Biến Cố


Người đăng: =|}===>> Đức

3 tháng hè tưởng như là dài lắm, cuối cùng cũng đã trôi qua, ngày mai đã bước
sang 5 – 9, ngày khai giảng của tất cả các trường trung học trên khắp cả nước,
Quang đã bước sang tuổi 12 và năm nay nó sẽ học lớp 7, trong cuộc sống cái gì
Quang cũng nhanh, cũng giỏi, thế nhưng trong học tập nó lại bị chê là yếu và
chậm, chưa năm nào Quang đạt học sinh giỏi, may mắn lắm mới được giấy khen
tiên tiến, đó cũng là điều làm bà Thùy buồn lòng nhất ở cậu con trai.

Quang cũng chẳng mấy bận tâm vì điều này, nó vẫn là một đứa trẻ ham chơi hơn
là thích đi học, sự hiếu động chỉ giúp nó đạt điểm cao ở môn thể dục và gần
như là điểm thấp ở các môn tự nhiên.

Ngay từ đầu sáng ngày khai giảng năm học mới, mấy đứa xóm nghèo đã í ới rủ
nhau lên trường, đứa nào cũng được mẹ mua cho một bộ quần áo mới và có khi
cũng là duy nhất trong cả năm.

Vừa ra khỏi đầu xóm, Quang đã thấy thằng Cường mập được mẹ chở đi học, thằng
mập này trông cù lần thế thôi nhưng lại học giỏi có tiếng ở khu, năm nào cũng
đạt học sinh giỏi, điều này cũng đúng vì mẹ nó là giáo viên nên cả ngày bắt nó
ở nhà rồi kèm cặp nó học, chỉ cho đi chơi một lát vào buổi chiều và tối.

Cường mập và Quang học khác trường nhau, bọn trẻ em nghèo như Quang thì chủ
yếu tụ về trường huyện để học, học phí rẻ, tiền xây dựng trường và đi thầy cô
cũng ít, thằng Cường mập thì học ở trường điểm, nằm giữa thành phố, một ngôi
trường 3 tầng khang trang và rộng lớn. Nó tự hào lắm, lần nào ra sân bóng cũng
ngồi khoe với bọn xóm dưới, nào là trường tao có tivi, trường tao có quạt
trần, tao có bàn học riêng…trường chúng mày, đến nhà vệ sinh cũng chả có mà đi
đái…

Khai giảng xong, chỉ có các anh chị lớp 8 và 9 ở lại học, mấy đứa lớp dưới
được cho về và sẽ đi học vào hôm sau, thằng Sơn tèo chạy sang lớp Quang, đảo
mắt tìm thằng bạn thân :

– Về nhà hay đi đâu chơi đây mày ?

– Tao chả thích về nhà, mày kiếm nơi nào để đi đi.

– Qua nhà thằng Huy bạn tao trên phố ăn kem, hôm qua sinh nhật nó mà tao không
biết, đi không ? Nó bảo gọi cả mày nữa.

– Kem à, cũng hay đấy, nghe đến là thèm rồi…

– Vậy thì đi nhanh thôi không nó đổi ý !

Thằng Huy học cùng lớp với Sơn tèo, do nghịch ngợm quá nên bị chuyển về trường
huyện để học. Nhà nó là cửa hiệu kem An viên có tiếng ở trên thành phố, mà hồi
đấy kem đâu có giống với bây giờ, làm gì có kem tươi, kem merino… chỉ có kem
đậu xanh, kem chuối, kem socola, giá đắt lắm cũng chỉ 1, 2 nghìn một cái.

Gần nhà thằng Huy còn có ông bán kẹo kéo đổi bằng phế liệu đồng nát, mấy đứa
đang ăn kem khao sinh nhật thì thằng Huy xin mẹ được mấy cái chìa khóa cũ với
vài cái vỏ lon bia, cả lũ nhao nhao ra để bắn kẹo kéo, hồi đấy còn nhỏ cứ bắn
xong thấy ông ấy rút kẹo kéo ra, kéo một cái thật dài rồi vo lại đưa cho là
thích lắm, lớn rồi mới biết cái kẹo kéo ấy, hóa ra càng kéo dài thì số lượng
càng ít, mà nhắc tới kẹo kéo có lẽ bây giờ nó cũng tuyệt chủng rồi chẳng còn
mấy người nhớ đến nữa…

Đang nhao nhao mấy cái kem với kẹo kéo, Quang chợt để ý thấy có một gương mặt
quen thuộc đi trên chiếc xe ô tô sang trọng phóng chầm chậm đi qua, nghĩ ngợi
mãi, cuối cùng nó cũng nhớ ra đó là Lọ Lem – đúng là cái con bé đanh đá mà
Quang đã gặp trong công viên, biết là nó tiểu thư con nhà giầu, ai ngờ nhà nó
giầu thế. Quang để ý thấy chiếc xe dừng lại ở ngôi biệt thự 2 mặt tiền có một
hướng quay vào công viên, chiếc cửa xe ô tô màu đen từ từ mở ra, rồi Lọ lem
nhẹ nhàng bước xuống, chắc hôm nay con bé cũng đi khai giảng năm học mới giống
như mình, nhưng sao cái mặt nó buồn rười rượi vậy ? Hay là vẫn chưa tìm ra cái
mặt dây chuyền của mẹ mà nó làm rớt trong công viên ?

Lọ lem có vẻ thích váy trắng, hôm nay nó lại diện một cái váy 3 tầng, chân vẫn
đi đôi giầy màu đỏ chói, đeo chiếc ba lô xem chừng còn to hơn cả người nó vì
Quang thấy nó vừa đi vừa hơi cúi người xuống. Có một bà trông rất sang trọng
và trẻ đẹp, cầm ô che cho nó rồi đi ngay bên cạnh, bà này chắc là mẹ nó, 2 mẹ
con Lọ Lem ngay lập tức mất dạng vào trong nhà, Quang ngoảnh mặt nhìn theo thì
ăn ngay cái cốc của thằng Sơn vào đầu :

– Tiên sư thằng hâm này ! Mày không ăn thì thôi chứ lại để nó chảy hết ra thế
này à ??

Quang quay lại, cây kem trên tay đã chảy nước ra ướt hết cả chiếc quần của nó,
nhưng ở bẩn vốn là nghệ thuật của dân xóm nghèo rồi nên chả sao, nó chỉ cần
đưa tay chùi chùi rồi lau sạch vào cái cặp là ổn hết, xong Quang kéo người
thằng Sơn tèo lại :

– Mày có nhớ con bé Lọ Lem mà tao kể hôm đi lấy đồ cho anh Tâm ở công viên
không ?

– Uh, có nhớ, mà sao ?? – Thằng Sơn lấp lửng

– Nhà nó kia kìa, Quang đưa tay chỉ về ngôi biệt thự, tao vừa thấy nó với mẹ
nó đi vào trong nhà xong !

– Thế thôi à ? – Thằng Sơn hỏi lại. – Còn gì nữa không ?

– Uh thế thôi ! – Quang ngơ ngác

– Tao tưởng có chuyện gì nữa chứ ? Mày kể chuyện ít muối thế mà cũng kể được à
?

– Thế mày muốn làm sao, đến tên nó tao còn không biết nữa là, hôm nay chắc nó
cũng đi khai giảng giống tụi mình đấy !

– Thôi, tao không quan tâm đến Lọ Lem hay Bạch Tuyết gì ở đây cả, về nhà thôi,
cũng sắp trưa rồi !

Đi vội vã theo lời dục của thằng bạn, Quang vẫn canh cánh trong lòng và hồi
tưởng lại cái hôm đầu tiên gặp nhau ấy, mắt con bé thật trong sáng và thánh
thiện, xem nào, mình đã hứa là sẽ tìm giúp nó kia mà ! Vậy mà mình lại quên đi
mất ! Nghĩ đến đây, Quang đá mắt với thằng bạn rồi vụt chạy đi, vừa đi nó vừa
nói :

– Mày cứ về trước đi, tao có chút việc lát về sau nha, đừng nói gì với mẹ tao
đó nghe chưa !

Trèo vội qua hàng rào đã gỉ sắt của cái công viên cũ kỹ nằm giữa lòng thành
phố, Quang không khó để tìm đến chiếc ghế đá kỷ niệm của nó với Lọ Lem, đặt
cái cặp sang một bên Quang đưa mắt nhìn xung quanh chiếc ghế, nó nhìn thật kỹ
thật kỹ và rồi cuối cùng cũng có một dòng chữ nhỏ để lại : “Nói dối” Đúng là
chữ của Lọ Lem và có lẽ là dành cho nó, dù sao nó cũng đã hứa và đã biến mất
luôn sau lời hứa đó, nó cứ nghĩ đó chỉ là một lời nói cho vui, không ngờ rằng
con bé đó vẫn tin tưởng ở nó như vậy.

Nghĩ đến gương mặt buồn thiu của Lọ Lem, Quang lục cặp, lôi cái compa ra rồi
khắc thật cẩn thận 2 chữ : “xin lỗi” lên ghế đá bên cạnh 2 từ “nói dối” mà Lọ
Lem để lại cho nó. Ngắm nhìn dòng chữ nhỏ bé xinh xinh của cô bạn kỳ lạ một
lúc, cuối cùng nó cũng phải xách cặp lên để về nhà, đến giờ cơm trưa mà bà
Thùy không thấy nó đâu thì kiểu gì nó cũng ăn mấy roi vào mông !

Về đến đầu sân, đúng như nó nghĩ, bà Thùy đã chờ ở đẩu cổng, bà đứng khoanh
tay trước cửa, liếc mắt nhìn thái độ cùa Quang, thấy thằng bé lấm la lấm lét
đi vào thì bà phì cười :

– Ông tướng hôm nay được ăn kem miễn phí rồi chê cơm không thèm về đấy hả ??
Hôm nay khai giảng năm học mới mẹ tha cho lần này, từ mai mà đến giờ cơm còn
chưa mò mặt về thì tự khắc ăn đòn nghe chưa !

– Lại là thằng Sơn tèo hót chuyện, cái thằng này mồm nó được làm bằng đít vịt
hay sao ấy, đi đến đâu không kêu lên đến đấy là không chịu được à ???

Ông Hoàng hôm nay đi đâu không về ăn cơm trưa, bữa cơm ngày 5 – 9 vậy là chỉ
có mẹ con bà Thùy quây quần bên nhau, như thế này có khi lại vui và hạnh phúc
hơn ấy chứ.

Buổi chiều hôm đó, Quang lại lóc cóc mò lên công viên với ý định sẽ tìm thật
kỹ các ngóc ngách xem có thấy cái mặt dây chuyền nằm ở đâu không, lúc này thời
tiết đã vào thu, nhưng cái mát mẻ và những cơn gió heo may thì chẳng thấy đâu
thay vào đó là cái nắng oi ả của mùa hè vẫn còn đang phảng phất lại. Tìm kiếm
dưới cái nắng được một lát, Quang chán nản bỏ lên ghế đá nằm, gác tay lên mặt
che ánh mặt trời, sự mệt nhóc đã nhanh chóng đưa nó chìm vào trong giấc ngủ…

Trong giấc mơ, nó thấy hình ảnh Lọ Lem và nó tươi cười bên nhau, 2 đứa nắm tay
chạy nhảy trong công viên, rồi sau đó có một cơn mưa ập đến khiến nó và Lọ Lem
ướt sũng … Nhưng đó chẳng phải là giấc mơ, cơn mưa là có thật, ông trời như
giúp thỏa lòng dân mong khi trút cơn mưa nặng hạt ào ào đổ xuống đánh tan đi
bầu không khí oi bức suốt mấy hôm nay, Quang bừng tỉnh giấc, trời đã về chiều
! Nó hoảng hốt chạy thật nhanh về nhà cho kịp giờ cơm tối nếu không sẽ lại bị
mẹ mắng !

Thế nhưng, dù có khỏe đến đâu, có dạn dầy mưa nắng đến đâu, nó cũng chỉ là một
đứa con nít, dãi nắng suốt từ sáng đến trưa, bây giờ lại gặp cơn mưa rào lạnh
buốt, cái đầu Quang nhức lên từng hồi, nhưng nó vẫn chạy mà không hề trú mưa,
có là gì đâu những cơn mưa như thế này đối với nó, lần nào mà nó chả ùa ra sân
tắm mưa với lũ bạn trong xóm, nhưng hôm nay hình như sức khỏe không chiều lòng
nó, về gần đến con hẻm nhỏ đi vào xóm, bầu trời tối đen kịt lại, mưa càng lúc
càng nặng hạt hơn ! Một cú vấp ngã khiến Quang loạng choạng hơn trong bóng
nước – và khi mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, nó đổ gục xuống ngay
trên sân bóng…

Lúc này ở nhà, lòng bà Thùy rối bời, thằng con trai nghịch ngợm của bà vẫn
chưa về, bên ngoài trời vẫn mỗi lúc một mưa to hơn, nhiều lần bà trông ra sân
nhưng cũng chỉ có thấy mưa và nước chứ chẳng thể thấy một bóng ai qua lại.
Thằng Quang rất ít khi bị ốm, nó là đứa đã quen với mưa nắng, không ngại thời
tiết khắt khe, nhưng không hiểu sao bà vẫn lo, những lúc chỉ có 1 mình ở nhà
bao giờ người phụ nữ sắp bước sang tuổi 40 này cũng cảm thấy cần thằng con
trai nghịch ngợm hơn bao giờ hết. Đã 7h tối, vẫn chẳng thấy Quang đâu, bà Thùy
lo lắng đến mức không thể ngồi yên một chỗ mà chờ đợi được nữa, mặc vội chiếc
áo mưa mỏng, đội lên đầu chiếc nón, bà chạy vội ra sân bóng xem nó có núp dưới
ống cống hay trú ở chỗ nào không.

Cả sân bóng vắng tanh không một bóng người, bà lại vội vàng đi ra đầu xóm,
cũng chẳng thấy một ai, lúc này nỗi sợ hãi trong bà lại càng tăng cao, cất
giọng yếu ớt, bà Thùy gọi:

– Quang ơi ! con ở đâu !!!

Thế nhưng tiếng mưa to thậm chí đã át đi tiếng thét nhỏ bé đến lạc giọng của
bà, bên trong những ngôi nhà đàng hoàng đầu xóm, các gia đình đã quây quần bên
mâm cơm, vừa xem thời sự vừa chuyện trò, chẳng ai để ý đến có 1 người mẹ đang
vô vọng tìm con trong cơn mưa nghiệt ngã…

Quang tỉnh dậy, nó thấy nhức đầu kinh khủng, toàn thân nóng ran, có lẽ nó bị
sốt hoặc bị cảm lạnh, sờ tay lên trán thấy đau nhức, nó đoán chắc là do cú vấp
té vì trời mưa trơn làm nó ngã sõng xoài, nhưng một lúc sau khi đã tỉnh hẳn
nhìn mọi thứ xung quanh, Quang nhận ra đây đâu phải là nhà mình, là phòng khám
của huyện cách nhà nó chưa đầy 1 cây số, trước đây thằng Sơn bị chó cắn chảy
máu chân, nó đã chạy theo bố thằng Sơn lên trạm xá này rồi, chỉ có mỗi 3 cái
phòng, 2 cái giường bé xíu, mang tiếng là trạm xá huyện nhưng mưa cái là vẫn
dột tong tóc xuống nền nhà !

Nó cất tiếng gọi “mẹ ơi !” Nhưng chả có ai đáp lại, nó lại gọi to “Mẹ Ơi !!”
lúc này mới thấy có tiếng bước chân, có một người phụ nữ mở cửa bước vào,
nhưng không phải là mẹ nó, chắc là cô y tá đanh đá ở trạm xá trên tay vẫn đang
cầm bát cơm ăn với cá.

– Cháu đang bị sốt, chịu khó nằm nghỉ đi.. Cô y tá sờ trán nó rồi rút cái cặp
nhiệt kế ở nách ra…

– May quá xuống còn có 37 độ rồi, lúc mới vào đây cháu sốt đến 39 độ kia đấy !

– Mẹ cháu đâu ! – Quang lí nhí…giọng yếu ớt..

– Có người về báo cho mẹ cháu rồi, chắc mẹ cháu lên ngay bây giờ đấy !

– Cháu bị làm sao vậy cô ?

Nghe câu hỏi của thằng bé gầy gò ốm yếu, cô y tá cũng thấy thương cho nó giống
với thằng con trai trạc tuổi của mình ở nhà :

– Cháu bị cảm do dính nước mưa nên bị ngất đi, may mà có người phát hiện thấy
rồi bế cháu lên trên này.

– Ai bế cháu lên đây hả cô ??

– Cô không biết, có một cậu thanh niên tóc dài bế cháu lên đây, sau khi thay
quần áo rồi chùm chăn và cho cháu uống thuốc hạ sốt xong thì cậu ta về báo cho
mẹ cháu rồi…

Quang định hỏi thêm vài ba câu, nhưng cái mệt và đói đã đánh gục nó, cuối cùng
nó chọn giải pháp yên lặng và nhắm mắt lại, mẹ cũng sắp lên đến đây rồi, thấy
nó bị ốm thế này chắc mẹ sẽ không mắng mình đâu !

Trời đã mưa suốt 2 hôm tiếp theo khiến Quang phải nghỉ học vì vẫn chưa khỏi
ốm, bà Thùy dù lo cho con lắm nhưng vẫn phải dầm mưa đi làm, không ai thay
được bà trong công việc ở cái nhà hàng ấy cả, cũng may trời mưa vắng khách nên
bát đũa cũng ít mà dọn dẹp cũng nhanh nên bà được về sớm hơn mọi ngày, tạt qua
chợ mua thêm trứng gà và vài món ăn mà Quang thích, bà Thùy cũng không quên
mua thêm ít cam, định bụng sẽ mang sang gọi là có chút quà cám ơn Tâm – người
đã choàng áo mưa rồi bế Quang lên trạm xá.

Bà Thùy và bố con nhà Tâm là những người kéo nhau về khu nghèo này sinh sống
cách đây từ 7 – 8 năm, bà cũng biết đôi chút về hoàn cảnh gia đình của ông Đức
– bố Tâm. Chỉ khổ thân Tâm ở với bố chỉ được vài ba năm, ông Đức ốm bệnh mất
để lại Tâm một mình tự lo việc thu mua phế liệu, được thời gian sau bà Thùy
thấy nó tụ tập chơi bời với mấy đứa hư hỏng ở trên phố chả mấy khi về nhà nên
cũng dần chẳng để ý gì đến nữa…

Mua được vài ba con cá ngon, bà lại sai Quang chạy sang biếu Tâm một con, ngày
rằm cúng xong có cân cam, nải chuối bà cũng bảo Quang sang chia cho anh Tâm…
lần nào Quang sang nhà cũng chả nói được gì nhiều, đại khái chỉ có: Mẹ em bảo
mang sang cho anh !

Tâm không nhận mà cũng chả từ chối, thích để đâu thì để, nó chả ơn huệ ai nên
cũng chả muốn ai ơn huệ gì mình. Tâm quý thằng Quang sau cái vụ giấu súng trên
cây nên cứ mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.

Có lần Quang sang nhà, thấy Tâm đang ngồi tít trên mái ngói, kê tấm bảng vào
đầu gối và… vẽ…

Thằng nhóc 12 tuổi không vất vả lắm để đu cây trèo lên rồi mò lại chỗ Tâm,
liếc thấy Quang sang nhà như mọi khi, Tâm mặc kệ nó, gã thanh niên tóc dài che
kín khuôn mặt lâu lắm rồi mới lại lôi bút ra để vẽ, dù hơi ngu nhưng Quang
cũng nhận ra đó là bức vẽ tranh mầu nước, Tâm vẽ thiên nhiên, bầu trời, cây
cối, những đàn chim đang bay về phía ánh sáng…

– Em không ngờ một người khô cằn như anh mà lại vẽ đẹp thế !

– Ai nói với mày là anh khô cằn ?

Tâm chằng màng quay đầu lại, gã vẫn đang tập trung vào bức tranh thiên nhiên
của mình.

– Ai chả nói thế chẳng riêng gì em !

Mà thằng Sơn tèo bạn em không hiểu sao nhưng nó sợ anh lắm nhé !

Tâm không đáp lại lời nói của Quang, gã chỉ mỉm cười, chắc là cái vụ thằng Sơn
tèo vô tình nhìn thấy cảnh Tâm chém nhau hồi năm ngoái nên mới sợ như mình đến
như vậy…

Cũng lâu rồi Tâm không xuất hiện ở bên ngoài nhiều, hội của Tâm vừa gặp phải
chuyện lớn, mỗi đứa đang phiêu bạt mỗi nơi nên Tâm cũng lánh mặt ở nhà. Bia
rượu một mình mãi cũng chán nên hôm nay gã quyết định leo lên mái nhà vẽ vời
một chút cho thư giãn đầu óc, ai dè lại gặp phải kẻ phá đám là Quang.

– Mà sao anh để tóc dài thế ? Che kín cả mặt, như vậy làm sao thấy được đường
mà đi !

Quang lại bắt đầu thắc mắc…

Tâm cũng không trả lời, đến bản thân gã cũng chả hiểu vì sao lại để tóc dài
như vậy làm gì, gã chỉ nhớ hình như bắt đầu không cắt tóc từ hồi ông Đức mất,
đôi lúc đi đánh nhau bị thương ở đầu, anh em cứ định cắt tóc để chăm sóc cho
Tâm nhưng gã cũng không đồng ý, cắt kiểu gì thì cắt nhưng vẫn phải để dài che
đi gương mặt vô hồn thì Tâm mới chịu !

– Để thế này trông sợ lắm à ?

Đột nhiên Tâm hỏi lại khiến Quang không khỏi bối rối..

– Nhiều lúc trông cũng sợ !

Quang rụt rè.. ” Chắc là mặt đầy sẹo ” – nó nghĩ thầm

– Sợ là được rồi, anh tưởng chúng mày không sợ thì mới phải lo chứ !

Cứ thế cuộc nói chuyện giữa Tâm và Quang diễn ra, thằng Quang thì cứ vô tư hỏi
hết câu này đến câu khác, Tâm thì câu trả lời câu thì không nhưng chẳng lần
nào đi vào chủ đề hết, gã vẫn giữ mọi bí mật về bản thân như cái cách mà gã đã
áp dụng để tồn tại trong suốt nhiều năm qua.

Rất lâu rồi Tâm không trò chuyện với bất kỳ ai ngoài anh em trong nhóm, mà nếu
có nói thì cũng chỉ là về công việc, hết đòi nợ thuê, trông sới đến chuyển
hàng lậu, hàng quốc cấm vân vân và vân vân…

Việc thu mua phế liệu cũng chỉ là nghề tay trái, hôm nào thích thì gã ở nhà
đón khách, hôm nào không vui thì đóng cửa rủ anh em đi nhậu nhẹt, ca hát,
thích nữa thì dẫn mấy em hàng về nhà phang phập chán chê rồi sáng mai mở cửa
nhét tiền vào túi áo rồi mời chúng nó ra đường…

Một hôm Quang đang chơi ngoài sân bóng thì phát hiện có 2 thằng lạ mặt ở đâu
đến, bọn này chỉ trỏ khắp nơi rồi tiến lại chỗ Quang, một thằng đeo khuyên tai
hỏi :

– Anh đang cần tìm thằng bạn, cao cao gầy gầy tóc dài, mày có thấy người nào
như thế ở xung quanh khu này không ?

– Không anh ạ !

Quang đáp, mặt tỉnh bơ ! Tay vẫn giả vờ khều khều đám đất.

2 thằng đó thấy chẳng thu thập được thông tin gì đành quay lưng bỏ đi, Quang
đợi cho đến khi bóng dáng 2 thằng mất hẳn mới ba chân 4 cẳng chạy về phía nhà
Tâm, vừa thở hổn hển vừa gọi …

– Anh Tâm, anh Tâm…

Tâm đang nằm trong nhà, nghe tiếng Quang gọi đoán là thằng nhóc lại chuẩn bị
sang phá đám thì ôm chặt gối khép chặt tai nằm im, mặc kệ mày muốn làm gì thì
làm…

Quang gõ cửa không được, đành leo cửa sổ từ phía sau chui vào nhà, cái cổng
“Exit” này vô tình nó được biết hôm thấy Tâm thực hành nhằm lúc có chuyện nguy
cấp.

Leo lên gác xép chỗ Tâm hay nằm ngủ, nó lay lay ông anh rồi kể chuyện :

– Lúc nãy, ở sân bóng…có 2 thằng mặt lạ lắm, hình như chúng nó đang tìm anh
hay sao ấy !!!

Nghe thấy có kẻ tìm mình, Tâm bỏ gối ra, từ từ ngồi dậy :

– Chúng nó trông như thế nào ?

– Em không nhớ, 1 thằng béo đi với 1 thằng gầy, có thằng đeo khuyên tai hỏi em
có thấy đứa nào tóc dài ở khu này không..

– Rồi mày nói sao ?

– Em bảo có chứ sao ! Rồi em chỉ nhà anh… – mặt Quang lại tỉnh bơ…

– Cái thằng điên này !!!

– Anh sợ à ?? Mà bọn nó là bọn nào thế ?

– Sợ thì không sợ, nhưng tao được dặn là không được xuất hiện mà cũng không
được gây ra bất kỳ chuyện gì hết, đeo khuyên tai à ?Đđể xem nào..bọn đéo nào
nhỉ ???

– Bọn nó chưa biết anh ở đây đâu, lúc nãy em nói đùa trêu anh đấy !

– Mẹ kiếp, lần sau nói cho thật để tao còn biết đường mà liệu !

– Thế bây giờ anh định thế nào ? Hay là trốn đi !

– Nếu bọn nó chưa biết thì không việc gì phải trốn, cứ chờ một thời gian xem
thế nào đã, mà mày cũng hạn chế sang đây đi kẻo tụi nó thấy nghi rồi lại bám
theo !

– Em biết rồi, khi nào có chuyện thì em mới sang, anh cũng đừng leo lên mái
nhà mà ngồi vẽ nữa kẻo bọn nó thấy.

– Uh, mày nhắc tao mới nhớ !

Đợi đến khi Quang ra về, Tâm mới lấy từ trên mép trần nhà ra con dao găm Thái
Lan, đồ nghề của gã mỗi khi hành sự, chưa biết bọn này là bọn nào, đến đây với
ý đồ tốt hay xấu, là bạn hay là thù, tối nay gã định sẽ đi một vòng nghe ngóng
tình hình, mấy đứa cùng nhóm với Tâm sau vụ chém nhau ở chân núi Bắc Sơn bây
giờ cũng đang mất liên lạc, sau buổi sáng vụ thanh toán nhau, Tâm nhận được
lệnh mang súng đến quán cà phê cho đại ca, nhưng không ngờ bị bọn khác phục
kích, may mà gã trèo rào công viên, ném súng cho Quang giấu rồi chạy thoát.

Vụ này có dính líu đến mấy thằng đại gia con nhà giầu nên những thằng trực
tiếp tham gia gây án như Tâm nhận được lệnh phải nằm nhà, im hơi lặng tiếng,
bên ngoài sẽ có các đàn anh dàn xếp, một là chạy tiền hai là giảng hòa, khi
nào êm xuôi mới được mò mặt ra. Chờ mãi cũng đã gần hai tuần mà vẫn chưa thấy
có tin tức gì, Tâm cũng bắt đầu thấy nóng lòng. Trong nhóm, Tâm chơi thân với
Nam “lùn” – một thằng trước đây chuyên trấn lột tiền con nít với học sinh ở
các cổng trường, sau đó bỏ nghề về đầu quân cho nhóm của Tâm, thằng này nhỏ
con nhưng cực nhanh và khỏe, trong vụ vừa rồi nó là thằng ra tay mạnh nhất nên
bị nhiều đứa nhớ mặt, không biết lúc này sống chết ra sao mà chả thấy qua nhà
Tâm lánh nạn…


Giang Hồ - Chương #7