15:


Người đăng: =|}===>> Đức

“Đã là đàn ông, chỉ có thể đổ máu chứ nhất định không rơi lệ…”

Từ bé, Tâm đã phải học thuộc lòng câu nói này, mang nó theo bên mình để tồn
tại khi chỉ còn lại một bản thể duy nhất trong cuộc sống… Những năm tháng
phiêu bạt với dao kiếm và máu đã khiến trái tim gã không còn cảm giác, không
yêu, không nhớ, không giận hờn, thương ghét… Nhưng tận sâu trong đáy lòng
mình, Tâm đã có những ngày hạnh phúc khi được trái tim một người phụ nữ đánh
thức bản ngã của con người, sự lo lắng, quan tâm và chăm sóc đó Tâm từng được
nhận từ những anh em giang hồ nhưng với bà Thùy thì lại hoàn toàn khác, bà
thương đứa trẻ chưa kịp lớn ở trong hắn – thương sự cô đơn vì thiếu tình
thương của mẹ trong hắn, thương sự cô độc trong cuộc sống mà hắn đang gồng
mình tạo ra để tồn tại… Trước người phụ nữ ấy, Tâm được trở về là chính mình…
một đứa trẻ chưa lớn, tuổi 19…

Mất một người mẹ, đó là một vết thương vô cùng lớn trong ký ức và tâm hồn của
bất kỳ ai, nhưng đêm nay, cái đêm định mệnh này đang chuẩn bị cướp đi người mẹ
thứ 2 của hắn, người phụ nữ thường xuyên xuất hiện, vỗ về an ủi hắn trong
những giấc mơ, mỗi đêm khuya giật mình thức giấc, hoảng hốt nhận ra nỗi cô độc
khi chỉ còn lại 1 mình trong cuộc sống, Tâm đã vơi đi biết bao nỗi buồn với
những món ăn bà Thùy nấu, những mầu giấy dặn dò, sự nhẹ nhàng quan tâm… khoảng
trống trong gã dần dần được bù đắp nhờ vào tình thương yêu của một người phụ
nữ… thế nhưng “cuộc sống vốn không công bằng, hãy học cách sống chung với nó”
– ông Đức đã dẫn một câu nói nổi tiếng của Bill Gates để dậy Tâm trước khi bỏ
hắn lại một mình…

Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc…

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!

Khi Tâm và Sơn “tèo” đến được phòng hồi sức cấp cứu, hàng xóm nhà bà Thùy đã
vây quanh căn phòng, Tâm gạt tất cả ra rồi xông vào giữa, một số người cùng
khu xóm nhận ra Tâm thì ôm hắn lại, có người còn hét lên vào mặt hắn “Không
được vào, bác sĩ đang ở trong đó…”

Nhưng Tâm mặc kệ, hắn vung tay thoát được ra ngoài rồi lại lao mình vào cánh
cừa màu trắng, miệng hét lên trong hoang dại “Buông Tôi Ra !! Các người buông
tôi ra!!”

Những người thanh niên khác lại xô vào ôm chặt gã, đám đông cứ thế vật lộn
nhau ngay trước cửa phòng bệnh, mọi chuyện chỉ dừng lại khi cánh cửa vô hồn đó
mở ra…

– Ai là người nhà của bệnh nhân ? Vị bác sĩ khẽ hỏi…

Ông Hoàng không có ở đây, hình như không có ai chạy đi báo cho ông ấy, Quang
cũng không có ở đây, người ta cũng quên sự biến mất khác thường của nó…Không
một cánh tay nào giơ lên !

Ông Bác sĩ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm…

– Tôi… tôi là người thân của bà ấy ! – Tâm vùng dậy, tiến lại gần vị bác sĩ.

– Cậu là gì của bệnh nhân ? ông ấy ngạc nhiên !

– Tôi là con nuôi bà ấy, Bác sĩ, bà ấy sao rồi ??

Vị bác sĩ nhìn Tâm một lát rồi khẽ nhìn sang những người còn lại chờ đợi phản
ứng xem những lời nói đó có thật hay không, tất cả đều gật đầu tỏ vẻ xác nhận
những gì Tâm nói…

– Cậu vào trong đi, bà ấy yếu lắm rồi, chắc không qua được đêm nay đâu!

Tâm bàng hoàng sững sờ, một hơi lạnh bỗng len vào trong tim của gã khiến toàn
thân đang bừng bừng mồ hôi của Tâm lạnh toát, cổ họng khô cứng : “Sao… sao…
lại như vậy… Sao lại… có thể nhanh… như vậy ?”

– Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức !

Ông Bác sĩ cúi gằm mặt xuống, buồn bã, lặng lẽ bỏ đi…

Đằng sau cánh cửa chỉ còn lại một cô y tá trẻ cũng đang hết sức ngơ ngác với
những gì vừa diễn ra, cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa rồi khẽ nhắc Tâm nên vào nhanh
vì người bệnh đã bắt đầu ở vào trạng thái mê man…

Những bước chân nhanh thoăn thoắt mọi ngày không còn nữa, mỗi bước đi của Tâm
lúc này là mỗi bước tuyệt vọng và căm phẫn…Đêm nay, thêm một lần nữa trong
cuộc đời mình Tâm không thể làm gì trước việc mất đi một người thân !

Trên chiếc giường bệnh màu trắng, bà Thùy lộ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt,
những ngày tháng dầm mưa, giãi nắng cùng căn bệnh viêm phổi quái ác đã đánh
sập sức khỏe của người phụ nữ nhân hậu. Với bà, sự sống lúc này chỉ còn được
tình bằng giây, cảm nhận thấy dường như có người ngồi bên cạnh, bà Thùy cố
gắng lấy chút lực tàn rồi thì thào “Quang à con ?”

– Không ! Là cháu, là Tâm, cô ạ !

– À, Tâm à… Quang đâu rồi cháu ?

Ánh mắt Tâm đượm buồn, gã cúi đầu xuống, đôi bàn tay khẽ run lên : “Quang đang
ngủ ở chỗ cháu, cô yên tâm đi ! Nó không làm sao đâu !”

Gương mặt bà Thùy như giãn ra sau khi nghe câu nói vừa rồi, trước cái chết cận
kề nhưng người phụ nữ đó vẫn dành từng giây để lo lắng cho cậu con trai:

– Vậy cô yên tâm rồi… Tâm này…

– Dạ, cháu đây… Tâm ngồi sát lại bên giường bệnh…

– Sau khi cô mất, cháu giúp cô chăm sóc cho em nhé ! Đừng ham chơi nữa, hãy
thay đổi đi vẫn chưa muộn đâu…

Tim Tâm ngừng lại, thôi không đập nữa, lồng ngực bỗng nhiên căng lên khiến hắn
cảm thấy vô cùng khó thở, phải mất một lúc, Tâm mới có thể cất được thành lời…

– Cháu sẽ lo cho em ! Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh đi…

– Đưa tay đây cho cô…

Tâm ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo, đôi bàn tay ướt mồ hôi đặt lên giường
bệnh. Bà Thùy tháo chiếc nhẫn ở ngón tay ra, nắm lấy tay Tâm rồi bỏ vào lòng
bàn tay gã…

– Tay cháu ấm lắm… giữ lấy cái nhẫn này rồi đưa cho em giúp cô nhé !

Nhưng không phải là tay Tâm ấm, mà là bàn tay của bà Thùy đã quá lạnh… cái
lạnh khiến Tâm hoảng sợ, thế rồi nước mắt từ đâu rơi xuống mu bàn tay khiến
Tâm bàng hoàng nhận ra mình đang khóc, cảm giác hụt hẫng và đau thương này đã
từ lâu, rất lâu rồi không tồn tại trong gã… nhưng đêm nay nó đã trở lại, Tâm
“ma xó” khô khan, lạnh lùng… vẫn chỉ là một con người… và sẽ khóc như bao
người mà thôi…

Đôi mắt bà Thùy nhắm lại, đôi bàn tay giãn ra rồi trượt dài xuống phía dưới,
Tâm gào lên trong tuyệt vọng : Bác sĩ… Bác sĩ… Khônggggggggggggggggggggg…

Cách đó hai dẫy nhà, ca phẫu thuật cho Trà My đã thất bại do sức khỏe của cô
bé quá yếu, Bác sĩ chính thực hiện ca mổ Trần Nam đã cố gắng hết sức nhưng
không thể đem lại sự sống cho cô bé, ông thất vọng gục đầu xuống thành ghế,
đôi bàn tay của ông đã cứu sống biết bao nhiêu người, cả tỉnh này tự hào về
nó… nhưng đêm nay, ông căm thù 10 đầu ngón tay mình vì đã bất lực trước một cô
cháu gái xinh xắn và ngoan hiền…

Những người còn lại trong kip mổ cũng im lặng, không một ai nói với ai lời
nào… Bây giờ ai sẽ là người đi ra ngoài kia và nói với người nhà bệnh nhân :
Chúng tôi thành thật xin lỗi ? Đó là câu nói mà không một vị bác sĩ nào muốn
thốt lên trong suốt cuộc đời mình…

Một vị bác sĩ cởi găng tay ra, vỗ vỗ vào vai Trần Nam an ủi rồi tiến ra phía
cửa, nhưng đã bị ông ngăn lại : Bố đứa bé là bạn tôi, hãy để tôi đi…

Trần Nam mệt mỏi đứng dậy, tháo đôi mắt kính đeo vào túi áo trước ngực rồi
quay sang an ủi động viên những người còn lại : Mọi người sao vậy ! Chúng ta
đã làm hết sức, nếu ông trời đã muốn như vậy, hãy để ông ta mang cô bé đi !

Nhưng đáp lại những lời nói đó chỉ là sự im lặng, dù không nói ra nhưng ai
cũng hiểu vị tiến sĩ trẻ này buồn bã đến nhường nào…

Nhưng bạn có tin không ? Cuộc sống vốn chứa đựng biết bao sự kỳ diệu… Hãy tin
vào nó !

Ngay khi trái tim của người phụ nữ nhân hậu phòng 402 ngừng đập, cách đó vài
dẫy nhà… một trái tim nhân hậu khác bỗng nhiên hồi sinh trở lại… đó là Trà My…

– Bác sĩ Trần Nam, khoan đã… một y tá trong kip mổ hét lên trong sung sướng…
tim con bé đã đập trở lại…

Trần Nam sững sờ, không tin vào những gì vừa nghe thấy, ông đeo vội kính và
lao đến cái máy đo nhịp tim, vị tiến sĩ bàng hoàng với những gì mình đang được
nhìn thấy, sự sống đã quay trở lại và đánh tan bầu không khí im lặng đáng sợ,
ông rơi nước mắt trong nghẹn ngào : Ơn trời… Cám ơn, cám ơn…

– Mọi người tiếp tục đi, chắc chắn con bé sẽ sống ! Chúng ta sẽ không để ông
trời mang nó đi thêm một lần nữa…

Lúc này bên ngoài phòng chờ, tin báo về cái chết của Hải “khùng” đã về đến
bệnh viện, nghe tin em vợ mất, Giang “tổng đài” lặng người đi không nói một
lời nào còn Duy “báo” thì túm lấy cổ áo Dũng “lơ” mà gầm lên : Mày nói có thật
không ? Tại sao lại chết !!!

Tên lái xe đệ tử thân cận của Hải “khùng” không trả lời, hắn khóc lên thành
tiếng… rồi quỵ cả hai chân xuống nền nhà…

Giang “tổng đài” sau một phút choáng ngợp với thông tin vừa rồi thì bình tĩnh
trở lại, hắn vỗ vào vai Duy “báo” rồi hạ lệnh :

– Chú đi với anh ra đó xem thế nào để còn lo liệu nữa… Anh cũng không muốn
tin… chú ấy vừa mới đi chưa được 30 phút kia mà… thật không ngờ !!

Quay sang nhìn Loan, gã chỉ dặn vợ ở lại xem con thế nào, lo xong chuyện cho
Hải “khùng” hắn sẽ quay lại ngay…

Giang và Duy “báo” nhanh chóng xuống nhà xe bệnh viện, chưa đầy 5 phút sau
chiếc xe ô tô 4 chỗ màu đen đã phóng vội ra hiện trường, từ trên tầng 3 vợ 2
của Giang “tổng đài” là Loan quan sát tất cả những điều này, người phụ nữ đầy
mưu mô bất chợt nở một nụ cười bí hiểm…

Lúc này tâm trạng của hai gã đàn ông ở trên xe là hoàn toàn khác nhau, Duy
“báo” chợt nghĩ biết đâu có một bàn tay mờ ám nào đó đã nhúng vào vụ này vì dù
sao đây cũng là lần đầu tiên Hải “khùng” ra khỏi nhà mà chỉ đi có một mình,
rất có thể là bọn Huy “long”… nếu đúng có chuyện như vậy thì thời gian sắp tới
chắc chắn sẽ có một cuộc báo thù vô cùng lớn sẽ diễn ra và người bước lên đầu
tiên sẽ là Duy “báo”.

Tại hiện trường, người dân và cảnh sát đã vây kín khu vực tai nạn, chiếc xe 4
chỗ của Hải “khùng” bẹp dí vẫn nằm nguyên trong gầm xe ben, cách đó một đoạn
dài là vết trượt của 2 chiếc xe, cú va chạm có vẻ như khá bất ngờ và Hải
“khùng” đã không kịp xử lý.

Giang “tổng đài” bước sang nói chuyện với đội pháp y, nhận ra người đàn ông có
chức quyền trong thành phố, những người này bỗng làm việc tích cực hơn hẳn,
cái xác của Hải “khùng” đã được phủ kín bằng vải trắng và được đưa ra trước
mặt Giang “tổng đài”, gã khẽ lấy tay lật nó lên để xác nhận cái xác bên trong,
nhìn đôi bàn tay run run và gương mặt mất hồn của Giang, Duy “báo” biết rõ cái
xác đó là của đàn anh Hải “khùng”… bỗng nhiên đôi bàn tay của Duy “báo” nắm
chặt lại… môi khô héo còn miệng thì không nói được thành lời…

Ngay khi cái xác vừa được chuyển lên xe của bệnh viện để mang về nhà xác,
Giang “tổng đài” cúi xuống nhìn vào chiếc xe màu trắng của Hải “khùng”, gã
châm điếu thuốc, rít một hơi… Không ai nhìn thấy gương mặt của hắn lúc này…

“ Cuộc đời có vay thì phải có trả, tao đã chờ đợi ngày hôm nay từ lâu lắm rồi…
Nếu không vì mày thì người phụ nữ mà tao yêu thương nhất đã không phải chết…
mày đã giết vợ tao, bây giờ mày còn định làm gì con tao nữa ? Không !! Tao
không thể im lặng mãi được…Mày đừng trách tao, có trách thì trách mày không
biết mày đang ngồi cùng thuyền với ai mà thôi… Tao sẽ hợp thức hóa chuyện này
chỉ là một vụ tai nạn và tất cả sẽ kết thúc một cách nhanh chóng…”

Hút xong điếu thuốc, Giang “tổng đài” quay lại xe nơi Duy “báo” đang đứng chờ,
vẫn gương mặt buồn bã mất hồn ấy nói với Duy :

– Thằng Hải mồ côi từ nhỏ nên không có họ hàng gì ở đây cả. Sau khi bên pháp y
người ta lo liệu xong, anh sẽ đưa nó thẳng về nhà, chú báo cho mọi người lo
liệu mọi thứ cần thiết đi, dặn dò anh em kỹ càng rằng đây chỉ là một tai nạn
giao thông, kẻo nhiều đứa không hiểu lại làm to chuyện.

Đoạn Giang móc ví ra : “ Đây là 3 triệu, chắc là chưa đủ đâu, lát nữa anh sẽ
đưa thêm, nhưng cứ chuẩn bị dần trước đi, được đến đâu hay đến đó, bây giờ anh
quay về bệnh viện rồi xin giấy báo tử cho chú ấy, còn chú quay về nhà nó trước
đi…

Nói xong, Giang “tổng đài” vỗ nhẹ vào vai Duy, nhét tiền vào túi áo rồi lên xe
quay trở lại bệnh viện… Duy “báo” dù chinh chiến nhiều trận mạc, thấy cảnh
chết chóc đâm chém cũng nhiều… nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ… một người như Hải
“khùng” lại có thể chết dễ dàng đến như vậy… nhất là khi anh em mới chỉ đoàn
tụ chưa được 5 ngày…

Gương mặt thất thần, Duy gọi một chiếc xe ôm… quay lại nhìn khung cảnh cái
chết của đàn anh lần cuối, bỗng… miệng hắn há ngoác ra, mắt trợn ngược… Hải
“khùng” bê bết máu đang đứng bên cạnh chiếc xe ô tô… miệng như muốn nói một
điều gì đó… Duy nháy mắt… hình ảnh đó cũng tan biến theo… như vậy có nghĩa là
đàn anh đã từ biệt hắn…


Giang Hồ - Chương #15