30:


Người đăng: =|}===>> Đức

Cơn gió lạnh buổi chớm đông chợt ùa về khiến Quang tỉnh giấc, nó lại vừa nằm
mơ thấy mẹ, vẫn hình ảnh thân thương của bà Thùy cặm cụi dưới gian bếp, mỉm
cười nhẹ nhàng nấu cháo cho nó ăn, sao giờ đây nó thèm một bát cháo mẹ nấu đến
như vậy…

Kéo chăn thấp xuống ngang bụng, Quang nhìn ra bên ngoài nhà, lúc này có lẽ
khoảng 2 giờ sáng, những người hàng xóm vẫn đang thức bên cạnh quan tài của
mẹ, họ trò chuyện, hút thuốc, tâm sự đủ điều về cuộc sống, trong khi đó ngồi
thu lu ở một góc nhà, dượng nó, lão Hoàng có lẽ vẫn còn chưa tỉnh cơn say…

Những giọt nước mắt chẳng biết từ đâu lại ứa xuống, chảy xuống mũi, rồi đắng
nghẹn trong miệng, nó không dám khóc thành tiếng vì sợ mọi người lo lắng, nó
hiểu ai cũng mệt cả rồi, còn mẹ nó thì đã mất… 13 tuổi nó đủ lớn để biết từ
nay cuộc sống này nó chỉ còn lại một mình cô độc mà thôi !

Cũng 2 giờ sáng nhưng không phải tại bệnh viện đa khoa tỉnh, mà ở một phòng
khám tư, một kẻ mồ côi khác là Tâm đã được điều trị và khâu lại những vết
thương sau trận chiến kinh hoàng tại sân bóng vừa qua, chàng thanh niên 21
tuổi đang nằm mê man trên giường bệnh, nhưng hôm nay, Tâm sẽ không cô đơn, vì
bên cạnh gã đã có Quân quế, cùng với anh trai của bố là bác Phi đen.

Ở bên ngoài phòng, hai đàn em của lão Phi đang kinh ngạc nghe Quân kể lại
chiến tích một mình Tâm đánh bại 8 tên trong đội Huy “long” như thế nào, cũng
là dân giang hồ nên 2 tên này chắc hiểu, bản lĩnh của Tâm “ma xó” đến đâu…

Rất may là Phi “đen” đã nghe theo lời Quân “quế” không chạy thẳng về bệnh
viện, nếu không giờ này chắc chắn Tâm đã bị công an còng tay đem về trụ sở.

Còn tại trụ sở công an tỉnh, đội điều tra trọng án đã bắt nhốt tất cả những ai
có liên quan đến vụ giang hồ ra tay trả thù ngay tại bệnh viện khiến an ninh
nơi đây chịu hệ quả to lớn và làm hoang mang lòng dân, tất nhiên trong số này
có Trung “quay” – kẻ vừa mới được thả cách đây 24 giờ. Chỉ có duy nhất một
mình Cu tú vẫn được ở lại bệnh viện để điều trị vết thương, tất nhiên là có sự
giám sát của đội ngũ công an.

Nghe được tin toàn bộ anh em vẫn an toàn, Nam “lùn” đã thoát chết nhờ vào sự
nhanh trí của Trung “quay” và sự mất tích của Tâm “ma xó”, từ phòng giam cách
ly đại ca của nhóm Báo đen là Duy “báo” cũng đã có thể nở nụ cười…

Bên cạnh đó, với những tội danh tàng trữ buôn bán thuốc lắc, tổ chức đánh bạc,
mại dâm trá hình và tàng trữ trái phép súng, Hoàng “sắt”, Hiếu “đen” và đồng
bọn cũng đã bị bắt giữ để chờ ngày khởi tố. Mặc dù vậy, kẻ cầm đầu phi vụ cướp
tiệm vàng Phú Vân và tấn công vào bệnh viện là Thắng “xoăn” hiện nay đã bỏ
trốn, còn đàn em của hắn là Thành “ba tai” cũng đã bị tóm gọn sau khi mò về
nhà để trị thương sau trận chiến với Tâm “ma xó”.

Dương Phương Linh sau đám tang của người yêu là Hải “khùng” lúc này cũng không
thể ngủ được, trong căn phòng riêng tại nhà của Hải, một mình cô vẫn đang thức
cùng với bộ album mà hai người đã chụp cùng nhau trong suốt những năm qua.
Ngước mắt lên tường, Linh trông thấy đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, bất chợt cô
soi mình trong gương, mới chỉ có vài tiếng thôi mà trông cô như đã trở thành
một bà lão.

Từ xưa đến nay chưa bao giờ Linh thức muộn đến như vậy, bên ngoài cửa sổ,
những cơn gió vẫn đang len qua khe cửa ùa vào phòng khiến Linh lạnh buốt,
chiếc áo thu mỏng manh không đủ mang lại cho cô sự ấm áp, Linh đưa tay ôm lấy
bờ vai mình, có cảm giác như Hải đang ở đây, từ đằng sau và ôm lấy cô…

Cũng 2 giờ sáng, Giang “tổng đài” vẫn còn đang thức, đêm nay gã đã cho vợ là
Loan về nhà để nghỉ ngơi và muốn ở lại một đêm với con gái là Trà My. Cho đến
tận bây giờ, câu chuyện đầy tâm linh mà Trà My kể với hắn vẫn còn ám ảnh trong
đầu, dù không muốn tin nhưng Giang biết, đó là sự thật, Trà My đã chết – ít
nhất một lần, nhưng sau đó con bé đã sống lại nhờ vào một phép lạ thần kỳ, và
có lẽ phép lạ ấy đến từ người phụ nữ nằm ở phòng 402…

Một tuần qua, có quá nhiều chuyện xảy đến với Giang, hắn đã ra tay với em vợ
là Hải “khùng” và hiện tại vẫn đang bít bối được về cái chết của Hải, Trà My
nhập viện và được cứu sống một cách tài tình nhưng không phải do tay nghề của
Hoàng Nam. Miên man với dòng suy nghĩ hỗn độn, Giang bật dậy, ghé qua giường
của Trà My, hôn vào trán con bé rồi khoác áo, đi ra bên ngoài hút thuốc…

Vẫn là 2 giờ sáng và có thêm 2 người nữa đang còn thức, đó là Ngọc và Loan,
đêm nay sau khi biết gã bạn thân là Giang “tổng đài” sẽ ở lại bệnh viện cùng
cô con gái rượu, Ngọc đã lại mò sang và không bỏ qua cơ hội để được ân ái cùng
Loan, người phụ nữ xinh đẹp nhưng chẳng mấy khi nhận được sự yêu chiều của
chồng.

Loan vẫn vậy, vẫn chìm đắm trong những nụ hôn của Ngọc, vẫn hưng phấn với kiểu
làm tình mạnh mẽ, dâm dục của Ngọc. Cô thích được đôi bàn tay thô ráp đó xoa
lên bộ ngực, cô khao khát được chiếc lưỡi ướt át đó hôn lên toàn bộ cơ thể và
cô thèm được rên lên cho thỏa những dục vọng bị kìm hãm bấy lâu…

Một tuần sau…

Vụ án buôn bán thuốc lắc lớn nhất thành phố cuối cùng cũng đã hoàn tất hồ sơ
để trình lãnh đạo và sẽ sớm xử án trong nay mai, thiếu tá Trần Minh cũng đang
gấp rút giải quyết các tình tiết diễn ra trong vụ án giang hồ thanh toán nhau
giữa hai nhóm là Huy Long và Duy Báo, sau khi sàng lọc và lấy khẩu cung từ
nhiều đối tượng và các nhân chứng, thiếu tá Minh và ban chuyên án cũng đã phần
nào hoàn tất bản cáo trạng và sẽ khởi tố những cá nhân có liên quan vào tuần
sau trước khi diễn ra những phiên tòa xét xử.

Lúc này tại phòng riêng, Trần Minh đang suy tư với điếu thuốc, ông quay lưng
lại với căn phòng, hướng ra phía ban công.

Chợt có tiếng gõ cửa…

– Chú Minh ! Cháu Long đây ạ !

Với tay dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, Trần Minh quay trở lại ghế, điềm đạm
ngồi xuống :

– Long à cháu, mở cửa vào đi.

Trên tay cầm một tập hồ sơ về vụ án BV2 cũng như thông tin về toàn bộ các đối
tượng có mặt tại bệnh viện vào đêm hôm ngày 13, Lê Long nhận được rất nhiều
lời khen ngợi từ phía lãnh đạo ngành cho sự thành công của chuyên án:

– Dạ thưa chú, bản báo cáo hiện trường và lời khai cháu đã tổng hợp đủ trong
này rồi ạ ! Chú xem qua cho cháu…

– Ừ, cháu cứ để trên bàn cho chú ! À mà Long này, đã có tung tích gì về Tâm
chưa ?

– Tâm “ma xó” ấy hả chú ? Thằng này đúng là ma xó có khác, nó lặn mất tăm từ
hôm đấy đến giờ, sau trận quyết đấu tại sân bóng, bọn thằng Thành ba tai có
khai là nó được một chiếc xe ô tô cứu sống và mang đi, cháu đã cho các anh em
đi tìm ở một số các bệnh viện, phòng khám nhưng vẫn chưa có bất kỳ thông tin
nào.

– Vậy à ! Tâm là một đối tượng khá quan trọng của vụ án, cháu và mọi người cần
phải đặc biệt lưu ý đến hắn nhé, thế còn Thắng “xoăn” ?

– Thắng “xoăn” bỏ trốn vào miền Tây, lúc này lực lượng trinh sát của cháu đã
lần ra nơi ẩn náu của hắn, chắc chỉ nay mai là chúng ta sẽ tóm được tên này
thôi.

– Tốt ! Mọi chuyện như vậy là gần như đã giải quyết xong rồi. Cháu về phòng
đi, khi nào cần hỏi gì chú sẽ cho gọi.

– Vâng ! Chú nghỉ ngơi đi ạ ! Cháu xin phép.

Một tuần sau trận chiến kinh hoàng tại sân bóng, những vết thương trên người
của Tâm “ma xó” đã đỡ hơn rất nhiều, sau khi điều trị tạm thời ở một phòng
khám tư, Tâm được Phi “đen” và Quân “quế” mang đi giấu ở một chung cư ít người
qua lại, Phi “đen” cũng đã tính toán kỹ lưỡng khi bỏ tiền ra thuê một bác sĩ ở
Hải Phòng vào để điều trị cho Tâm, vết thương nặng nhất vẫn đến từ cú chém ở
vai, ngoài ra những cú đá rất mạnh của Thành ba tai cũng khiến cho Tâm bị chấn
thương tụ máu bên trong, cần phải được nghỉ ngơi trong một thời gian mới có
thể trở lại được như trước.

Quân quế lúc này đóng vai trò là người truyền tin, nhờ đó Tâm biết được một số
anh em đã bị bắt sau vụ bọn Thắng “xoăn” trả thù ở bệnh viện, vụ án đại ca của
gã là Duy báo giết Huy Long cũng sẽ được xử sau một vài tuần nữa, bọn Thành ba
tai và lão Hoàng sắt, Hiếu đen cũng đã bị bắt tại bến tầu Thủy Sơn do buôn bán
thuốc lắc… thành phố lúc này đang rất loạn khi những băng đảng khác mọc lên
rất nhiều, chúng hầu hết là các nhóm bé hơn so với hai nhóm của Duy báo và Huy
“long” – nay nghe tin cả hai nhóm này đều đã bị công an quét gọn thì bắt đầu
vươn lên nhằm chiếm lấy thị trường làm ăn.

Sau vài ngày trở về Hải Phòng để giải quyết những phi vụ làm ăn, ngày hôm nay
Phi đen lại đánh xe ra để thăm đứa cháu lưu lạc suốt 19 năm qua. Lúc này Tâm
mới có điều kiện để nhìn kỹ bác Phi – người mà theo như bọn đàn em của ông ta
kể lại thì cách đây khá lâu đã từng kết nghĩa giang hồ với ông Đức bố của Tâm,
2 anh em Phi và Đức thời đó khá nổi tiếng và tạo dựng được rất nhiều địa bàn
làm ăn cả trong Nam lẫn ngoài Bắc, sau đó ông Đức bị bọn nhóm xã hội đen trả
thù, ông may mắn thoát chết, nhưng vợ ông và cũng là mẹ của Tâm thì lại không
qua khỏi. Sau vụ đó, ông Đức đã tốn gần một năm theo đuổi để trả thù cho cái
chết của vợ, trả thù xong ông bế Tâm đi biệt tích, hoàn toàn vắng bóng khỏi
giang hồ.

– Hai bố con cháu sau đó đã sống như thế nào ? – Giọng của Phi đen cất lên.

Tâm lúc này đã ngồi dựa vào thành giường, một bên vai vẫn đang được băng bó,
mỉm cười đáp :

– Bố cháu đi làm thợ xây cho một vài bác ở trong xóm, hồi còn nhỏ cháu hay đi
theo bố, khi lớn lên một chút thì cháu ở nhà thu mua phế liệu.

– Vậy à ! Thế tại sao bố cháu lại mất ?

Tâm hít một hơi thật dài, nghiêng đầu sang một bên, bồi hồi nhớ lại những ngày
còn bé:

– Bố cháu hút rất nhiều thuốc và cũng hay thường xuyên uống rượu nữa, có lần
ông bị đột quỵ, tưởng chết rồi, nhưng sau đó người ta lại cứu được ông, sau đó
sức khỏe của bố cháu giảm đi nhiều, nhưng ông vẫn đi làm rồi chết vì bị nhồi
máu cơ tim.

Nghe xong những điều vừa nói, người ta thấy đôi mắt của Phi “đen” rưng rưng,
thân làm giang hồ, tiền bạc sự nghiệp nào có gì quan trọng bằng tình nghĩa anh
em, vậy mà đến cái chết của người em kết nghĩa đã vì mình mà vào sinh ra tử
bao lần ông cũng không được dự.

– Khi nào khỏe, cháu dẫn Bác ra thăm mộ bố nhé !

– Cháu khỏe rồi, mấy vết thương này thì có là sao đâu, để chiều cháu dẫn bác
đi.

– Không cần vội vậy đâu, cháu cứ nghỉ đi ! Bác có nhiều thời gian, bác chờ
được mà.

Đoạn ông Phi nói tiếp :

– Mà Tâm này, sau khi cháu khỏe hẳn, bác muốn đón cháu ra Hải Phòng về ở cùng
với Bác, cháu nghĩ sao ?

Lời đề nghị đến với Tâm quá đột ngột, chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ phải đi sống ở
một nơi khác ngoài nơi này, nơi đây là địa bàn của hắn, Tâm có nhiều anh em,
bạn bè, nhiều kỷ niệm và nhiều tình nghĩa cần báo đáp. Chính vì vậy, gã ma xó
đã im lặng, không trả lời.

– Ở đây, cháu đang bị công an truy lùng, nếu đúng như lời thằng nhóc em cháu
kể lại thì tội của cháu cũng không lớn lắm, bác hoàn toàn có thể dùng tiền và
các mối quan hệ để lo cho cháu không bị tù tội, tuy nhiên chắc chắn người ta
sẽ yêu cầu bác phải đem cháu đi nơi khác để tránh những biến cố sau này ảnh
hưởng đến họ. Hơn thế nữa đây cũng không phải là quê hương của cháu, cũng
không phải là nơi mà cháu đã được sinh ra, cháu vẫn còn một số họ hàng ở quê,
họ đang rất mong được trông thấy cháu từng ngày.

Nghe những phân tích của ông Phi, Tâm chợt nhận ra nhiều điều, hóa ra nó vẫn
là thằng có quê hương, có gia đình và có họ hàng, nhưng trước khi quyết định
sẽ phải làm gì, Tâm đều cần thời gian để suy nghĩ và lần này cũng vậy:

– Bác cho cháu vài ngày để nghĩ, cháu sẽ trả lời bác sau !

– Uh, khi nào cháu muốn trả lời cũng được, bây giờ thì cháu nghỉ ngơi đi, Bác
ra ngoài có một số việc.

Đi khỏi căn hộ chung cư, Phi đen cho xe chạy thẳng đến nhà của Giang “tổng
đài”, ngày hôm qua ông ta đã hẹn Giang sắp xếp một buổi gặp tại nhà riêng với
mục đích muốn nhờ Giang chạy án cho Tâm.

Giang “tổng đài” vốn rất ghét bọn giang hồ, nhưng khi biết được người mà Phi
đen định nhờ là Tâm “ma xó” – Giang cũng không muốn không giúp vụ này. Dẫu
sao, Tâm cũng chỉ dính vào một số vụ đánh nhau, chưa gây ra bất kỳ một án nặng
nào và cũng không có tên trong danh sách chuyển hàng thuốc lắc của sở công an,
nếu có bị bắt thì tội của Tâm cũng đơn giản, cùng lắm là 1 đến 2 năm cải tạo,
nhưng ông Phi không muốn Tâm có tên trong sổ đen của công an, ông muốn Tâm
không phải chịu bất kỳ một án nào để có thể sớm đón đứa con duy nhất của người
em trai đã mất về Hải Phòng.

Sáng nay trời bỗng nhiên rét hơn thường ngày, những cơn mưa phùn đầu xuân đang
bao phủ một lớp sương lên toàn thành phố, cái rét khiến người ta ngại ra ngoài
vào sáng sớm, nhưng đó cũng là thời điểm thích hợp để Tâm “ma xó” lộ diện ra
bên ngoài sau hơn 1 tuần ẩn náu.

Chiếc xe của Phi đen đang tiến về đồi Lạc Nhân, một con đồi bị bỏ hoang nằm
sau xóm nghèo làng chài. Những người dân nơi đây làm gì có tiền để mua đất ở
nghĩa trang, vì thế họ đã cùng nhau tạo ra một bãi hoang ở trên đồi làm nơi
chôn cất, bố của Tâm – ông Đức cũng đang nằm ở trên đó.

Do khu mộ nằm sâu ở bên trong nên chiếc xe đành phải dừng lại ở dưới chân đồi,
Tâm bước xuống xe, hất tung mái tóc dài cho bay bay trong gió, hơn 1 tuần nay
gã chỉ nằm bệt trên giường nên cảm giác bị gò bó và khó thở vô cùng, đầu đội
trời, chân đạp đất có lẽ mới hợp với phong cách và cuộc sống của Tâm.

Tâm đi trước dẫn đường, ông Phi và 2 tên đàn em lóc cóc theo sau, người đàn
ông tuổi ngoài 50 kia dù bề ngoài trông rất xù xì và già cỗi, nhưng thực ra
lại chứa đựng một sức khỏe khó ngờ, những năm tháng rèn luyện trong tù, mài
sức trong giang hồ, rồi sau đó việc lúc nào cũng quan tâm đến bản thân và đặt
ra cho mình một lịch trình sinh hoạt nghiêm khắc đã giúp ông giữ vững được sức
khỏe và sự dẻo dai cho mình cho đến tận hôm nay.

4 người dừng lại ở trên đầu mảnh đồi, nhìn xuống phía dưới là một nghĩa trang
nhân tạo do người dân nơi đây làm nên, họ phải lách mình để bước đi khi mà
ngổn ngang là những nấm mộ đơn sơ chỉ được đắp bằng đất và được chôn chẳng
theo một lề lối nào. Mộ ông Đức nằm ở gần cuối, dưới mấy cây xà cừ thân bạc
trắng. Mỗi năm, Tâm chỉ ra thăm mộ bố có một lần vào ngày giỗ, hắn thường ngồi
lại khá lâu rồi mới về, dù trong một năm có hàng trăm chiếc mộ khác được mọc
lên, nhưng Tâm vẫn rất dễ dàng để nhận ra mộ của ông Đức.

Phi đen lúc này mới tới nơi, trái với hai tên thanh niên đi cùng đang thở hổn
hển vì mệt, ông ta vẫn bình thản trong hơi thở, nhẹ nhàng tiến tới trước nấm
mồ, đôi bàn tay đen xì, thô ráp của ông xoa nhẹ lên lớp cỏ:

– Đức ơi ! Tao đây, cuối cùng tao cũng gặp được mày rồi…

Tâm nhìn trông theo bác Phi – nó thấy có một điều gì đó chân thành ở người đàn
ông này, cũng là dân giang hồ với nhau, nó hiểu tình nghĩa anh em là một điều
rất đáng trân trọng, và nó cũng muốn được như bố nó, có những anh em thân tình
đến cả lúc chết.

Hai tên đi cùng lúc này đã ngồi đốt mấy nén vàng hương, rót rượu, hóa vàng,
một tên trong số này nói nhỏ với Tâm:

– Ông Phi là người rất trọng tình nghĩa, trước đây ông ấy thường rất hay kể về
ông Đức – bố cậu, nghe nói hồi cùng làm ăn với ông Phi, bố cậu anh hùng lắm,
có thể một mình chiến đấu được với cả một đội. Ông Phi có được ngày hôm nay
cũng là nhờ bố cậu liều mình cứu sống không biết bao lần.

Tâm mỉm cười, mái tóc dài vẫn phủ xuống che kín gương mặt, hóa ra trước đây bố
mình còn giang hồ gấp mình bao nhiêu lần, giờ thì nó đã hiểu nó thừa hưởng ở
ai cái gen đâm chém.

Nhờ hai người mang hương với rượu cho ông Phi, Tâm cầm một nhúm hương đi thắp
cho những mộ xung quanh, dẫu sao thì đây cũng là những người hàng xóm cùng với
bố nó, chẳng phải ai xa lạ…

Đột nhiên Tâm khựng người lại trước một ngôi mộ mới đắp, cỏ vẫn chưa kịp mọc,
chỉ có vài ba bông hoa huệ với mấy nén hương tàn ở bên trên. Đó là mộ của bà
Thùy – mẹ của Quang !

Đôi bàn tay hắn bỗng run run, hắn đã đưa Quang về kịp để dự tang mẹ nhưng lại
không có mặt lúc người ta chôn cất bà Thùy, bất giác, Tâm thò tay xuống túi
quần bò, chiếc nhẫn mà người phụ nữ ấy trao cho hắn tại cái đêm định mệnh ở
bệnh viện vẫn còn, lăn lộn bao nhiêu, chinh chiến bao nhiêu vậy mà chiếc nhẫn
vẫn nằm nguyên một vị trí. Bất giác, Tâm nhớ đến Quang, không biết 1 tuần qua
thằng bé sống như thế nào


Giang Hồ - Chương #30