27:


Người đăng: =|}===>> Đức

Tâm buông áo tên giả mạo ra, vứt hắn xuống đất, tên này ngay lập tức lồm cồm
bò dậy rồi chạy vội vào đội hình của Thành ba tai, chỉ một phút ngắn ngủi vừa
qua thôi nhưng có lẽ cũng đủ để hắn hiểu về bản lĩnh của Tâm “ma xó”.

– Mày vẫn còn nhớ tao đấy chứ ? Hy vọng là mày chưa quên ?

Thành “ba tai” móc từ trong ngực áo ra một con kiếm sáng loáng – thứ vũ khí
hắn đã đặt hàng để phục vụ cho trận chiến trả thù Tâm “ma xó”.

– Tao không bao giờ nhớ tên những kẻ đã bị tao đánh bại.

Sau câu trả lời dõng dạc, rất nhanh và hiểu ra vấn đề, như thường lệ con dao
găm Thái Lan sắc nhọn trôi từ trên tay áo đi xuống lòng bàn tay của Tâm.

Câu nói này thực sự là một sự xúc phạm ghê gớm đến danh dự và lòng kiêu hãnh
của Thành ba tai, tuy nhiên tên sát thủ Nam Định vẫn rất bình tĩnh đáp lời :

– Vậy thì sau ngày hôm nay, tên của tao sẽ được khắc lên trên ngực của mày,
thằng chó chết, chuẩn bị đền mạng cho đại ca Huy “long” đi !

Tâm cười :

– Thằng Huy “long” thì có bản lĩnh gì mà chúng mày tôn thờ nó làm đại ca ? Lũ
ngu, một lũ bất tài…

Đôi mắt Thành ba tai long lên sòng sọc, hắn rít lên từng lời hét thẳng vào mặt
bọn đàn em :

– Giết nó, tao cho phép chúng mày giết chết nó ! Mẹ kiếp…

2 thằng đầu tiên vác mã tấu xông lên rồi nhằm thẳng Tâm mà chém tới, nhưng xét
về tốc độ thì chúng chưa đủ nhanh để làm rách được áo Tâm “ma xó”, lùi lại hai
bước, quan sát tình hình rõ ràng mình đang bị vây hơn nữa đánh nhau trong vòng
tròn như thế này mình chắc chắn sẽ gặp bất lợi, Tâm thúc ngay cùi trỏ vào mặt
một tên đứng đằng sau, lôi tay nó ra đằng trước rồi dùng một thế vật Judo
quăng tên này vào giữa đồng thời nhẩy ra sau thoát được vòng vây của Thành “ba
tai”.

Thấy vậy tên sát thủ Nam Định càng thêm tức tối :

– Mẹ kiếp ! sao nó lại có thể nhanh đến như vậy chứ ?

Vừa dứt dòng suy nghĩ hắn đã lết con kiếm chạy loẹt xoẹt dưới đất rồi xông
thẳng vào Tâm, một cú chém ngang không trúng đích, sau đó là một đòn đâm thẳng
rất nhanh nhưng vẫn bị Tâm né được, ngay sau đó Thành đã bị Tâm đá thẳng vào
tay, cú đá nhanh và mạnh đến nỗi đôi bàn tay của Thành run lên, đánh rơi thanh
kiếm…

Thừa thắng xông lên, con dao găm được rút ra, Tâm lao vụt vào đối phương…
nhưng rất may cho Thành là bọn đàn em đã kịp giải nguy cho gã khi tiếp ứng rất
đúng lúc, biết không thể đọ lại được với mã tấu, Tâm “ma xó” vội thu con dao
găm lại rồi tránh đòn một cách tài tình…

Mẹ kiếp !!!

Tiếng của Thắng “xoăn” gầm lên trong phòng điều trị của Nam lùn, hắn lật tung
chiếc chăn mầu trắng, lộ ra trước mắt gã lúc này không phải là cánh tay phải
của Duy “báo” mà chỉ là một hình nộm ma nơ canh đã được Trung “quay” thế vào.

Tên đàn em của Huy “long” giật mình, cái đầu xoăn tít của hắn bất giác suy
nghĩ được một vài điều đúng đắn “chết mẹ, mình ngu quá, bị bao vây rồi”…

Từ phía hành lang đội quân của Trung “quay” cũng đã lên đến nơi, nhưng ngay
lập tức một toán thanh niên bịt mặt cũng rất nhanh chặn đường tiếp ứng của gã.
Lúc này toàn bộ tầng 3 của bệnh viện xảy ra hai cuộc chém giết, khung cảnh
bỗng trở nên hỗn loạn khi người nhà và bệnh nhân bỏ chạy tán loạn để tìm chỗ
trốn, trong khi đó từ phòng trực cấp cứu một nhân viên y tá nhấc máy gọi 113…

Tổng đài ngay lập tức chuyển máy sang cho trung úy Lê Long lúc này đang ở hiện
trường vụ cướp tiệm vàng Phú Vân – sau khi biết chuyện, gương mặt vị cảnh sát
trẻ nhăn lại… những thông tin về 4 tên cướp chỉ xông vào đập phá nhưng không
lấy đi bất kỳ một chỉ vàng nào, phải chăng là tránh bị chủ nhà làm đơn truy tố
? Như vậy động cơ của chúng hoàn toàn không phải là ăn trộm… như vậy có nghĩa
là… mẹ kiếp … rút cuộc vụ cướp này cũng chỉ là mồi nhử, bọn Huy “long” chắc
chắn là thủ phạm đã gây ra và nhân lúc công an đang còn loay hoay tại nơi này
thì chúng đã xông vào bệnh viện để tiến hành cuộc trả thù…

– Quay lại ! Tất cả lên xe quay lại bệnh viện !!!

Tiếng ra lệnh của Trung úy Lê Long làm kinh động tất cả những người dân hiếu
kỳ đang có mặt tại nhà của hai vợ chồng Phú Vân.

Tiếng còi rú vang lên, toàn bộ 3 chiếc xe cảnh sát lập tức đổi hướng lao vút
về phía bệnh viện đa khoa tỉnh, vẫn còn hơn 10 phút nữa mới đến 10 giờ nhưng
bọn đàn em của Huy “long” đã ra tay sớm hơn dự kiến…

Bến tầu Thủy Sơn

Đội hình TS1 do thiếu tá Trần Minh chỉ đạo đã vây kín khu vực trước và sau bến
tầu, lúc này đã là gần 10 giờ tối tuy nhiên vẫn chưa hề thấy bất kỳ một động
tĩnh nào của tên Hiếu đen cũng như sự xuất hiện của các đối tượng mua bán
thuốc lắc.

– Sếp Minh ! Đến giờ rồi, sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì ?

– Chờ thêm một chút nữa xem sao ! Vẫn chưa đến 10 giờ kia mà…

– Có khi nào, thằng Trung “quay” đã báo tin láo cho sếp không ?

– Cậu ấy không nói dối đâu, nguồn tin mật của tôi cho hay đích thân lão Hoàng
“sắt” sẽ đứng ra dàn xếp vụ này, chúng sợ bọn Hải Phòng sẽ lật kèo khi biết
tin Huy “long” đã chết.

– Ok vậy em yên tâm rồi ! À mà em vừa nhận được thông báo từ tổng đài, trung
úy Lê Long hiện giờ vẫn chưa có mặt tại bệnh viện, có một vụ cướp tiệm vàng
xảy ra trên đường Trần Chí Công nên trung tâm đã cử cậu ấy tới đó…

– Cướp tiệm vàng à ? Sao lại trùng hợp vậy nhỉ ?

Cuối cùng thì sự lo lắng của thiếu tá Trần Minh cũng đã trở thành hiện thực,
rõ ràng trung úy Lê Long đã quá chủ quan và xem thường bọn tội phạm…

Nhưng khi mà dòng suy nghĩ của thiếu tá Trần Minh còn chưa dứt thì từ vị trí
giao hàng… một chiếc xe hơi đã xuất hiện…

– Bọn chúng đến rồi !!!

Bệnh viện đa khoa tỉnh

Bọn đàn em của Thắng “xoăn” tuy đông nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của
Trung “quay”, Quân “quế”, Thịnh “râu”… cuộc ẩu đả ở tiền sảnh tầng 3 nhanh
chóng kết thúc, một số tên gục tại chỗ, số còn lại chạy bán sống bán chết hòng
thoát thân.

Nhưng khi còn chưa kịp định hình lại tinh thần, tiếng kêu của Hoàng “xì” đã
khiến Trung “quay” vô cùng hoang mang :

– Bảo vệ anh Cu Tú !!!

Cả mấy anh em vội lao về phía cánh cửa mầu xanh, và đột ngột dừng lại khi nhìn
thấy toàn bộ anh em làm nhiệm vụ giữ cửa đều đã bị thương, Hoàng “xì” dù một
tay ngập máu nhưng vẫn đang cố gắng đẩy chiếc cáng để giải nguy cho đàn anh,
mấy tên đàn em của Thắng “xoăn” phát hiện ra sự chẳng lành vội rút vào phòng
điều trị của Nam lùn, một vài tên ở xa hơn định xông vào bên trong khu phẫu
thuật nhưng chiếc cửa sắt thứ hai nối vào khu này ngay lập tức đã được khóa
chặt…

Trung “quay” chỉ đạo một số anh em lập tức lo cho những người bị thương, riêng
Cu tú, có vẻ như vết thương không nặng như hắn nghĩ, vết đâm rất mạnh nhưng
lại sượt qua tay và chỉ đi vào mạn sườn…

Sừng sững xuất hiện trước cửa phòng của Nam lùn, Trung “quay” bắt gặp ánh mắt
đầy hận thù của Thắng “xoăn” … có lẽ tên đầu xù tóc rối đang rất muốn báo thù
cho cái chết của đại ca hắn là Huy “long”, Thắng đã cố gắng để thanh toán Nam
lùn nhưng ý định thì không thành và bây giờ thì bọn chúng lại đang bị bao vây
trong một căn phòng chật hẹp.

Liếc nhìn thấy cảnh tượng hình nộm đã bị Thắng xoăn đâm một nhát chí mạng trên
giường, Thịnh “râu” nhớ lại lúc Trung “quay” gọi riêng Cu tú ra một nơi để bàn
bạc, có lẽ là để chuẩn bị cho việc này… vậy thì Nam “lùn” thực sự đang ở đâu ?

– Mày hết đường rồi Thắng “xoăn” !! – giọng của Trung “quay” từ tốn vang lên…

Đáp lại lời nói của Trung, Thắng “xoăn” chỉ cười nhạt :

– Đúng là tao đã quá xem thường chúng mày, cứ tưởng thằng chó Duy “báo” bị
nhốt thì chúng mày sẽ chỉ còn là một lũ rắn mất đầu !

– Nói nhiều làm gì anh Thắng, xông lên chém chết mẹ bọn nó trả thù cho anh Huy
!

Bọn đàn em Thắng xoăn vẫn đang còn rất hiếu chiến sau vụ hạ gục đồng bọn của
Trung “quay” ở bên ngoài.

Đưa mắt liếc nhìn toàn bộ căn phòng, Trung “quay” chợt ngạc nhiên khi không
thấy Thành “ba tai” tên sát thủ đầu trọc thường đi cùng với Thắng “xoăn” ở
đâu. Linh tính mách bảo cho Trung, có lẽ Thành đang đi xử lý Tâm “ma xó”.

– Thắng “xoăn”, thằng đàn em thân tín của mày hôm nay bị ốm hay sao mà không
thấy nó góp mặt ? Hay là nó sợ quá trốn về Nam Định rồi ?

Nghe lời khiêu khích, Thắng xoăn dõng dạc tuyên bố :

– Hôm nay tao chưa giết được thằng Nam “lùn” nhưng thằng Tâm “ma xó” thì không
thoát được đâu !

“Đúng như mình nghĩ, vậy là bọn chúng đã biết Tâm đang ở đâu… nhưng phải làm
sao để nó khai ra bây giờ ??”

Giữa lúc Trung “quay” đang còn miên man với dòng suy nghĩ thì một giọng nói
cất lên khiến tất cả đều cảm thấy sững sờ…

– Cậu ấy đang ở khu xóm nghèo Làng chài ! Đưa thằng nhóc tên là Quang về dự
đám tang mẹ nó rồi…

Người đang nói là Giang “tổng đài” ! Gã đã quay trở về từ đám tang của em vợ
là Hải “khùng” !

– Tất cả cũng buông vũ khí đi, toàn bộ khu này đã bị người của tôi bao vây,
muốn thoát cũng không thoát được đâu !

Ngay sau câu nói của Giang “tổng đài” tiếng còi rú của xe cảnh sát cũng đã
vang lên ! Ngay lập tức Quân “quế” xô mạnh đám đàn em đi bên cạnh Giang rồi
lao người xuống tầng 2…

Thấy tình hình nguy cấp, Thắng “xoăn” cũng bỏ trốn ra phía cửa sau, hắn nhìn
xung quanh : không lan can, không đường ống nước…nhưng vẫn còn một lối thoát
là cây bàng bên dưới ! Tên giang hồ đàn em của Huy “long” không cần nghĩ nhiều
phi thật mạnh ra bên ngoài, cố với hai tay để bám vào được một cành cây !

Trung quay lao vội theo… nhưng không thể làm được gì, chỉ kịp nhìn thấy Thắng
xoăn ùa vào đám đông chạy mất, cú ngã vừa rồi dường như đã làm hắn bị thương !

Ngay sau đó lực lượng cảnh sát 113 cũng xuất hiện ! Biết không thể trốn thoát,
bọn đàn em của Huy “long” lần lượt buông vũ khí, Trung úy Lê Long là người lên
tiếng trước tiên :

– Trung “quay” đứng im. Cảnh sát đã bao vây nơi này! Cậu không thoát được đâu…

Tất nhiên là Trung chẳng hề có ý định chạy trốn, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ
Nam lùn và tránh thương vong đáng tiếc cho anh em ! Đến lúc này thì Trung cũng
đã phần nào hoàn thành tâm niệm của Duy “báo”. Gã chỉ tiếc là không thể bắt
được tên sát thủ nguy hiểm Thắng “xoăn” về chịu tội !

– Cán bộ ! Em tôi là Tâm đang gặp nguy hiểm, còn một đội nữa của bọn Huy
“long” đang vây bắt nó ở xóm Làng chài…

Thế nhưng có vẻ như lời nói của Trung chẳng ảnh hưởng gì đến trung úy Lê Long,
gã vẫn ra lệnh cho lực lượng cảnh sát còng tay tất cả những người có liên quan
giải về đồn để thẩm vấn, bất giác Lê Long hỏi thêm một câu khi nhìn thấy hình
nộm ở trên giường :

– Bọn mày đem giấu đồng bọn đâu rồi ?

Trung hất cằm về phía giường, mỉa mai :

– Cán bộ tìm đi, không thấy sao ?

– Tôi không đùa với cậu ! Nam “lùn” đâu ?

– Tôi không giấu đi đâu cả, cậu ấy ở dưới gầm giường ! Cán bộ không thấy chai
nước truyền vẫn đang cắm ở dưới đấy sao ?

Lê Long cho người tháo ga giường… đúng là một nơi ẩn náu tuyệt vời, Nam “lùn”
vẫn đang nằm bất động trên một tấm đệm, hắn vẫn đang thở ô xy và mọi dây cắm
đều được luồn qua khe giường một cách tài tình…

Chuyên án BV2 như vậy là đã thành công !

Cũng trong lúc này, Quân “quế” đã lấy được xe máy, nhằm hướng xóm nghèo Làng
chài lao vụt đi…


Giang Hồ - Chương #27