Đoàn Xung đeo mặt nạ âm thầm đi sau Trần Phương, hắn là một người rất cẩn thận
nên khi chắc chắn không có viện binh hắn mới ra tay. Chỉ thấy hắn vung kiếm
đâm thẳng tới sau lưng nàng.
Trần Phương quay lại, cảm giác như tử thần đang lao tới, nàng cố gắng né tránh
nhưng một cô gái chân yếu tay mềm như nàng có thể làm được gì?
Cái chết cận kề, những giọt nước mắt của nàng lăn xuống, nàng không muốn chết,
nàng muốn phát triển Trần gia, nàng muốn hoàn thành tâm nguyện của Phụ thân.
Và nàng còn muốn được yêu, được thương một người như mọi cô gái khác.
Rồi một bóng đen vụt tới đứng chắn trước mặt nàng.
Khôi khi thấy mọi chuyện không ổn liền dùng Di Thù Hoán Ảnh, bộ pháp trong
Bình Định quyền giúp hắn đạt đến tốc độ tối đa trong vài giây. Như vậy cũng đủ
để Khôi đứng trước Trần Phương, chỉ thấy trên vai phải hắn bị một thanh kiếm
xuyên qua, những giọt máu từ từ chảy xuống. Đây là lần đầu tiên Khôi bị thương
trong thế giới này, nhưng hắn lại không cảm thấy đau, trong người hắn bây giờ
có chăng là sự nhẹ nhỏm, vì kịp thời cứu được nàng.
Một tay Khôi nắm chặt lấy lưỡi kiếm không cho rút ra, tay con lại vung đao
chém về phía Đoàn Xung. Thấy mọi chuyện không ổn tên họ Đoàn nhanh chóng buông
kiếm, đạp chân bay ngược về phía sau. Tuy tránh khỏi một mạng nhưng trên ngực
hắn vẫn bị một vết chém dài, máu từ từ chảy xuống. Nhìn vết máu trên ngực
mình,hai mắt Đoàn Xung đỏ lên. Thân đã là cao thủ Nhập Khí hậu kì, ngoài tam
hùng hiện tại của Đại Việt thì hắn còn rất ít đối thủ, vậy mà hôm nay hắn lại
bị thương trong tay một tên oắt con, sao không tức giận được cơ chứ.
Đoàn Xung tiết siết thành quyền lao tới, Đoàn gia tu luyện Vũ Long quyền, thế
công hung mãnh , lấy công làm thủ, các chiêu thức đều đánh vào những chổ yếu
hại trên cơ thể.
“ Mãnh Công Độc Chưởng”
Khôi rút kiếm trên vai xuống, tay nắm chặt cương đao, thi triển Long Hoa đao
pháp chống lại thế công của Đoàn Xung.
Cách biệt quá lớn, càng đánh Khôi càng lâm vào thế hạ phong, trên người đã
xuất hiện thêm một vài vết thương. Nhìn về phía Trần Phương, Khôi cắn răng.
- Đao Xuất Lưu Vân
Khôi đẩy lùi Đoàn Xung, lập tức phi thân tới Trần Phương, tay ôm lấy eo nàng
chạy về phía ngựa đang đợi sẵn.
- Hãy đi đi.
Đặt nàng lên ngựa, Khôi đứng lại cản đường giúp nàng có cơ hội chạy thoát.
Trần Phương mắt ướt lệ, quay lại nhìn bóng lưng to lớn đang dần nhỏ lại. Trong
tim nàng hình bóng ấy đã khắc sâu, và sẽ theo nàng đến hết cuộc đời.
Khôi đứng lại, ném con đao xuống đất, vận chân khí vào lòng bàn tay. Bình Định
quyền mạnh về quyền pháp, gồm Ngọc trản quyền và Ngũ hình quyền,kết hợp với
nội công thượng thừa, luyện tinh hóa khí, luyện khí hòa thần, luyện thần hóa
hư.
Khôi quyền đối quyền, cước đối cước với Đoàn Xung tạm thời ở thế cân bằng,
nhưng hắn biết nội công hắn kém quá nhiều, chỉ nhờ Thiên khí mới có thể đánh
ngang tay Đoàn Xung. Một khi chân khí cạn kiệt, người chết chắc chắn là hắn.
Ở bên kia Đoàn Xung cũng thầm giật mình, qua giọng nói có thể thấy người này
còn rất trẻ lại có thể đánh ngang tay với mình, tên này không bị tiêu diệt ắt
sẽ thành vật cản đường cho kế hoạch của Đoàn gia.
- Giao long khắc quyền
Đoàn Xung hét lên đánh thẳng một chưởng về phía Khôi.
Trong đầu Khôi đang suy nghĩ cách thoát thân, nhìn về cánh rừng bên cạnh, rồi
nhìn chưởng phong đang ập tới, hắn liền tung chương lên tiếp đón. Chỉ thấy
Khôi miệng phun máu bay thẳng về phía sau, biến mất vào trong cánh rừng.
Đoàn Xung thấy không ổn liền dùng khinh công bay vào rừng tìm kiếm, nhưng mọi
dấu vết của Khôi dường như biến mất, hắn chỉ đành tức giận, ánh mắt oán độc.
Sau hôm này tất cả lực lượng tình báo của Đoàn gia chắc chắn sẽ ra sức tìm
kiếm thông tin về người bịt mặt này.
Còn Khôi sau khi bay vào rừng, liền dùng Thiên khi ẩn mình vào trong rừng cây.
Đi được khoảng cách khá xa liền hoa mắt và gục xuống.
…………….
- Vị đại ca này, huynh đã tỉnh rồi sao.
Khôi từ từ mở mắt, toàn thân hắn đau đớn không thể cử động được, chỉ có thể
đưa mắt nhìn xung quanh. Xuất hiện trước mắt Khôi là một cô gái rất xinh đẹp,
có mái tóc rất dài, và đặc biệt nàng có đôi con ngươi mầu xanh da trời rất nổi
bật.
- Cảm….. ơn tiểu thư…. đã….. cứu giúp.
Nói xong Khôi lại ngất đi, chân khí trong người hắn đã cạn kiệt, lại do mất
máu quá nhiều, nên tạm thời lâm vào hôn mê.
……………..
- Khát…. Khát nước…
Một dòng nước mát trong lành nhè nhẹ chảy xuống, hắn chỉ biết cố hết sức uống,
nhưng lại không có cảm giác gì xung quanh. Xung quanh với hắn vẫn chỉ có một
màu đen ảm đạm.
……………….
Ngày thứ ba.
Khôi đã có thể mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng rất đơn sơ, chỉ có vẻn vẹn
một cái bàn trúc và một chiếc giường. Không thấy một ai, Khôi đành vận thử
chân khí trong người mình nhưng lại không cảm giác được gì. Phải chăng chân
khí trong người hắn đã biến mất? Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng mở ra,
một người đi vào……!