Trở Về


Khôi ngước nhìn lên, bước vào trong phòng là một ông lão, râu tóc bạc trắng
như tuyết, tay đang chống gậy, tay còn lại cầm theo một cái giỏ, bên trong
chứa đựng các loại thuốc quý hiếm.

- Tiểu hữu đã tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?

- Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp, vãn bối cơ thể vẫn chưa thể cử động được.

- Tiểu hữu là do tiểu Thanh đi hái thuốc mang về, trên người có nhiều vết
thương, lão phu đã đắp thuốc, hai ba hôm nửa vết thương sẽ lành.

- Vậy làm phiền tiền bối rồi.

- Nội thương của tiểu hữu cũng rất nặng, do tiêu hao cạn kiệt chân khí, lại
bị trúng chưởng phong, làm tắc nhâm đốc nhị mạch, xem ra khó có thể khôi phục
lại được chân khí.

Khôi nghe xong cũng thầm thở dài, có lẽ hắn không có duyên với võ học a. “ Có
một nơi thanh vắng như thế này mà sống, cũng không uổng cuộc đời rồi”. Khôi
khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hòang hôn đang buông xuống phía xa chân
trời. “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Nhìn Khôi đang mang trong mình tâm sự, lão giả cũng im lặng lui ra ngoài, trên
mặt cũng thoáng lên nổi buồn sâu thẳm.

- Đại ca huynh tỉnh lại rồi a, ta vừa nấu xong cháo cho huynh đây.

Người tới chính là Trần Thanh, nàng chính là cô gái có đôi mắt xanh Khôi thấy
trong lần tỉnh dậy hai ngày trước. Nàng nhẹ nhàng đưa thìa cháo tới trước
miệng Khôi.

- Muội cứ để đấy ta có thể tự ăn được.

- Huỳnh đang bị thương không nên cố gắng hoạt động, để ta giúp huynh.

Khôi từ từ ăn hết bát cháo, thấy sự ân cần của cô gái trước mặt tâm sự trong
lòng cũng vơi đi rất nhiều. “Đúng là bát cháo là liều thuốc hàn gắn vết thương
mà, chẳng phải Chí Phèo cũng đòi tìm lại lương thiện sau khi ăn bát cháo hành
của Thị Nở sao.”

- Muội tên là gì?

- Muội tên là Trần Thanh, huynh có thể gọi muội là tiểu Thanh, đại ca huynh
tên là gì? Vì sao lại bị thương nặng như vậy, có phải huynh bị người xấu ức
hiếp phải không?

- Ta tên là Lê Khôi, câu chuyện của ta rất dài, sau này ta sẽ kể cho muội
nghe.

- Huynh hứa rồi đấy nhé.

Tiểu Thanh trước mắt Khôi là một cô gái hết sức đáng yêu, nàng rất hồn nhiên
và ngây thơ. Nàng làm Khôi nhớ đến cô em gái trước kia của mình, cô bé cũng
rất hoạt bát và đáng yêu, cho tới khi ba mất, cô bé dần trở nên im lặng hơn,
ít vui đùa hơn xưa. Khóe mắt của Khôi như ướt lệ, anh chàng vội vàng che đi.
Ánh mắt của Khôi trở nên dịu dàng nhìn tiểu Thanh.

- Mà muội ở đây với ai?

- Muội sống trên này với gia gia, gia gia rất tốt với muội, thường xuyên nấu
ăn ngon cho muội, người dạy muội các loại thuốc, thỉnh thoảng lại dẫn muội
xuống thị trấn chơi nửa. Ở đấy có kẹo hồ lô đường rất ngon.

Khôi khẽ mĩm cười, nụ cười xuất phát từ trái tim. “Có lẽ nơi đây mới thuộc về
ta”.

Bốn ngày sau sức khỏe của Khôi đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể đi lại. Khôi đã
dần quen với cuộc sống ở nơi đây, hằng ngày hắn đi cùng tiểu Thanh theo Trần
gia gia đi hái thuốc, tối về lại vào bếp nấu những món ăn ngon, thỉnh thoảng
lại xuống thị trấn bán thuốc lấy tiền mua ít đồ, đặc biệt la kẹo hồ lô đường
a. Chỉ có một việc là ngày nào Khôi cũng thấy Trần gia gia cầm một đóa hoa dại
đi sâu vào dãy núi. Hắn hỏi tiểu Thanh thì chỉ nhận được những cái lắc đầu.

Hai tuần sau, cũng như mọi khi Khôi cùng Trần gia gia và tiểu Thanh đi xuống
thị trấn, lần này thu hoạch của ba người rất khá, nên tự thưởng cho mình một
buổi ăn ngon. Ngồi trong tửu điếm ba người vừa nói chuyện vừa ăn uống rất ngon
lành và vui vẻ.

- Hôm qua ta mới từ Hà Thành về nghe nói ở đấy vừa xảy ra rất nhiều chuyện a.

- Chuyện gì mà huynh có vẻ thần bí vây?

- Huynh có biết 4 đại gia tộc Hà Thành không?

- Chẳng phải Nguyễn Đoàn Lý và Trần gia sao.

- Đúng vậy, ta có nghe nói Trần gia đang lâm vào tình cảnh hết sức khó khăn,
mấy xưởng sản xuất và kho hạng bị cháy, vải lụa với giấy bản thì không bán
được do Đoàn gia tung ra sản phẩm vải và giấy bản tốt hơn mà giá thành lại rẻ.
Có lẽ một thời gian nửa, Hà Thành chỉ còn lại ba đại gia tộc thôi.

Khôi khẽ nhíu mày, gần tháng nay hắn dường như đã quên cuộc sống của mình ở
Trần gia, thoáng chốc hình bóng cô gái vô cùng xinh đẹp đứng nhìn xa xăm lại
hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn vẫn còn một lời hứa, một lời hứa với Đức thúc
sẽ bảo vệ và giúp đỡ nàng. Hắn liền đứng dậy đi thẳng về phía xa…

Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn theo Khôi, trong lòng tràn ngập khó hiểu.

- Tiểu thanh chúng ta đi về thôi.

Trần lão liền đứng lên nói, trên nét mặt của lão cũng thoáng hiện lên một nỗi
buồn, một nổi buồn hiện tại là một hoài niệm khi xưa.

Về tới căn nhà trúc quen thuộc, chỉ thấy Khôi đang ngồi suy tư , mắt nhìn lên
bầu trời.

- Con là người của Trần gia?

Một giọng nói nhe nhàng vang lên, bên trong còn chứa đầy những hoài niệm.

- Con không phải là người của Trần gia, con chỉ là một thư đồng nhỏ bé mà
thôi.

- Vậy sao nghe tin Trần gia lại sầu như vậy?

- Cũng đã gắn bó một thời gian, sao con có thể quên được, con cũng từng hứa
với Đức thúc, sẽ bảo về Trần gia. Nay Trần gia gặp nạn sao con có thể khoanh
tay đứng nhìn.

- Vậy là con sẽ đi rồi.

- Vâng thưa gia gia, con xin lỗi người.

- Lời hứa nam nhi, sao có thể bỏ đi, con hãy ở đây hai ngày nửa, rồi hãy đi.

Ngày tiếp theo Khôi thức dậy đã không thấy Trần gia gia ở đâu, đến tận gần tối
mới thấy người trở về.

……………

Ngày tiếp theo.

- Khôi, con hãy lại đây uống viên thuốc này vào.

Chỉ thấy trên tay Trần lão cầm một viên thuốc màu đen, sần sùi xấu xí nhưng
lại tỏa ra một nguồn năng lượng rất kì lạ và cũng rất thân quen đối với Khôi.

Hắn cầm viên thuốc và nuốt xuống.

- Bây giờ con hay ngồi xuống vận công.

Khôi liền ngồi xuống vận công, hắn thoáng rật mình vì hắn lại cảm nhận được
chân khí, tuy rất bé nhưng chúng đang dần tích tụ lại và bắt đầu đi tới nhâm
đốc nhị mạch.

Chờ Khôi bắt đầu vận công Trần lão liền ngồi xuống, hai tay để đằng sau lưng
Khôi và bắt đầu vận chân khí, giúp Khôi đã thông kinh mạch.

Hai canh giờ trôi qua Trần lão liền thu công đứng dậy, để mình Khôi đang tự
vẫn công.

- Ta chỉ giúp con được vậy thôi, lãnh hội được bao nhiêu là thuộc vào tư chất
của con.

Trần lão liền thở dài, cả người như chìm vào trong mộng tưởng.

Trẫn lão cũng chính là Trần Văn Hoàn, từng là người Trần gia và là thuộc hạ
dưới trướng Trần Thủ Độ, Trần đại tướng quân. Khi còn trẻ đã phải lòng một cô
gái trên đường đi hành quân, lời hứa của đôi tình nhân trẻ, khi đất nước hòa
bình sẽ quay về cưới nàng. Mười lăm năm chinh chiến trên sa trường, lập bao
nhiêu chiến công cho đất nước nhưng lòng lại không quên lời hứa năm đó. Khi
Đại Việt đánh đuổi được giặc ngoại xâm, Trần Hoàn trở về gặp người con gái năm
xưa thì nghe tin nàng đã mất. Quá đau lòng, Trần Hoàn đã lên vùng núi Quỳnh
Châu ở và lập bia cho nàng, mỗi ngày đều tặng nàng một đóa hoa dại. Tiểu Thanh
là lão mang về khi nàng bỏ bị bỏ rơi trên núi. Trong người Trần lão vẫn chảy
dòng máu của Trần gia, nên khi nghe tin về Trần gia, Trần lão lại thoáng hiện
một nổi ưu tư.

Khôi ngồi vận công, chỉ thấy có một luồng chân khí ấm áp bao bọc chân khí của
hắn, giúp đã thông hai mạch Nhâm Đốc, nguồn chân khí càng lớn mạnh,chạy sắp
các kinh mạch. Qua trăm vòng chu thiên chân khí trong Khôi mới dần bình ổn
lại. Khôi đứng dậy, chỉ thấy trong người thoải mái vô cùng, khẽ nhắm mắt hắn
có thể cảm nhận Thiên khí ở khắp mọi nơi. Hắn đã chính thức bước chân vào cảnh
giới Nhập Khí, nội công của hắn có thể sánh ngang Nhập Khí hậu kì, chỉ cần
thêm kinh nghiệm sử dụng chấn khí hắn có thể dễ dàng giết chết Đoàn Vinh a,
còn có thể chiến một trận với cao thủ Hư Khí.

- Tốt tốt lắm, quả là hậu sinh khả úy

- Cảm ơn Trần gia gia.

- Ta đã bảo tiểu Thanh chuẩn bị đồ cho con rồi, con hãy mau đi giúp đỡ Trần
gia. Sau này quay lại hãy đón tiểu Thanh đi, nàng ở gần lão già này quá lâu
rồi, cũng sắp đến lúc cho nàng ra thế giới bên ngoài a.

Khôi khẽ gật đầu, tiến tới nhận lấy hành lý rồi bước đi.

- Khôi đại ca, huynh nhớ phải quay lại đó.

- Chờ ta.

Khôi dùng khinh công nhẹ nhường lướt đi trong rừng cây, để lại một ai đó đang
ngước nhìn theo mắt lệ nhòa.

-


Giang Sơn Đại Việt - Chương #11