39:


Người đăng: =|}===>> Đức

Trả giá cho buổi tối mời được Vân Anh tham gia với mình trong Giáng sinh là 7
ngày Quang “rùa” bị cô em đầy ải với những yêu cầu quái đản. Đôi lúc nó khiến
Quang vui, nhưng nhiều lúc cũng khiến anh chàng vô cùng bức bối.

Đang nửa đêm … Vân Anh gọi điện lên phòng kêu đói, đòi ăn mỳ tôm trứng với rau
cải, thế là Quang lại hì hục cặm cụi xuống bếp nấu nướng rồi mang lên cho cô
nàng ăn.

Lúc buồn buồn chẳng có việc gì làm Vân Anh lại kêu Quang lên sân thượng, ôm
theo đàn ghi ta để hát cho cô nghe :

– Anh hát bài nào vui vui xem nào !!! – Vân Anh nhí nhảnh

– Như thế nào là bài vui ?? – Quang cự lại

– Thì… bài nào anh hát mà em thấy vui thì đó là bài vui, thôi không nói nhiều
nữa, hát cho bổn cô nương nghe đi…

Từ hôm đó, hàng xóm được dịp thưởng thức chương trình văn nghệ miễn phí với
tiếng đàn ghita của Quang và giọng hát trong trẻo của Vân Anh. Hát hò chán, cô
nàng lại quay sang phần hỏi chuyện :

– Mà này, trông anh cũng đâu có chậm chạp lắm đâu, sao mọi người lại gọi anh
là “rùa” ?

Quang cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng … có lẽ chưa bao giờ Vân Anh được nhìn
thấy một người đàn ông nào cười đẹp như Quang :

– Đó là một kỷ niệm từ hồi còn bé của anh !

– Kể đi… kể đi… em muốn nghe !!

– Không được đâu, anh ngại lắm…

– Nè… có nhớ lời hứa với em không đó ? Em yêu cầu mà dám từ chối hả ??

Trước thái độ nghiêm nghị của Vân Anh, Quang “rùa” bất đắc dĩ phải kể lại câu
chuyện của mình :

– Uhm, xem nào… hồi đó anh học lớp 4 thì phải, có một lần đi học về, anh với
mấy đứa trong khu phố bầy cặp ra làm cột gôn để đá bóng, chúng nó chơi xấu cứ
nhè cặp của anh mà đá khiến chiếc cặp bị bung ra, rồi còn rách ở đằng sau nữa…

– Thế xong rồi sao ? Vân Anh chăm chú lắng nghe

– Hồi đó nhà anh nghèo lắm, dượng anh suốt ngày rượu chè còn mẹ anh thì làm
thuê ở trên phố. Lúc anh đem chiếc cặp bị rách về, mẹ đã mắng anh là không
biết giữ gìn đồ của mình gì cả, bây giờ là cuối tháng mẹ sẽ không có tiền để
mua cặp mới cho anh, nghe thấy vậy anh đã khóc… một phần vì tủi thân, một phần
vì thương mẹ…

Nghe đến đây, đôi mắt Vân Anh bỗng nhiên trĩu lại, có một điều gì đó từ trong
sâu thẳm trái tim mình, cô bé cảm thấy đồng cảm với câu chuyện mà Quang đang
kể.

– Đêm hôm đó, mẹ anh đã ngồi khâu lại chiếc cặp cho anh, bằng những miếng vá
khác mầu, để ngày mai anh còn có cặp đến lớp. Những mảnh vá hình ô vuông ấy
trông như một chiếc mai rùa, còn anh thì đeo nó trên lưng để đi học, anh bị
bạn bè trêu và gọi là Quang “rùa” từ ngày hôm đó !

– Bạn bè gọi vậy anh có tức không ? Nếu là em, em sẽ cho bọn nó một trận ! –
Vân Anh dư dư nắm đấm, tỏ thái độ trông rất buồn cười…

– Không ! Ngược lại anh còn thấy vui ấy chứ ! Trong lớp anh đứa nào cũng có
biệt danh, thằng Sơn tèo này, thằng Công Tũn này, thằng Thước Thọt này… chỉ có
anh là mãi đến hôm đó mới có thêm một cái tên mới là Rùa đấy !

– Trời !! Chẳng ai như anh. Bị gọi như vậy mà còn thấy vui nữa ? – Vân Anh lắc
đầu ngán ngẩm…

– Thế còn em, mọi người gọi em là gì ?

– Em á ?? Nhiều lắm, tiểu thư này, công chúa này, đại ca nữa này…

– Đấy mà là biệt danh à ? Haha

– Anh cười cái gì, ít ra nó còn đẹp gấp vạn lần cái “rùa” của anh…

– Tất nhiên là đẹp, nhưng nó chẳng có một chút ý nghĩa nào cả và nó cũng thực
sự không hợp với em, con gái gì mà lại là đại ca…

– Ừ ! Em cũng thấy thế ! Hay là anh nghĩ cho em một cái tên nào khác đi…

– Thiệt không đó chị hai ?

– Em nói thật mà, hay anh là Rùa, em sẽ làm thỏ nhé !

Nhưng chưa thèm đợi Quang trả lời, Vân Anh lại nói tiếp :

– À mà không được, thỏ luôn thua rùa, không làm thỏ nữa, em không thích thỏ,
em muốn làm…

– Vịt con nhé ! Được không ? – Quang chen ngang.

– Vịt con ?!? – Vân Anh trợn tròn mắt – Anh nghĩ đâu ra cái tên quái đản vậy
??

– Mẹ anh bảo nếu sau này mẹ mà có thêm một cô con gái nữa, mẹ sẽ gọi nó là vịt
con cho xinh xắn và đáng yêu !

Vân Anh tặc lưỡi…

– Sao vịt con mà lại xinh xắn và đáng yêu nhỉ ? Em chưa nghe nói bao giờ,
nhưng mà liệu nó có hợp với em không ?

– Có chứ sao không ? Này nhé, em thì vừa đi vừa nói, nói cả ngày, còn con vịt
thì vừa đi vừa…

– Vừa làm sao ? Anh đừng tưởng em không biết nhé, mới học về Vịt chiều hôm kia
xong…

Vừa nói Vân Anh vừa lao vào để oánh lộn với ông anh khiến Quang phải ném cả
đàn để bỏ chạy, nhưng cũng từ buổi tối hôm đó, cái nick name Vịt con đã ra
đời…

Dù đã thân nhau hơn trước rất nhiều, nhưng ngày ngày Quang “rùa” vẫn bắt xe
bus đi học, còn Vân Anh thì nay đã chịu khó tự lái xe một mình, cô nàng cũng
ngày càng thể hiện tình cảm của mình với Quang ngày một rõ ràng hơn, nhưng đáp
lại tất cả, Quang vẫn chỉ xem Vân Anh như một cô em gái, hơn thế nữa ông Phi
là người có ơn với Quang và Tâm, nên một phần nào đó, Quang không dám đón nhận
tình cảm của Vân Anh.

Một buổi chiều tan học, như thường lệ Quang “rùa” vẫn là người về muộn nhất
trường sau khi tình nguyện ở lại để giúp bác bảo vệ lớn tuổi kê bàn ghế cho
buổi hội trường ngày mai, bác ấy bị bệnh Gút nên hay thường xuyên đau các khớp
ở chân và tay, vì thế mỗi khi nhà trường có việc, Quang thường ở lại để giúp
bác ấy kê bàn ghế hay bê mấy bộ loa đài…

Nhưng khi xách cặp ra đến cổng trường, Quang đã bất ngờ vì có người đã đứng
đợi gã ta tự lúc nào :

– Sao anh ra muộn vậy ? Làm người ta chờ nãy giờ gần 30 phút…

Cô bé đang nói là Vân Anh.

– Anh có chút việc, mà em đợi anh có chuyện gì vậy ?

Chỉ chờ có thế, Vân Anh nhảy xuống xe, mắt mở to, gương mặt hào hứng :

– Ra tết, bọn em được phân công tổ chức một chương trình văn nghệ vào dịp 26
tháng 3, một đêm hội hoành tráng đấy nhé, em sẽ làm MC dẫn chương trình…

– Hay đấy, anh sẽ đi xem và cổ vũ cho em… – Quang nhún vai

– Không phải vậy ! Em muốn anh… sẽ hát trong đêm hôm đó, được không ?

Quang chau mày, nhăn mặt một lát rồi trả lời :

– Không !

– Sao vậy ? Vân Anh ngạc nhiên !

– Vì anh không thích, chỉ vậy thôi…

– Tại sao anh lại không thích ? Anh nghe em này, anh hát rất hay, sao anh
không để mọi người được lắng nghe giọng hát của anh ?

– Để làm gì ? Để được nổi tiếng à ? Những điều đó anh không cần. Thôi, em về
đi, anh sẽ không tham gia đâu !

Nói đến đây Quang xách cặp bỏ đi cho kịp giờ tuyến xe bus sắp tới, thấy thái
độ Quang như vậy, Vân Anh tỏ ra bực bội, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và lên xe, nổ
máy phi theo Quang, giọng nài nỉ :

– Đi mà ! Chỉ một lần này thôi !

– Anh đã bảo không là không ! – Quang cương quyết !

– Sao anh quá đáng vậy ?

– Em con nít không hiểu được đâu, nhưng tóm lại là anh sẽ không tham gia !

– Con nít ?? Anh hơn em được bao nhiêu tuổi mà dám chê em là con nít ?

Đôi co mãi, cuối cùng hai anh em cũng tới gần bến xe bus, lúc này có vẻ như
Vân Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn :

– Gã Rùa kia ! Anh vẫn phải nghe theo lời em đấy nhé !!!

– Xin lỗi, hôm nay đã bước sang ngày thứ 8 rồi, anh không phải nghe theo em
bất kỳ một điều gì nữa..

– Nói một câu cuối cùng, anh có tham gia không ? – Vân Anh thở dồn dập giọng
bức xúc…

– Không ! – Quang rùa đáp lại bằng giọng nói tỉnh bơ !

– Đồ quá đáng, tôi ghét anh !!!

Nói đến đây, biết màn đòi hỏi của mình đã thất bại, Vân Anh lên xe nổ máy bỏ
đi.

Chiếc xe Attila mầu đỏ chạy từ từ sát lề đường, Vân Anh ấm ức đến phát khóc,
cô đưa tay trái lên gạt nước mắt, miệng lầm bầm :

– Đồ tồi tệ, mình chưa bao giờ phải năn nỉ một ai như vậy, thế mà hắn dám…

Thế nhưng khi chưa đi được 20m, Vân Anh chợt giật mình vì tiếng động cơ xe máy
của một ai đó rú ga rồi lao vụt qua cô, ngay sau đó là một tiếng đổ ầm xuống
đường và những tiếng nhao nhao của những người gần đó.

Vân Anh dừng xe quay đầu lại, một linh cảm xấu bỗng nhiên le lói trong đầu cô
bé, cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Quang đâu. Vân Anh ném cả xe rồi vù
chạy lại bến xe bus…

Trước mắt cô lúc này là một cảnh tượng kinh hoàng, Quang đang nằm đổ gục xuống
vũng máu, một vết đâm khá mạnh vào bụng khiến anh Rùa của cô đau đớn quằn quại
và ngất đi, Vân Anh hét lên một tiếng thật to rồi bất chấp tất cả chen vào
giữa để ôm lấy Quang :

– Anh ơi ! sao thế này… anh Quang… !!!!

Quang không trả lời, máu từ vết thương vẫn đang tuôn ra xối xả làm ướt đẫm đôi
bàn tay nhỏ bé của Vân Anh. Những người xung quanh sau một phút giật mình đã
bắt đầu xúm vào giúp cô bé, họ lấy áo thấm máu cho Quang, một số người thì gọi
ngay taxi để đưa Quang vào bệnh viện…

Bên chiếc cáng trắng, cô bé 16 tuổi nắm chặt tay Quang, đôi mắt ướt đẫm nước
mắt còn quần áo thì dính đầy máu của người mà cô yêu thương.


Giang Hồ - Chương #39