90:


Người đăng: :.Lão Rùa.:

Hải Phòng…

Dãy nhà chung cư bị cúp điện, tối tăm và ngột ngạt như một nấm mồ. Xuân Lan mò
mẫm những nhịp thang dài mệt nhọc, tiếng gót giày vọng lại như dội về từ xa
xôi. Cô cảm thấy mình quá khô kiệt giữa những bức tường mốc meo, những ô cửa
sắt lạnh lẽo và ánh nến chập chờn. Sau 1 đêm mệt nhoài với những ánh điện, âm
nhạc và rượu mạnh, mồ hôi cô vã ra, ướt đầm lưng áo, nhầy nhụa trong lòng bàn
tay.

Quăng hết tất cả đám bụi trần vào máy giặt, Xuân Lan quàng tạm lên người chiếc
áo mỏng, trong ánh sáng heo hắt của ngọn nến cô tưởng như mình đang tan chảy,
hóa lỏng trong thinh không mà lòng trống rỗng, mà ngỡ như một khe nứt, mỗi
toác ra nuốt chửng chính mình. Ngột ngạt quá, cô vớ vội chai nước, tu cạn đến
giọt cuối cùng, giọt cuối… cũng giống như những gì mà cô đang sống… đâu phải
là chính mình, nghĩ đến kiếp hồng nhan, những giọt nước mắt cứ thế chảy xuống,
hòa với những giọt mồ hôi, đắng nghoét và mặn chát nơi cuống họng…

Cơn mưa rào đột ngột vỡ òa trong đêm….

Thời gian vừa qua, Quý “ma” liên tục gọi điện, nhắc nhở, đe dọa, yêu cầu, nịnh
nọt, một kẻ như hắn vì lòng tham, vì tiền bạc, vì địa vị và sự đố kỵ, sẵn sàng
làm tất cả mọi thứ … mà với một cô nàng cứ sau 12h đêm lại trở về làm Lọ lem
như Xuân Lan, cô có gì để chống lại hắn đây ??

Theo kế hoạch, sang tuần sau, Xuân Lan sẽ chuẩn bị kết thúc vai diễn tại khách
sạn Thiên Ý và Galaxy…

Từ sáng sớm, Long “cùn” đã lỉnh kỉnh khuân vác hành lý, gương mặt gã rạng rỡ
như một đứa trẻ lần đầu được đi chơi xa, thi thoảng người ta lại thấy gã hát
rỏng mấy câu yêu đời sảng khoái, không vui sao được vì hôm nay là ngày đầu
tiên gã được theo người yêu về quê, mấy hôm trước Xuân Lan đã xin nghỉ phép để
về thăm gia đình, Long “cùn” phải nịnh mãi mới được bám càng theo sau.

Đang dựa lưng vào con mẹc mượn tạm của anh Tâm để về quê Xuân Lan cho nó oách,
bỗng đổ chuông điện thoại, Long rút máy, là gã ma xó gọi điện hỏi thăm :

– Vẫn chưa khởi hành sao ??

– Anh Tâm !! À, bọn em sắp đi, em chuẩn bị hành lý xong rồi, chỉ còn đợi Xuân
Lan xuống nữa thôi.

– Ừ !! Đi đường cẩn thận nhé, mọi chuyện ở nhà cứ để anh lo !

– Anh cứ làm như em là con nít !! Thôi Xuân Lan xuống rồi, bọn em đi đây, bye
bye anh !!

– Ai gọi vậy anh ? Xuân Lan sáng nay để tóc rẽ sang một bên, diện chiếc quần
đen bó sát với áo phông, cộng thêm đôi bốt đen lịch lãm, trông cô nàng cứ như
Lara Croft trong phim Tomb Raider của Angelina Jolie.

– Anh Tâm hỏi thăm ấy mà !! Em xong chưa ??

– Em xong rồi, ở công ty có chuyện gì à anh ?

– Không ! Lão ấy dặn dò vớ vẩn ấy mà, thôi nào lên xe, mình đi sớm tránh nắng.

Sau khi cúp máy, Tâm “ma xó” vội vàng cho gọi Hưng “nhồi”, đàn em tâm phúc tại
Thiên Ý, bấy lâu nay gã vẫn lo nơm nớp về thân phận của Xuân Lan, nhưng công
việc bận rộn nên chưa có thời gian để ý, nay nhân dịp Long và cô nàng DJ xin
nghỉ phép về quê, Tâm quyết định để Hưng và bọn đàn em đi một chuyến về quê
Xuân Lan, một mặt vừa bảo vệ Long, mặt khác điều tra thân phận cô nàng, sau đó
ngang qua Hà Nội lấy thêm đầy đủ thông tin.

10h trưa, con Mẹc của Long và Xuân Lan đã về đến đầu làng, cũng lâu lắm rồi cô
không về thăm nhà kể từ sau khi được đàn anh Quý “ma” dời về Hải Phòng nhằm
phục vụ cho kế hoạch của hắn.

Xuân Lan đã từng rất yêu cuộc sống thanh bình nơi làng quê, cô từng ao ước sẽ
học làm bác sĩ, rồi về làng làm cô y tá chăm sóc cho lũ trẻ và mọi người nơi
đây, thế nhưng nhiều năm trước, bố cô lâm bệnh nặng, mẹ cô đã phải bán hết cả
ruộng lẫn trâu để lấy tiền chữa bệnh, số tiền không đủ, bà lại tiếp tục vay
mượn hàng xóm, bạn bè, sau nhiều năm điều trị trên tỉnh, tính mạng ông cụ được
cứu nhưng sức khỏe vẫn yếu, trái gió trở trời là lại lên cơn đau, thằng em Lan
thương bố mẹ, bỏ học đi làm thợ xây, trong một buổi trưa hè nắng nóng, nó bị
ngã, não gặp chấn thương, cứ lúc tỉnh lúc mê, suốt ngày lầm bầm ở trong nhà…

Vào cái thời điểm mà cuộc sống của cả gia đình cô đi vào bế tắc ấy, Xuân Lan
quyết định đi đàn hát kiếm tiền, ở đâu mời cô cũng đi, bạn bè giới thiệu chỗ
nào cô cũng làm, mấy đứa cùng phòng thương nhà cô vất vả, đứa nào cũng cho Lan
mượn tiền sắm quần áo, giầy dép, chứ nếu không quê mùa quá người ta không
thuê, thế rồi phút chốc từ một nàng thiếu nữ gót chân sen, cứ khi mặt trời
lặn, Xuân Lan lại hóa thân thành một nàng công chúa đi biểu diễn khắp Hà Nội,
tiếng đàn của cô được nhiều Club biết đến, nhưng điều kiện không nhiều, họ
cũng chỉ có thể trả cho cô vài trăm một tối… cho đến khi… cô gặp Quý “ma”… rồi
bỏ mặc tất cả những lời khuyên của bạn bè, đi theo hắn để trở thành một DJ với
số tiền mỗi tối có thể kiếm được cả triệu đồng, cô bán tuổi thanh xuân của
mình, bán sự trong trắng ngây thơ, bán mọi ước mơ về cuộc sống, tất cả cũng
chỉ để cứu gia đình trong những ngày tháng đường cùng nhất của cuộc sống… giờ
đây gia đình cô đã yên ấm, cha đã có đủ tiền chữa bệnh, em trai cũng tỉnh táo
hơn, mẹ đã trả được nợ, đã mua được ruộng, được ngan… cô không thể tiếp tục
đẩy gia đình mình một lần nữa trở về những ngày tăm tối ấy, không thể phá hủy
cuộc sống yên bình mà cô đã phải đánh đổi bằng cả thể xác và tâm hồn…

Những ngày qua… cứ nghĩ đến chiếc đĩa VCD, đến những lời đe dọa của Quý “ma”,
đến những câu thề của hắn, rằng chỉ quan tâm đến Tâm ‘ma xó”, đến Thiên Ý, đến
vị trí số 1 tại Hải Phòng… mọi thứ còn lại nếu nghe lời hắn sẽ không bao giờ
làm khó cô… Xuân Lan lại mềm lòng… và cô đồng ý !!

Đậu xe bên cạnh bức tường gạch mới xây nhà Xuân Lan, Long “cùn” hồi hộp lắm,
tối qua gã vừa bị Tâm “ma xó” trêu cho là côn đồ, hổ báo như mày, về nhà người
ta không khéo lại làm cho ông bà già ấy chết khiếp !!!

2 tay xách 2 túi quà to toàn là bánh kẹo quần áo, Long theo sau Xuân Lan bước
vào nhà.

Bà Vui thấy con gái về thì mừng lắm, cũng hơn 3 tháng rồi không thấy nó báo
tin gì, bà cũng thấy lo, mấy lần định bắt xe lên Hà Nội thăm con, nhưng chồng
ốm, con yếu, suy đi tính lại bà lại thôi…

Lần này lại thấy cô con gái dẫn theo một anh, bà càng mừng thêm, đoán là bạn
trai ở trên tỉnh, bà đón tiếp nồng hậu lắm, từ sáng sớm đã nhốt một con gà
mái, mua mấy lạng bê non, đồ xôi, xay giò, thậm chí còn làm nửa cút rượu cho
bố cái Lan tiếp khách.

– Dạ, cháu… chào bác… ạ !!!

Long chào như hét vào mặt, giọng run run, tim đập thình thịch, bộ vest đi mượn
ướt đẫm mồ hôi…

Bà Vui thì thoáng giật mình, còn Xuân Lan cứ cười mỉm cái chất ngốc nghếch của
Long…

– Lan, con dẫn bạn ra giếng, rửa tay chân mặt mũi cho mát rồi vào nhà uống
nước, mẹ đi xem con gà bố mày để dành cả tháng nay xem nó thế nào…

Lóc cóc đi theo Xuân Lan, Long “cùn” bỗng tự tin hơn nhiều khi thấy mẹ nàng
đối xử với mình quá tốt, thế mà hôm qua lão Tâm còn dọa là gặp mình kiểu gì bà
ấy cũng hét lên “ Ôi dời ơi !! trên thành phố hết giai rồi à mà mày dẫn thằng
này về nhà ????”

– Em này !! – Long đưa tay hứng gầu nước mát từ tay của Xuân Lan, rửa sạch bụi
ở mặt,

– Sao anh. – Xuân Lan lúc này đã thay xong bộ đồ đen, mặc vào người bộ thôn nữ
mầu xanh lúa, cột tóc cao, đi guốc, trông toát lên vẻ hương đồng gió nội, mặc
như thế này cô DJ trông còn đẹp và gợi cảm hơn rất nhiều…

– Mẹ em hiền nhờ, à mà sao nhà có 3 người mà mua nhiều đồ thế em ?

– Gớm !! Thế là ít đấy, lát em còn phải đi chia cho các nhà hàng xóm, em đi
xa, ít khi về, may có họ ngày nào cũng qua chơi, rồi giúp đỡ, mình về mà không
sang cảm ơn là họ giận đấy !

– Quê em lắm chuyện nhỉ, ở làng anh đơn giản lắm, nhà nào biết nhà nấy thôi…

Đang tán phét bỗng nghe tiếng bà Vui gọi với xuống :

– Lan ơi, xong chưa … lên giúp mẹ cái !!

Hóa ra là vụ con gà, tưởng gì vụ này thì Long “cùn” làm suốt, vua đánh tiết
canh của đội Tâm “ma xó” mà, lợn, gà, trâu, bò, ngan, vịt, rắn… con gì Long
cũng biết làm…

– Bác cứ để cháu, để đấy… cháu làm cho !!!

Chả cần xem người lớn có đồng ý không, gã sắn vội tay áo rồi lụi dụi ngồi
xuống, bẻ ngửa cổ em mái tơ, vặt vặt mấy sợi lông, làm một đường ngọt hơn mía
lùi, xong miệng ngậm con dao, đổ tiết ra bát không văng lấy 1 giọt !!

– Người ở phố mà cũng biết làm gà như cậu đúng là tôi giờ mới thấy. – bà Vui
ngạc nhiên…

– Ôi dời, con gì cháu chả biết làm, gà, vịt, lợn, bò… cháu làm suốt ấy mà,
Lan, Lan, lấy anh nồi nước nóng, nhanh, nhanh, xong rồi…

Mắt chữ A, miệng chữ O, Xuân Lan vội vàng đi lấy nước, trên môi không quên nở
nụ cười, cái gã cục cằn thô lỗ này, sao lại có những lúc… trông cũng đáng yêu
đấy chứ !!!

Bữa cơm hôm đó có lẽ là ngày vui nhất của gia đình nhà bà Vui suốt gần 10 năm
qua, ông Vui cũng mừng lắm, làm mấy chén rượu với Long “cùn’, thằng út thì
cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, được điều trị trên Hà Nội một thời gian dài, lại
siêng tập vật lý trị liệu, nó bây giờ cũng có thể giúp được mẹ vài việc vặt
trong nhà.

Xuân Lan cũng vui lắm, lâu lắm rồi cô không được thấy bố mẹ cười nhiều như
ngày hôm nay, thêm vào đó, bà Vui lại cứ gạn hỏi “thế anh chị định khi nào để
bố mẹ còn biết”, Xuân Lan thì cứ chối đây đẩy, còn Long “cùn” thì như người
mất hồn, lạc trên mây… Đang cuộc vui như vậy, bỗng có tiếng chuông điện thoại,
là của Xuân Lan, cô vuốt máy… gương mặt đột nhiên hẫng ra… là Quý “ma” gọi
điện, xin phép ra ngoài vườn một lát, Xuân Lan gọi lại cho gã, vẫn là những
lời dặn dò về kế hoạch, nịnh nọt, đe dọa…

Tối hôm đó, Long “cùn” và Xuân Lan xin phép đi ngủ sau, 2 đứa ra ngoài bờ ao
hóng mát, giờ mới để ý, Long thấy nhà Xuân Lan khá rộng, có 2 chiếc ao nuôi
cá, lại có vườn rau, chuồng gà, gần chục cây dừa với một bụi táo chua, ở quê,
để có được 1 cơ ngơi như thế này, không phải là dễ, nghĩ lại, hắn mới nhớ, với
gia đình nhiều người ốm yếu bệnh tật như vậy, hẳn Xuân Lan đã phải vất vả rất
nhiều, thế mà trước đây hắn đã từng nghĩ Xuân Lan chỉ là 1 cô DJ làng chơi,
nhiều tiền, giầu có…

Tự trách lòng mình và càng thêm yêu cô gái ngồi bên cạnh, Long đột nhiên nắm
chặt lấy tay Xuân Lan :

– Em này…

– Dạ, sao anh… – cô nàng hơi chút bỡ ngỡ…

– Anh… trông… anh, trông… anh có… thô lỗ lắm không ? – gắng lắm hắn mới gượng
nói được vài câu.

Xuân Lan mỉm cười, rất nhẹ nhàng, cô xoa nhẹ vết sẹo xù xì trên mu bàn tay
Long, xoa mãi xoa mãi, rồi ngước nhìn hắn :

– Không !! Trông anh hiền lắm !!!

Long thẹn !! Cả đời giang hồ, đây là lần đầu tiên hắn biết thẹn, lạ chưa, từ
xưa đến nay đi đến đâu, làm gì, đánh bao nhiêu trận, hắn cũng chỉ muốn được
khen là đầu gấu lắm, bản lĩnh lắm, dữ tợn lắm… thế mà nay lại chết đứ đừ vì
một câu “hiền” của Xuân Lan.

– Anh Long… – Xuân Lan gọi nhỏ, tay vẫn bứt táo ném xuống ao cho đàn cá ăn…

– Nếu như… một ngày nào đó… em… biến mất… thì sao ?? – Cô nói, nhưng ánh mắt
vẫn nhìn xuống nước, bóng đêm phủ mịt mù, cái bóng dưới nước cũng chẳng phản
chiếu lại gương mặt cô, có chăng chỉ là một bóng đen, tăm tối…

– Anh… không hiểu… em định đi đâu à ??

– Mà thôi… mình vào nhà đi anh, muộn rồi, ở nhà em mà ngủ muộn là mẹ em mắng
đấy !!

Đêm hôm đó, một mình một giường trong phòng khách, Long “cùn” không sao ngủ
được, hắn vắt tay lên trán, nghĩ ngợi đủ chuyện, về bản thân hắn, giang hồ,
bụi đời, ít học, về Xuân Lan, xinh đẹp, giỏi giang, hết cái nghĩ, hắn lại sang
chuyện bữa cơm chiều, rồi cái xe Mẹc của anh Tâm để ngoài kia không biết có bị
sao không ? Haizz nhiều chuyện để nghĩ quá !!! Mà cũng tiên sư cái quạt, nó cứ
kêu vù vù làm hắn không ngủ được, rồi bọn cẩu, thi thoảng lại hú lên nghe phát
sợ, ở đây lại nhiều muỗi nữa, mà nhà ở quê, cũng chả ai cài then ai đóng cửa…

Đang miên man với mớ bòng bong, bỗng hắn nghe thấy có tiếng chân người, rồi
một cái bóng đen phảng phất trước cửa phòng, Long vội sờ tay vào con dao để
đầu giường như một phản xạ thói quen…

Cái bóng khẽ mở cửa, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiến lại gần gã, Long không động
đậy, gã muốn xem tên trộm này muốn gì, lần đầu về nhà nàng, lại bắt được trộm
lập công, chắc sẽ được bố mẹ nàng ưng lắm đây…

Thế rồi, gã trộm… lắc đầu… ơ kìa… cái gì cứ phe phẩy phe phẩy xung quanh… nhìn
mãi, nhìn mãi… mới phát hiện ra là tóc… là Xuân Lan…

Cô nàng trèo lên giường, ra dấu im lặng, rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh
Long, cô ôm chặt lấy tấm thân rắn chắc của Long, bàn tay lại xoa xoa vết sẹo
nơi bàn tay… trong cái đêm định mệnh ấy, họ lần đầu tiên là của nhau !!!

Những vết sẹo đều có những câu chuyện của nó. Lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo
ấy, trong cô trào lên một cảm giác, gần như là khao khát, được chạm vào nó,
vuốt ve, xoa dịu, vết sẹo trên mu bàn tay Long, và cả những vết sẹo khác nữa.

Nhưng cô ngại ngần vòng tay ấy, cô vẫn luôn e dè khi một cánh cửa mở ra. Có lẽ
là sợ. Sợ niềm bất an cố hữu trong mình quá lớn, sợ những hoài nghi, sợ những
vết thương cũ lại vô tình cào vào lòng nhau những vết đau mới. Quả thực giờ
này cô mới thấy người đàn ông ấy thực sự đáng yêu, đáng trọng vô cùng, sao cô
có thể nỡ làm anh ấy tổn thương, sao có thể nỡ sẻ san niềm cô độc cay đắng ?


Giang Hồ - Chương #90