32:


Người đăng: =|}===>> Đức

Trong phòng riêng của mình trên tầng 2, Trà My đang hồi phục rất nhanh sau ca
phẫu thuật cách đây 3 tuần, cô bé đã có thể đi lại, cười đùa nhiều hơn trước,
tuy nhiên mỗi khi mặt trời lặn – chỉ còn lại một mình trong căn phòng, Trà My
lại nhớ vô cùng người bạn nhỏ đã thân thiết với cô suốt những tháng ngày vừa
qua, lâu lắm rồi Trà My không còn thấy anh ấy đến chơi, không được nghe những
lời an ủi trêu trọc mỗi khi cô buồn.

Mỗi đêm trong giấc mơ, Trà My lại ước mình là nàng công chúa nhỏ bé, cứ đêm về
là sẽ lại được nghe tiếng gọi từ phía cửa sổ, cô sẽ mở toang cánh cửa ra cho
ánh nắng ngập tràn vào phòng, tiếng gọi ấy đến từ một chàng hoàng tử, cưỡi
trên một cỗ xe ngựa màu trắng – đó là anh Rùa yêu quý của cô. Thế nhưng lần
nào cũng vậy, giấc mơ đẹp của cô bé đều kết thúc một cách vụn vỡ…

Đang miên man trong giấc ngủ, bỗng Trà My nghe thấy một âm thanh quen thuộc,
tiếng cộc cộc của một vật gì đó va vào cửa sổ, một ám hiệu của riêng cô và
Rùa, vui mừng khôn xiết, Trà My vùng dậy, lao người về phía cửa sổ, thò chiếc
đầu nhỏ nhắn của mình ra ngoài, ngó nghiêng !

Dưới gốc cây xanh nơi mà anh Rùa vẫn thường hay trốn – Trà My thoáng thấy một
bóng người, tim cô rạo rực và đập nhanh hơn rất nhiều, trái tim nhỏ bé vừa
chiến thắng tử thần cách đây không lâu nay lại có dịp để được xao động.

“Là anh ấy, chính là anh ấy…” Trà My vui mừng khôn xiết khi đúng vào lúc cô
cần nhất có một người ở bên cạnh thì Rùa đã xuất hiện !

Ném sợi dây xuống cho người bạn nhỏ leo lên giống như mọi lần trước đây, Trà
My ôm chầm lấy Rùa ngay khi cậu ta vừa leo lên hết ban công !

Bất ngờ vô cùng trước hành động của Lọ Lem, nhưng Quang vẫn rất cẩn thận,
nhoài người kéo chiếc cửa sổ lại…

– Anh rùa mất tích đâu vậy ? Sao không thấy qua chơi với em ?

Quang cười trừ, lúc này nó chưa biết phải nói gì với Lọ Lem, sau vụ chia tay ở
bệnh viện, Quang về chịu tang mẹ và cô lập mình ở trong nhà suốt 3 tuần vừa
qua.

– Nhà anh có việc mà ! À, thế Lọ Lem đã khỏi hẳn bệnh chưa ?

– Em khỏi hẳn rồi ! Em nhớ anh Rùa lắm !

Xoa đầu cô bé xinh xắn, Quang móc trong túi áo ra một món quà nhỏ:

– Quà cho em này !

– Cho em à ! Hôm nay đâu phải sinh nhật em ? – Lọ Lem ngạc nhiên.

– Uh, không phải sinh nhật em, thế em có muốn nhận không nào ?

– Có chứ, có chứ !

Lọ Lem giành lấy hộp quà trên tay Quang, cô bé háo hức mở nó ra, gương mặt
rạng rỡ vô cùng, trước đây hồi còn bé, lần nào đi đâu xa về là mẹ Thanh Vân
cũng đều mua quà cho nó, cái cảm giác thân thương ấy nay Lọ Lem lại thấy xuất
hiện ở người bạn nhỏ đang kề bên.

– Ôi ! Một cuốn sổ xinh xắn ! Lại có cả bút nữa này, đẹp quá !

– Em thích không ?

Đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ, Lọ Lem hướng chiếc miệng xinh xắn của mình ra
phía trước, tỏ vẻ thích thú vô cùng với món quà bất ngờ mà anh Rùa vừa tặng
cho.

Thế nhưng khi niềm vui còn đang dang dở, người đàn ông thứ hai trong cuộc đời
cô bé Lọ Lem đã phải nói lời chia tay…

Không thể tả hết được nỗi buồn của Lọ Lem khi biết được rằng cô sắp phải xa
anh Rùa mãi mãi, cuốn sổ xinh xắn đó giờ đây sẽ chỉ còn là nơi cô bé chôn dấu
tình cảm và những kỷ niệm của cả hai, mọi thứ tươi đẹp nhất bắt đầu ùa về
trong ký ức của cô nhóc 10 tuổi, từ cái ngày đầu tiên 2 đứa tranh nhau chiếc
ghế đá trong công viên.

Nước mắt đã rơi – nhưng cũng không thể giúp cho anh Rùa ở lại ! Câu chuyện cổ
tích mà mỗi đêm Lọ Lem vẫn thường mơ giờ đây thêm một lần nữa lại tan biến,
chàng trai 13 tuổi ra đi, nhưng không quên để lại một lời hứa, rằng anh sẽ trở
về, khi đó nhất định anh sẽ tìm em !

Đúng 4 giờ sáng, Quang có mặt tại sân bóng, nó chỉ mang theo một chiếc tủi
nhỏ, có ảnh của mẹ, vài bộ quần áo và quà của Lọ Lem.

Sừng sững ngồi trên mấy cái ống nước là mái tóc dài của Tâm, gã ma xó đã có
mặt ở đây tự lúc nào để chờ Quang.

– Đến đúng giờ đấy, đã làm hết tất cả những việc cần làm chưa ?

Quang hiểu ý Tâm muốn hỏi gì, thằng bé không đáp, chỉ gật đầu nhưng rất mạnh
mẽ, từ ngày hôm nay, nó phải mạnh mẽ để tồn tại trong một cuộc sống mới, một
cuộc sống mà Tâm ma xó đã dặn nó, đây không phải là một thiên đường là một
chiến trường, nếu yếu đuối, em sẽ bị bỏ lại và bị bắn chết !

– Đi thôi ! – Tiếng anh Tâm giục nó !

4h30 phút sáng ! 2 anh em có mặt tại đồi Lạc Nhân, Tâm muốn thắp nén hương cho
ông Đức và bà Thùy trước khi cùng đứa em kết nghĩa là Quang lên đường đi xa !
Gã ma xó chẳng cầu xin điều gì, chỉ xin được nhận lỗi nếu như mỗi năm không
thể về hương khói vào ngày giỗ mà thôi.

– Chào mẹ đi rồi hai anh em mình lên đường, 5 rưỡi là tầu chạy rồi !

Quang rùa chắp tay vái lậy trước mộ bà Thùy, nó đã khóc quá nhiều đủ để không
phải khóc thêm một lần nào nữa…

Chuyến tầu sớm lúc 5 rưỡi vắng khách hơn so với những giờ khác trong ngày ! 2
anh em Tâm và Quang dù đi xa nhưng cũng chỉ mang theo bên mình chút hành lý,
mọi chuyện ở thành phố này cả hai đều gần như đã giải quyết xong xuôi !

Ngày hôm qua Tâm cũng đã bí mật thu xếp để hẹn gặp và nói lời tạm biệt với hầu
hết các anh em trong đội, điều ân hận nhất mà Tâm chưa làm được đó là không
gặp được anh Báo trước lúc ra đi, nghe đâu, anh Báo sẽ bị xử tới 25 năm.

Giọng phát thanh viên nhà ga lại vang lên như mọi ngày, đoàn tầu đã bắt đầu
chuyển bánh, đối với Tâm đây không phải là lần đầu tiên gã đi xa, nhưng chắc
chắn sẽ phải lâu lắm nữa hắn mới trở về nơi này ! Trong tâm trí gã đàn ông
mạnh mẽ, lạnh lùng, vẫn ẩn chứa đâu đó chút hoang mang, thành phố mới, cuộc
sống mới, thân phận mới !

Ngó sang đứa em trai cũng đang hướng đôi mắt ra bên ngoài cửa sổ, Tâm hiểu nó
cũng buồn rất nhiều, nhất là sau khi đi theo Quang và trông thấy cách thức nó
trèo vào nhà Giang “tổng đài” như thế nào, chắc chắn là vừa chia tay với em Lọ
Lem yêu quý rồi, Tâm cười, bé tý mà đã biết tương tư, thằng này sau đào hoa
phải biết.

5 giờ sáng, Lọ Lem tỉnh giấc, sau khi khóc một trận vào đêm qua, cô bé đã ngủ
thiếp đi, đua tay dụi mắt rồi ngó nhìn xung quanh, Lọ Lem biết anh Rùa đã
không còn ở đây nữa, cô nhóc lồm cồm bò dậy, bỗng cô đụng phải một vật gì đó
khiến nó rơi xuống sàn nhà ! Lọ Lem đưa tay với theo nhặt nó lên, là cuốn sổ
mầu hồng xinh xắn, món quà chia tay mà anh Rùa để lại cho cô.

Mở trang đầu tiên ra, Lọ Lem bật cười trong sự xúc động, anh Rùa vẽ cảnh hai
anh em đang lấy lá sen để che đầu, cô bé bùi ngùi nhớ lại cái buổi chiều mưa
hôm đó…

Xỏ chân vào đôi dép bông, Lọ Lem tiến ra phía chiếc bàn học, khẽ bật đèn lên,
đôi bàn tay xinh xắn của cô bé lật sang một trang mới…

Ngày…tháng…năm…

Đoàn tầu thống nhất sau gần ngày trời ì ạch lăn bánh trên đường ray cuối cùng
cũng đã chịu dừng lại tại ga Hải Phòng ! Thành phố cảng mơ mộng kể từ ngày hôm
nay sẽ chào đón thêm hai thành viên mới, hai kẻ không gia đình nhưng cũng từ
hôm nay sẽ trở thành gia đình của nhau.

Tâm ma xó móc trong túi quần bò ra mầu giấy ghi địa chỉ nhà ông Phi, đọc sơ
qua rồi lại gấp lại, đoạn gã quay sang hỏi Quang :

– Em có đói không, ăn chút gì nhé !

Thằng Quang mệt phờ người, không đáp gì nhưng đầu gập lia lịa…

2 anh em gọi 2 tô bún riêu ở một quán đối diện nhà ga, vừa ăn Tâm vừa dặn dò :

– Anh và em sẽ đến ở nhà bác anh, ông ấy là anh trai kết nghĩa với bố anh,
trông thì dữ dằn thô lỗ nhưng thật ra rất hiền và tình cảm, em không phải sợ
đâu.

Thằng Quang ăn như ma đói, bê cả bát ô tô bún mà húp cạn nước, vừa liếm môi nó
vừa hỏi :

– Anh em mình sẽ làm gì ở đây hả anh ?

Tâm nhăn mày, câu hỏi này đến thật đúng lúc, đúng là bản thân gã cũng chưa
biết là mình sẽ làm gì ở nơi đây, nhưng Tâm tin tưởng hoàn toàn vào ông Phi
nên cũng chưa một lần dám hỏi :

– Anh cũng không biết nữa, nhưng anh nghĩ sẽ không có chuyện gì cả đâu !

Đôi mắt Quang mơ hồ, xa xăm, nó vừa sợ nhưng cũng vừa thich thú, cảm giác đến
và sống ở một thành phố khác đối với một đứa nhóc 13 tuổi như nó nhiều khi đơn
giản hơn rất nhiều so với những suy nghĩ của kẻ lớn hơn là Tâm ma xó.

Bắt xe ôm, 2 anh em Tâm và Quang theo địa chỉ về nhà ông Phi, đường phố Hải
Phòng đúng là của một thành phố lớn, đông đúc và nhộn nhịp hơn rất nhiều so
với thành phố cũ, thi thoảng trên đường còn xuất hiện một vài ông tây Ba lô,
đạp xe trên đường.

Qua nhiều ngã tư, vòng vèo mãi cuối cùng cũng tới nơi, so địa chỉ với mảnh
giấy ghi trên tay, Tâm và Quang ngây người ra với ngôi nhà bề thế của ông Phi,
đúng là dân đàn anh đàn chị đất cảng có khác, ngôi nhà cũng hoành tráng không
kém so với tên tuổi cũng như vị thế của ông ở nơi đây.

Tâm đưa tay bấm chuông ở bên hông cửa, chờ một lát mới có người ra mở cổng,
một bà vú giúp việc đi ra, tuy nhiên vừa trông thấy Tâm bà ta đã vội hét lớn :

– Cậu Phi ! Cái Tâm nó đến rồi này !!!

Tâm ma xó ngạc nhiên, bà giúp việc này sao chưa từng gặp mình bao giờ thế mà
đọc tên gã oang oang đến vậy ??

Ngay sau tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập bước ra bên ngoài, ông Phi đích
thân ra tận cổng để đón Tâm, hồ hởi vỗ vai cậu cháu :

– Sao, 2 đứa đi có vất vả không ? Trên đường không có chuyện gì cả chứ, bác ở
nhà lo mãi, chả dám đi đâu ! Thôi vào nhà, tắm rửa rồi ăn cơm, nhanh lên !

Sự nồng nhiệt của những người trong gia đình, phần nào khiến cho Tâm và Quang
cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều, có vẻ như dù chưa từng một lần tới đây
nhưng những người trong gia đình đều đã biết về sự hiện diện của Tâm và Quang
vào buổi chiều ngày hôm nay ! Cảm giác đó mang lại cho Tâm sự thoải mái và
giúp gã ma xó tự tin hơn !

Bỗng nhiên đằng sau lưng ông Phi xuất hiện một cái bím tóc, một cô bé ngó mặt
ra nhìn, đôi mắt long lanh và gương mặt xinh xắn, thế nhưng cái nhìn ấy thì
lại cứ xoay quanh 2 anh em Tâm…

– Vân Anh ! Con gái Bác, nó mới học lớp 6 thôi ! Chào anh Tâm đi con !

Con bé không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười một cái, rồi quay mặt bỏ vào nhà
trong.

Tâm cười, xách ba lô lên vai rồi dắt tay Quang bước vào trong nhà:

– Cháu không ngờ là con gái bác lại xinh xắn vậy đâu nhé !

Ông Phi cũng cười ầm, đi trước dẫn đường cho Tâm :

– May mà nó giống mẹ chứ giống bác thì có mà…

Đi ngang qua gian phòng khách, con bé Vân Anh đang ngồi trên ghế xem ti vi, nó
vẫn nhìn Tâm và Quang với ánh mắt đó, một ánh mắt mà Tâm không hiểu là bạn hay
là thù, nhưng công nhận phải nói con bé xinh thật là xinh !

Bữa cơm đầu tiên tại thành phố mới, gia đình mới đã diễn ra trong sự đón tiếp
nồng hậu của gia đình nhà ông Phi, ai ai trong nhà cũng đều cảm thấy rất hồ
hởi với sự xuất hiện của Tâm và Quang, có lẽ sau cái ngày mà ông Đức bỏ ra đi
thì hôm nay là ngày mà ông Phi cười nhiểu nhất, bao năm qua sự ân hận vì không
thể tìm thấy người em trai kết nghĩa đã ám ảnh ông quá nhiều, nhưng giờ đây
nỗi đau lớn nhất trong lòng ông đã nguôi đi phần nào khi Tâm nhận lời về ở
cùng với ông.

Suốt bữa ăn, ông Phi không ngớt lời khen ngợi Tâm đã anh hùng như thế nào,
mạnh mẽ ra sao, xứng đáng là con trai của Đức “bồ” – người đã khiến cả đất
cảng Hải Phòng phải nể sợ cách đây nhiều năm.

Hầu hết tất cả mọi người trong gia đình đều rất tự hào với những chiến công
của Tâm, duy chỉ có con bé Vân Anh là vẫn im lặng, không nói một lời nào.

Mấy hôm trước, ông Phi có nói chuyện với nó là sẽ đón Tâm và Quang về ở cùng
gia đình và nó đã trả lời là không vui một chút nào khi phải sống cùng với
những người lạ, mới 12 tuổi nhưng Vân Anh tỏ ra thông minh và khôn khéo một
cách lạ kỳ.

Uống hết cốc sữa, Vân Anh xin phép ông Phi và mọi người lên nhà học bài, con
bé hôm nay lại không ăn hết bát cơm, bà vú Thơm ngán ngầm khi cô cháu nhỏ lại
đang có chuyện bức bối trong lòng.

– Hình như sự xuất hiện của cháu làm em không vui. – Tâm nói nhỏ với ông Phi.

– Có gì mà không vui ? Nó đang con nít nên chưa hiểu gì cả, cháu đừng chấp nó
làm gì, chỉ vài bữa quen gia đình là nó sẽ vui ngay ấy mà, thôi, không phải
nghĩ làm gì đâu, con gái bác bác hiểu tính nó, giống hệt mẹ, uống đi cháu…

– Dạ vâng ! Bác cứ để cháu tự nhiên

Rót đầy cốc bia cho Tâm ma xó, ông Phi quay sang phía Quang rùa:

– Còn thằng Quang, có uống được bia không đưa đây bác rót cho nào ?

– Dạ, dạ… cháu…

– Nó còn bé, bác ép nó uống làm gì ? – Tâm đỡ lời cho cậu em !

– Vậy thôi được rồi, thế ăn no đi cháu, từ nay đây là gia đình mới của hai anh
em, không phải ngại ngần gì hết !

Bữa cơm đầm ấm sau đó cũng kết thúc, ông Phi đã chuẩn bị cho hai anh em Tâm và
Quang căn phòng khá rộng rãi ở trên tầng 3… 2 chiếc giường đơn, một chiếc bàn
học, 2 tủ đựng quần áo, ti vi, đầu máy, mọi thứ đều đã được ông chuẩn bị chu
đáo.

Trước khi đi ngủ, ông còn dặn dò thằng Quang :

– Cháu đi ngủ sớm, ngày mai sẽ có người gọi dậy để đi mua quần áo và chụp ảnh
hồ sơ..

Mặt Quang “rùa” ngơ ngác không hiểu gì, nó lại quay sang cầu cứu Tâm ma xó, gã
đàn anh hình như đã bắt đầu say sau khi uống hết gần chục lon bia nhưng vẫn đủ
tỉnh táo để nháy mắt ra hiệu cho cậu em.

Ông Phi kéo cửa phòng lại, không quên dặn dò 2 đứa nghỉ ngơi sớm để lấy sức
khỏe sau chuyến đi xa vừa rồi.

Đến khi tiếng bước chân của ông Phi đã đi xa, Quang mới hỏi Tâm về những lời
khi nãy:

– Thế nghĩa là sao hả anh ?

Tâm rót một cốc nước to trên bàn, tu một hơi hết sạch rồi mới trả lời:

– Hôm trước anh cũng đã nói rõ với bác Phi rồi, khi chuyển tới đây sống, anh
sẽ theo bác làm ăn, còn em thì sẽ phải đi học, em có nhớ lời mẹ dặn không ?
Nếu không học giỏi, sẽ không bao giờ em có thể tự quyết định được cuộc sống
của bản thân mình.

– Nghĩa là… em sẽ lại phải tiếp tục đi học nữa ư ?

– Đúng vậy ! Em sẽ phải đi học, và phải học thật tốt, anh sẽ không để cho em
thiệt bất kỳ chuyện gì, nhưng em phải thực sự cố gắng, hiểu không ?

– Nếu… nếu… em học không giỏi thì sao ?

– Em cứ học đi, thông minh như em thì không thể nào học dốt được đâu mà lo,
thôi anh mệt rồi, anh em mình đi ngủ sớm ! Em tắt điện đi…

Thằng Quang nghe theo lời anh, với tay ra tắt công tắc, cả căn phòng chìm
trong bóng tối, ngay sau đó nó cũng vùi mình vào chiếc chăn bông ấm áp, trong
lòng miên man nhiều suy nghĩ, như vậy là nó vẫn sẽ tiếp tục được đi học… trước
đây nó sợ và ghét việc phải đến lớp, nhưng bây giờ, nó muốn được đến trường,
và nó sẽ học thật giỏi, để ở dưới suối vàng, bà Thùy mẹ nó sẽ mỉm cười hạnh
phúc, tự hào về cậu con trai !


Giang Hồ - Chương #32