, giấy
bản bọn họ sản xuất trắng và bền hơn, giá thành lại rẻ. Trần gia lầm vào tình
trạng hết sức khó khắn, nhiều cuộc hội nghị gia tộc được triệu tập nhưng vẫn
chưa tìm ra cách giải quyết.
…………………..
- Đại bàng gọi chim sẻ nghe rõ trả lời, có ai không?
Mấy tên gác phủ đi ra, nhận thấy người quen liền cho vào. Khôi vừa bước vào
Trần phủ thì thấy ba người đi ra.
- Ôi Trần thiếu gia cuối cùng ta cũng gặp được người, người biết không nhiều
ngày hôm nay ta tìm người mà mất ăn mất ngủ, mỗi ngày chỉ ăn được mười bát
cơm, hai con gà, nửa con lợn, cùng vài cân thịt trâu thôi. Hu hu.
Khôi liền lao lại ôm lấy Trần Thái, khẽ lấy tay chấm vào mắt cho lệ chảy ra.
- Giờ gặp được người thật là tốt quá rồi. A, đây chẳng phải là tiểu Vân sao
lại đây ca ôm một cái nào?
Tiểu Vân lùi lại phía sau Trần tiểu thư, thè lưỡi làm mặt quỷ với Khôi.
- Trần Khôi mấy ngày hôm nay ngươi đã đi đâu, có biết chúng ta tí nửa là được
ngắm gà khỏa thân rồi không?
Trần Thái liền là mắng, chuyến đi Giao Chì vừa rồi như nổi ám ảnh vào trong
lòng hắn vậy, nhiều lần nghĩ lại còn thấy ướt ướt trong đũng quần.
- Thiếu gia lúc ấy ta đau bụng đi ngoài, lúc quay lại tìm mọi người thì không
thấy đâu, ta tưởng mọi người bỏ ta đi theo tình mới, à quên đi về Trần Phủ ta
liền lên đường quay về. Nhưng một tên thư đồng chân yếu tay mềm như ta, nào đi
được bao xa chứ…hức.. ta không có tiền, không thể sắm cho mình một chiếc xe
ngựa như mình thích, chỉ có thể tự đứng lên bằng đôi chân này. Hưc hưc… Ngày
thì không có cái gì ăn? Chỉ có thể vào tửu điếm uống rượu. Đêm không có chổ
ngủ đành đi tạm thanh lâu. Sau bao ngày đường vất vả cuối cùng ta mới về đến
Trần Phủ. Bảo nổi lòng của ta ai có thể thấu hiểu.
Bài văn hết sức cảm động của Khôi đã lấy được cảm tình của mọi người, chỉ thấy
tiểu Vân khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Trần Thái triệt để im lặng “
Số thằng này thiệt là chó mà, đau bụng cũng đúng lúc như vậy. Trong khi mình ở
trong nhà lao chịu bao nhiêu khổ sở thì hắn lại uống rượu đi thanh lâu, ông
trời còn đâu là thiên lý a”
Trần Phương nãy giờ đứng một bên im lặng nhìn Khôi. Ánh mắt như muốn nhìn ra
cái gì đó nhưng rồi lại lắc đầu. Khôi diễn đạt quá mà, diễn viên Hollywood
cũng chỉ được như thế. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ngươi đã cực khổ rồi, đi vào trong tắm rửa nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ tiểu thư.
Khôi khẽ nhìn về Trần Phương, một tháng không gặp nhìn nàng gầy đi nhiều, trên
khuôn mặt luôn ẩn chứa một nổi buồn man mác. Khôi khẽ rật mình,” không lẽ ta
đã trúng thính của nàng, không được là một thanh niên thế kỉ 21 ta nói không
với thính”.
Khôi trở lại biệt viện của mình.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Người tới là Đức thúc, sau khi biết chuyện của tiểu thư, lão liền đoán ra đó
là Khôi. Mà cũng đúng thôi nếu Khôi không đi thì Đức thúc cũng sẽ theo sau âm
thầm bảo vệ tiểu thư. Hành động của Khôi đã chiếm được niềm tin của lão, “
người bảo hộ Trần gia cũng sắp đến lúc đổi người a”
- Đa tạ Đức thúc quan tâm, vết thương của ta đã bình phục hoàn toàn rồi.
- Võ công của ngươi lại tiến bộ vượt bậc rồi, xem ra nhân hoa lại đắc phúc.
- Nhờ may mắn nhận được cơ duyên, võ công đã đột phá được bình cảnh a.
Khôi cũng không bất ngờ, Đức thúc chính là cao thủ Hư Khi hậu kì, việc nhìn ra
võ công của hắn cũng không có gì lạ.
- Ấy chết, ta quên việc trọng đại của đời ta rồi.
Khôi liền lao vút vào trong phòng rồi ôm hai cái hủ yêu thương như con cưng
của mình vậy.
- May quá vừa đúng thời gian.
Khôi liền mở nắp hủ ra, chỉ thấy một mùi thơm ngon bay ra.
- Thật là thơm, đúng chuẩn nước mắm Phú Quốc đây rồi. Kế hoạch làm giàu của
ta cũng đến lúc phải triển khai rồi, ha ha.