Người đăng: =|}===>> Đức
Miền Tây…
Tại một thành phố nhỏ… Thắng “xoăn” sau vụ gây án thất bại tại bệnh viện đã
ngay lập tức bỏ trốn, sau đó khi nghe tin lão Hoàng “sắt”, Hiếu đen và Thành
ba tai đều đã bị bắt thì y liền tức tốc men theo đường rừng, đón xe rồi bỏ vào
trong này với một vài tên đàn em. Nhưng không may cho hắn là các trinh sát của
đội điều tra công an tỉnh đã theo dõi được và lần theo các dấu vết từ các nhân
chứng, các chiến sĩ đã lập kế hoạch bắt gọn Thắng “xoăn” về quy án.
Buổi chiều hôm đó, Thắng “xoăn” được các đàn em chiêu đãi một bữa tiệc, chúng
thuê xuồng, chèo sâu vào trong lòng sông, tiếp sau đó lên bờ để vào một chòi
lá đã bầy biện sẵn đồ ăn thức uống đặc sản miền Tây.
Trong chòi lúc này có thêm một vài em gái miền sông nước, em nào cũng trẻ đẹp,
thơm tho, tuổi thì mười chín đôi mươi, lại thêm làn da trắng nõn nà. Thắng
“xoăn” bị hớp hồn ngay bởi một em đẹp nhất, ôm eo em này, hắn cùng bọn đàn em
ngay lập tức khai hội cuộc vui.
Sau vài ba chén rượu, Thắng “xoăn” bắt đầu cao hứng kể lại những chiến tích
giang hồ của hắn ở ngoài Bắc và lý do vì sao hắn lại phải phiêu bạt vào nơi
này. Bọn đàn em thì trợn tròn mắt nghe hắn bốc phép, tên nào tên nấy cũng nịnh
nọt, nào là “anh cứ yên tâm ở lại đây với bọn em”, rồi thì “ở đây thì anh an
toàn tuyệt đối, tha hồ cùng bọn em hưởng phúc”…
Thắng “xoăn” cười ha hả, một tay nâng cao chén rượu, một tay thò xuống sờ đùi
cô em miền Tây.
Lâu lắm rồi, bàn tay gã mới được chạm vào một thân hình đẹp đến thế, 5 đầu
ngón tay của hắn cứ thế miết vào đùi em gái, khi thì mạnh, lúc thì nhẹ, hết
xoa xoa rồi lại bóp bóp, thi thoảng hắn quay sang hôn nhẹ vào tai cô em, dùng
đầu lưỡi đi sâu vào bên trong tai, cô em miền Tây sướng qua, vừa rên khẽ vừa
nắm chặt tay của Thắng ép y đưa tay vào sâu bên trong.
Thắng cũng không vừa, bên trên vẫn uống rượu mừng của anh em, còn bên dưới thì
tay chân hoạt động hết công suất. Lúc này hắn đã kéo được chiếc quần xi-lip
của cô em miền Tây xuống gần đến đầu gối, chiếc bàn thấp cộng với việc chân
của Thắng to và dài đã che đi khá nhiều nên cũng chẳng ai để ý là ngón tay của
Thắng đã dần dần chạm sâu vào bên trong em gái, nước nhờn tiết ra ướt đẫm bàn
tay gã… Hứng chí, Thắng cao giọng:
– Nào mọi người ! Uống uống tiếp, chưa bao giờ anh được ngồi cùng với nhiều
người đẹp như thế này, cạn ly…
Nhưng khi mà chữ “cạn ly” còn chưa dứt thì chiếc cửa chòi đã bị phá tung, lực
lượng công an của hai thành phố đã bao vây toàn bộ khu vực, từ trên bờ lẫn
dưới sông khiến Thắng “xoăn” không còn một lối thoát, tên giang hồ xứ Bắc cuối
cùng cũng đã bị tóm gọn.
…
Những hơi lạnh đầu đông đã ùa vào thành phố, khung cảnh xóm nghèo làng chài đã
hiu quạnh nay lại càng quạnh hiu, những người trẻ dậy muộn hơn so với thường
ngày, mùa đông đến giờ làm việc của họ cũng bắt đầu muộn hơn đôi chút, đám trẻ
con cũng ngại lùa nhau ngoài sân bóng vì sợ cái rét, còn những người già thì
hom hem bên bếp lửa, họ xuất hiện kèm theo với những tiếng ho…
Quang “rùa” đã không còn đến lớp sau sự ra đi của bà Thùy, nó chưa bao giờ ham
học và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ học cho chính mình ! Ông Hoàng bố dượng
nó, sau cái chết của vợ cũng sống như người mất hồn, ngày ngày chỉ ghé qua
nhà, ném cho Quang vài đồng đi chợ rồi lẳng lặng đến tối mới mò về.
Hàng xóm láng giềng hiểu chuyện, dù chẳng dư dả gì nhưng ai ai cũng sẵn lòng
giúp đỡ, hôm thì có người cho cân cá, hôm cho lạng thịt, thi thoảng nấu được
nồi canh ngon lại gọi Quang sang múc cho một bát, khuyên bảo, dặn dò đủ điều
để nó sớm quay lại lớp, nhưng tất cả chỉ nhận được những ánh nhìn vô cảm và
một gương mặt buồn bã…
Thằng Sơn ngày nào cũng sang chơi, thắp hương cho bà Thùy, kể chuyện đi học
trên lớp cho bạn nghe, ngày nào nó cũng chăm chỉ chép bài rồi buổi tối đem
sang cho Quang mượn dù nó biết thằng bạn thân chẳng bao giờ động vào.
Cuộc đời Quang rồi sẽ trôi về đâu nếu nó cứ sống như vậy ?
Cho đến một ngày… Tâm “ma xó” trở về tìm Quang !
…
Khẽ mở cánh cửa, Quang cũng chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, ngày nào cũng có
người sang thăm, thắp hương cho mẹ nó rồi lại hỏi chuyện, rồi lại động viên
học hành…
Nhưng lần này, đứng trước mặt nó là Tâm.
Gã đàn anh tóc dài chưa vội bước vào nhà, hai tay vẫn đút túi quần, Tâm lên
tiếng :
– Ngẩng mặt lên !
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, quá đỗi bất ngờ, Quang ngước lên nhìn, lâu lắm
rồi người ta mới được nghe thấy nó cất tiếng mà không u sầu đến vậy:
– Anh Tâm !
– Tại sao lại bỏ học ? – Đôi mắt Tâm nhìn thẳng vào Quang !
– Em… em không muốn đi học nữa, em muốn theo anh !
– Theo anh !
Tâm cười :
– Theo anh là theo cái gì ?
Quang lí nhí, nó cũng không hiểu theo Tâm là sẽ phải làm gì nữa, nhưng nó biết
người mà nó tin tưởng nhất lúc này chẳng còn ai khác ngoài Tâm.
– Mẹ mất ngày mấy âm lịch ?
Quang nhăn mày, nó không hiểu Tâm hỏi thế để làm gỉ, nhưng vẫn trả lời:
– Mùng một tháng 12.
– Tốt ! Nhớ kỹ ngày này, để sau này hàng năm còn biết ngày giỗ của mẹ ! Còn
bây giờ nghe anh hỏi đây, em có đi cùng anh được không, đi đến một nơi xa, rất
xa thành phố này.
Chẳng cần phải suy nghĩ, Quang trả lời ngay :
– Có ! Em muốn đi, em không muốn ở lại nơi này nữa…
– Được, vậy thu dọn đồ đạc đi, sáng mai 4 giờ anh đón ở sân bóng, ra mộ mẹ
thắp hương rồi anh em mình đi.
– Đi nhanh vậy sao anh ?? Em tưởng ??
– Anh đang bị công an truy nã, nếu ở lại đây anh sẽ bị bắt ngay, em không cần
mang đồ gì nhiều đâu, mang theo ảnh mẹ và quần áo là đủ rồi, nhớ đấy sáng mai,
4 giờ tại sân bóng ! Ra muộn là anh cho mày ở nhà luôn đấy !
– Em biết rồi, em sẽ ra đúng giờ…
Ngước mắt lên nhìn tấm ảnh bà Thùy, Tâm gập mình cúi lậy, kéo lại chiếc mũ
lưỡi trai cho che kín khuôn mặt rồi lẳng lặng quay lưng bước đi…
Cách đây 2 ngày, Tâm đã nhận lời với ông Phi sẽ trốn khỏi thành phố này theo
sự sắp xếp của Giang “tổng đài” … tất nhiên với một yêu cầu, Tâm muốn ông Phi
sẽ nhận nuôi cả Quang – em trai hắn ! Lúc đầu ông Phi cũng không đồng ý, tuy
nhiên sau khi nghe câu chuyện về bà Thùy và Quang đã giúp đỡ 2 cha con Tâm như
thế nào, ông đã động lòng, nghĩ đến tình nghĩa của ông với ông Đức năm xưa,
ông bằng lòng cho Tâm mang theo Quang về Hải Phòng.
– Đây là tiền và vé tầu bác đã chuẩn bị đầy đủ cho cháu, vé ghế cứng của hai
anh em đây, còn đây là địa chỉ nhà bác ở Hải Phòng, cháu ra đến nơi cứ bắt xe
về thẳng nhà, lúc nào cũng có người đón. Đừng vì chuyện gì mà làm hỏng việc
đấy nghe chưa !
Mặt trời đã lặn, như vậy là chỉ còn vài tiếng nữa thôi, Quang “rùa” sẽ bước
vào một cuộc phiêu lưu mới với Tâm “ma xó” – đi đến một nơi mà nó hoàn toàn xa
lạ, nhưng Quang không sợ, mà còn điều gì để nó phải sợ nữa đây khi mà nó đã là
một đửa trẻ mồ côi ?
8h tối, có tiếng gõ cửa, đó là thằng Sơn, thằng bạn thân tối nào cũng sang đưa
vở cho nó vào giờ này.
Cảnh cửa được mở ra, Sơn “tèo” vẫn như mọi ngày nở nụ cười chúm chím, hôm nay
đặc biệt hơn khi nó còn xách thêm cho Quang vài quả cam mẹ nó đi chùa về bảo
đem sang đây hai đứa ăn cho vui.
Đặt mấy quyển vở xuống bàn, Sơn tèo lại cất giọng :
– Mày không đến lớp, bọn tao buồn hẳn, chẳng có trò gì mà chơi. Ăn cam không,
lấy dao đây tao gọt cho !
Quang nhìn bạn, mỉm cười, bây giờ nó mới nhận ra nó thật may mắn vì có một
thằng bạn tuyệt vời đến như vậy.
Vào bếp lấy dao đưa cho Sơn tèo, rồi nhân lúc thằng bạn đang còn hý hoáy bổ
quả cam, Quang đã thu mấy cuốn vở lại một chỗ, buồn bã nói :
– Từ mai mày không phải qua đây đưa vở cho tao chép bài nữa đâu !
Nghe mấy lời này, Sơn tèo bỏ quả cam lại giữa bàn, hai đứa con nít lần đầu
tiên nói chuyện với nhau như người lớn :
– Mày đừng như vậy nữa, tao biết mày buồn, tao hiểu, nhưng mày cứ ở lỳ trong
nhà thế này để làm gì ?
– Không phải đâu, tao cảm ơn mày nhiều lắm ! Nhưng mà ngày mai tao sẽ đi…
– Đi, đi đâu ? – Sơn tèo trợn tròn mắt ?
– Đi xa đấy, mà có khi tao không về nữa đâu !
– Mày đi đâu ? Mà đi với ai ?
– Anh Tâm ! Mày đừng nói với ai nhé… tao…
Ném con dao qua một bên, Sơn “tèo” lao tới ôm chầm lấy bạn, dù sao nó cũng chỉ
là một đứa con nít 13 tuổi :
– Mày đi thật đấy à ? Sao lại đi ?
– Tao phải đi thôi… tao sợ ở đây lắm rồi ! Mày đừng lo gì cả, rồi sẽ có ngày
tao về thăm mày mà…
Bỗng nhiên một thằng gan lỳ cóc tía như Sơn tèo hôm nay cũng lại biết khóc, nó
ôm chặt Quang hơn nữa, cảm nhận của nó lúc này giống như việc sắp mất đứa bạn
thân mãi mãi:
– Tao xin lỗi, sẽ không sao đâu mà, mày có nhớ lời hứa mà mày đã nói với tao
không ?
– Hứa gì ? Một ngày tao hứa cả trăm lần, làm sao tao nhớ được ?
– Mày đã hứa với tao là khi bọn mình lớn thêm một vài tuổi nữa, sẽ không bao
giờ để cho ai bắt nạt, mày nhớ chứ ?
– Tao nhớ ! Thế nghĩa là sao ?
– Sau này, tao sẽ không bao giờ để cho ai có thể bắt nạt được mình, mày cũng
phải vậy nhé ! Đến nơi tao sẽ viết thư về cho mày…
– Mảy nhớ đấy nhé ! Hay là… mày đừng đi nữa…
– Thôi nào, 4 giờ sáng anh Tâm sẽ đón tao đi rồi ! À, đợi một chút…
Quang gạt tay thằng bạn ra, cúi xuống gầm bàn, lôi ra một chiếc hộp:
– Tao chẳng có gì cho mày, đây là cái vòng cổ mẹ tao mua cho tao từ lâu rồi
nhưng tao cất đi để dành, mày cầm lấy đi ! Để sau này nhớ về tao…
– Thôi, tao không cầm đâu… của mẹ mày, mày mang theo đi…
– Tao chỉ mang ảnh mẹ đi thôi, mày nhận đi, xem như là món quà chia tay giữa
tao và mày…
Sơn “tèo” rưng rưng ôm lấy chiếc hộp đựng chiếc dây gỗ rẻ tiền mà bà Thùy mua
ở hội chợ cho Quang, lẳng lặng ra về… 2 đứa nhóc gắn bó với nhau từ lúc lọt
lòng, ngày hôm nay cuối cùng cũng phải nói lời từ giã mà chẳng biết khi nào sẽ
gặp lại ! Ngày hôm nay, Quang cảm thấy nó đã lớn hơn rất nhiều…