37:


Người đăng: =|}===>> Đức

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, càng tìm hiểu về Quang… Vân Anh càng cảm thấy
ngày càng có tình cảm hơn với Quang hơn.

Chỉ có điều, Vân Anh cảm thấy buồn vì mọi người xung quanh đã không hiểu hết
về con người Quang, họ luôn cho rằng Quang là con cháu một gia đình giầu có
nên lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói và chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với một
ai.

Những ngày bí mật bám theo Quang, Vân Anh đã nhận ra rất nhiều điều khác lạ ở
người con trai này, anh sẵn sàng hy sinh phần quà ăn sáng của mình cho một bà
cụ ăn xin, thường xuyên nói chuyện với lũ trẻ em lang thang mà chả bao giờ Vân
Anh dám đến gần, đôi lúc gã còn suýt muộn giờ đến lớp chỉ vì mải chơi đùa với
một chú chó. Những buổi chiều muộn mà Quang hay về trễ cuối cùng cũng đã có lý
do, hóa ra hắn tham gia vào một lớp dạy chữ cho trẻ em xóm nghèo do đội tình
nguyện thành phố phát động, rồi còn thường xuyên đi phát cơm miễn phí cho
những người ăn xin, hành khất, quyên góp áo ấm để gửi lên cho đồng bào miền
núi phía Bắc những đợt rét đậm mùa đông.

Một cô tiểu thư từ bé sống trong nhung lụa như Vân Anh sao có thể hiểu hết
những việc mà Quang đang làm ? Chẳng phải trước đây cô vẫn luôn ghét cay ghét
đắng những kẻ khoác lên mình chiếc áo xanh rồi tự xưng là dân tình nguyện đấy
ư ? Sao hôm nay sự tất bật, nụ cười hạnh phúc trên môi Quang lại khiến cô xao
xuyến ?

Trong sâu thẳm trái tim mới lớn của mình, Vân Anh nhận thấy có điều gì đó cảm
phục ở Quang ! Có lẽ, cuộc sống không phải chỉ là sống cho riêng mình !

Trên chiếc giường nhỏ bé xinh xắn trong căn phòng riêng có cửa sổ hướng ra bên
ngoài, cô bé 16 tuổi đang đăm chiêu về những trải nghiệm cuộc sống, ôn lại
những kỷ niệm và những gì đã trải qua với mình suốt những năm qua.

Bất chợt cơn gió nhẹ ùa vào phòng làm bay làn tóc khiến Vân Anh quấn quít tìm
một chiếc vòng nịt cho nó, để rồi những ký ức ngày xưa vụt mất và thay vào đó
là vết thâm mầu hồng nơi mu bàn tay cô !

Dạo này Vân Anh đã học “thầy” Quang nhiều hơn để nấu những món ăn ngon, cô
cũng không biết lý do là vì mình thích nấu ăn hay là vì cô chỉ muốn được ở bên
cạnh cái gã Rùa đáng ghét, vì bất kỳ lúc nào hai đứa cũng cãi nhau chí chóe,
nhưng Vân Anh cũng chợt hiểu, một ngày của cô, vui nhất chính là những lúc
được cãi nhau và giả vờ nũng nịu đó.

Phải chăng … trái tim mới lớn đã đập thổn thức tiếng gọi của chữ yêu ??

Đêm nay cũng như bao đêm khác, Vân Anh cũng không thể trả lời được tình cảm mà
mình dành cho Quang là gì? … và liệu đó có phải là tình yêu hay không? Quan
trọng hơn cả là hắn ta có thích mình không? … vì theo hắn vẫn nói thì mẫu
người mà hắn thích phải thật hiền dịu, đảm đang, chăm ngoan và học giỏi … sao
chẳng có một cái điểm nào trùng với mình hết vậy ? … Vân Anh cứ tự vừa hỏi rồi
lại vừa trả lời…

Ngày 23 tháng 12…

Mai là đêm giáng sinh rồi, mọi năm toàn đi chơi với nhóm 5 cô tiên chán chết,
toàn lang thang khắp thành phố, uống nước, ăn ngô luộc, khoai nướng, xong rồi
tụ tập hát hò đến 12 giờ là đứa nào về nhà đứa nấy… Hix, năm nay mà kịch bản
cũng lại diễn ra như vậy nữa thì chán lắm… nhưng mà phải làm sao đây ?

Toàn bộ đoạn độc thoại ở trên là của Vân Anh … cô nàng đang bò ra bàn học, tỏ
vẻ chán chường vì mai đã là giáng sinh mà chưa biết phải tổ chức như thế nào.

Mở chiếc điện thoại Nokia mà ông Phi mua cho để liên lạc sau cái đêm sinh nhật
kinh hoàng (mà nếu không có vụ đó chắc ông Phi cũng không cho Vân Anh dùng di
động vì sợ con bé cả ngày tán gẫu với bạn bè mà bỏ bê học hành). Vân Anh đọc
lại toàn bộ tin nhắn mà các chàng trai theo đuổi mời hẹn, nào là đi ăn nhà
hàng, đi xem phim, câu cá, đi du lịch xa… sao mà chán chết, cô muốn có một cái
gì đó thật bất ngờ, thật lãng mạn, thật khác biệt với tất cả mọi người, sao
không có một anh chàng nào như vậy chứ ? Chán nản, cô nàng lại bò ra bàn…

Nhưng đáp lại sự kỳ vọng của Vân Anh … anh chàng như cô mong muốn đã xuất hiện
và người đó chẳng phải ai khác… chính là Quang “rùa”.

Vừa tia thấy Vân Anh phi xe về, Quang đã chờ sẵn ở phòng khách, gã liền lao
vội ra cửa đon đả chào đón :

– Em đi học về rồi đấy à ? Bây giờ có bận gì không ?

Vân Anh ngơ ngác :

– Làm cái trò gì vậy ? Bữa nay lại ra đón mình từ cổng nữa kia à ??

– Khoan hãy lên phòng, để anh nói cái này đã…

Thấy ông anh cứ ríu ra ríu rít như chim non, con bé bĩu môi :

– Huhu, em mệt lắm, em đang đói nữa, dọn cơm cho em ăn đi rồi nói gì nói sau
được không ?

– Được được, cơm canh xong cả rồi, em chỉ cho anh 1 phút thôi mà ! Nha nha
nha…

Ném chiếc túi xách xuống ghế sa-lon, Vân Anh tò mò, ngạc nhiên nhưng cũng cố
tỏ ra vẻ bình tĩnh nhất có thể :

– E hèm, được rồi… cho sư huynh một phút, thời gian bắt đầu tính !

– Đêm mai, em làm công chúa tuyết giúp anh có được không ? – Quang rùa đi vào
vấn đề chính luôn.

– Công chúa tuyết … công chúa tuyết là cái gì ? – Vân Anh trợn tròn mắt !

– Em để anh giải thích đã… Ngày mai, à không tối mai, nhóm bọn anh có tổ chức
một chương trình phát quà cho trẻ em nghèo, anh cũng có tên tham gia, nhưng
với một điều kiện, mỗi một bạn nam phải hóa trang thành ông già Noel và phải
đi phát quà… cùng với một công chúa tuyết ! Hix, cả nhóm đã có công chúa cho
họ rồi… chỉ còn lại mỗi anh là chưa có !!!

– Tối mai … anh bảo em đi chơi với anh ? Anh có bị làm sao không đấy hả anh
Rùa ?

– Anh biết… anh biết là rất khó khăn !!! Nhưng mà, nhưng mà, ngoài em ra, anh
không còn quen một bạn gái nào nữa… – Quang lúng túng, mặt đỏ bừng bừng có lẽ
vì xấu hổ…

Nhìn thấy Quang lúc này, Vân Anh suýt chút nữa thì bật cười, nhưng may sao cô
đã kìm nén lại được…

“Trời ơi !! Mình có nhầm không đây ? Lần đầu tiên hắn ta rủ mình đi chơi, mà
lại còn vào đúng dịp lễ giáng sinh nữa chứ… đúng là thế giới này đảo lộn hết
rồi…” Vân Anh thầm nghĩ bụng vậy, còn gương mặt thì tiếp tục tỉnh bơ :

– Em chưa nhận lời đâu đấy, nhưng mà phải nói em xem là em phải làm gì đã…

Nghe thấy mấy lời này, Quang như mở cờ trong bụng, trả lời ngay :

– Em đi cùng anh, phát quà cho các trẻ em nghèo lang thang trong địa bàn quận
Ngô Quyền, trước 11 giờ chúng ta sẽ tập trung lại tại lớp dạy học của anh, sẽ
có một đội ngũ các thành viên Ban tổ chức kiểm tra đánh giá và xem xem đội nào
hoàn thành công việc một cách tốt nhất và họ sẽ là những người may mắn nhận
được những phần quà đặc biệt trong đêm giáng sinh.

Vân Anh mím môi, im lặng trước những gì Quang vừa nói, hóa ra là một công việc
tình nguyện chứ không phải là một lời mời đi chơi, nhưng không hiểu sao, những
kế hoạch mà Quang vừa kể khiến cô háo hức một cách lạ kỳ, đột nhiên trong đầu
con bé bỗng lóe lên rất nhiều ý tưởng mới lạ :

– Em sẽ mặc gì ?

– Tất nhiên là bộ đồ dành cho công chúa tuyết rồi !

– Thế anh sẽ mặc gì ?

– Anh à ? Anh sẽ là “anh già” Noel vừa mập vừa đẹp trai !

– Sau 11 giờ chúng ta sẽ làm gì ?

– Sau 11 giờ à ? Hình như có một buổi tiệc nhỏ tổ chức trong lớp học luôn hay
sao ấy, anh không rõ nữa… sao rồi, em sẽ tham gia chứ ?

– Chưa ! Em đang phân vân… thế em giúp anh vụ này, em được gì ?

Quang ngây ngô :

– Được gì à ?

– Phải, công của em là gì ?

– Thế… thế em muốn gì nào ?

– Em muốn anh phải nghe lời em trong suốt 1 tuần cho đến tận sang năm mới !

– Có quá đáng quá không vậy ? Hay là điều kiện khác đi có được không ?

– Không được… nếu anh không đồng ý em sẽ không nhận đâu, nào em đếm từ 1 đến 3
đấy…1…2…

– Thôi được rồi ! Anh chấp nhận ! Anh đồng ý, nhưng mà nhớ đấy nhé ! Tối mai 8
giờ em phải có mặt ở nhà nghe chưa. Rồi… bây giờ thì thay quần áo rồi xuống ăn
cơm…

Vụ bàn bạc ký kết làm ăn như vậy là đã xong xuôi, Quang “rùa” bỏ vào bếp phụ
bà Thơm dọn bữa cơm trưa, gã không nhận thấy là từ đằng sau, Vân Anh đang mỉm
cười, nụ cười rất tình ý, mà không cười sao được khi mà cả hai mục tiêu lớn
nhất cô đều đã thành công, vừa được tham gia một buổi đi chơi Noel đặc biệt,
lại còn khiến Quang “rùa” trở thành nô lệ cho cô suốt 1 tuần liền…

19h30 – Ngày 24 tháng 12, Đêm Giáng Sinh…

Thấy Quang “rùa” cứ hết đi ra rồi lại đi vào, ông Phi không khỏi ngạc nhiên
trước hành động kỳ quặc của nó bèn đặt tờ báo xuống rồi cất lời :

– Cháu làm gì vậy ? Đang chờ ai tới đón đi đâu à ?

Quang giật mình, quay trở lại ghế, thì thào :

– Dạ không ạ ! …cháu đang đợi cái Vân về…

– Nó xin bác đi chơi với lớp tối nay không về nhà ăn cơm rồi kia mà ! Ông Phi
tỏ vẻ ngạc nhiên…

Nghe thấy vậy, Quang hốt hoảng:

– Thật vậy à bác ? Ôi ! Không…

– Sao thế cháu, có chuyện gì à ?

– Dạ, không ạ, tại, hôm qua Vân Anh có hứa với cháu là tối nay hai anh em sẽ
đi nhà thờ, vậy mà…

– Có chuyện đó vậy sao ? Sao cháu không gọi cho nó xem thế nào, đây lấy máy
của bác mà gọi…

– Dạ vâng, cháu cảm ơn Bác.

Quán Lẩu Cua Đồng – Đường Tô Hiệu

Nghe thấy tiếng chuông kêu, Vân Anh lò dò móc chiếc điện thoại ở trong túi
xách ra, miệng vẫn không quên ăn thêm một miếng đậu phụ lướt nóng hổi…

– A lô ! Ba à…

Bên kia đầu dây là giọng giận dữ của Quang :

– Ba nào ! Sư huynh của cô đây ? Sao giờ này mà cô còn chưa về nhà ??

Nghe thấy giọng của Quang “rùa” Vân Anh ặc một cái khiến miệng đậu phụ trôi
tuột vào cổ họng khiến cô bé ho sằng sặc…

– Trời, là anh đó hả ? Đã đến giờ hẹn đâu, chưa tới 8 giờ mà ??

– Còn chưa tới 8 giờ nữa hả ?? Thôi chị hai, chị chịu khó ăn nhanh rồi về đúng
giờ nha…

Ngay sau câu nói đó là tiếng dập máy kêu cái rụp của Quang. Vân Anh ngó
nghiêng cái điện thoại, mặt gầm gừ :

– Đang ăn mà kêu về, đồ bất lịch sự !

Mặc dù nói vậy nhưng cô nàng vẫn đứng dậy, xách túi :

– Mọi người cứ tiếp tục ăn đi nha ! Mình phải về trước có chút chuyện rồi…

Và mặc cho mọi lời can ngăn, phàn nàn của nhóm 5 cô tiên và mấy đứa bạn trai,
Vân Anh vẫn đứng dậy, xỏ đôi guốc màu đỏ đun lặng lẽ bỏ ra về. Thế mới biết,
sức mạnh của tình yêu lớn đến mức nào, ít nhất là vẫn hơn bữa ăn đang ngon…

Tiếng xe vừa dừng trước cổng, Vân Anh đã bị Quang lôi vào nhà, dẫn lên phòng,
năn nỉ thay quần áo để đi cho kịp giờ, cả nhà được phen hốt hoảng chả hiểu hai
anh em nhà này định làm gì nữa, một tên thì cứ cầu xin, nhỏ nhẹ, tên kia thì
cứ sồn sồn, quát tháo, hết đòi uống nước, lại đòi khăn ăn…

Mải mê chán chê thì cuối cùng 2 anh em cũng leo lên con xe của Vân Anh, lần
đầu tiên ngồi sau tay lái của Quang rùa, Vân Anh hỏi nhỏ:

– Nè, có chở được không đó ? Coi chừng hôm nay là đông lắm đó nha !

– Yên tâm, mới biết đi xe tháng trước nhưng không sao đâu…

Nói xong, Quang rồ ga phóng đi một cách vội vàng… khiến Vân Anh phải ôm chầm
lấy phía trước để không bị bắn ra ngoài, cú ôm bất ngờ khiến con bé đỏ mặt,
buông tay ra chẳng nói thêm được lời nào, còn Quang thì dường như vô tâm với
tình huống vừa diễn ra nên cũng chẳng để ý đến phía sau.


Giang Hồ - Chương #37