12:


Người đăng: =|}===>> Đức

12h00 khuya hôm đó !!

Nhà hàng hải sản Hương Ngọc tuy đã đóng cửa nhưng bên trong đèn vẫn sáng, trên
chiếc phản bằng gỗ lót vải nhung ấm áp là nồi lẩu nghi ngút khói, hai ông bạn
từ hồi cấp 3 vẫn đang còn say sưa với những câu chuyện đến quên cả thời gian.
Ngọc là người vùng biển chính gốc được bố mẹ cho lên thành phố học trường
chuyên, sau khi ra trường thi đỗ Đại Học, Ngọc và Giang mất liên lạc với nhau
trong 3 năm, Ngọc bôn ba khắp các xứ, làm đủ thứ nghề rồi cuối cùng lại quay
về nhà mở cửa hàng hải sản, được Giang giúp đỡ về vốn, lại được bạn bè ủng hộ,
nhà hàng của Ngọc ngày càng làm ăn được và trở thành có tiếng trong thành phố…

– Cứ buôn bán như cậu, thế mà lại sướng nhỉ ? – Giang “tổng đài” lại rót đầy
cốc rượu rồi nâng ly lên.

– Có gì mà sướng nào? Phải như cậu mới gọi là sướng, vợ đẹp con khôn, nhà cao
cửa rộng, lại có xe đưa xe đón…

– Tớ cóc cần những thứ ấy, mệt người, lúc nào cũng phải nghĩ, lúc nào cũng
phải đề phòng, xung quanh nhiều bạn bè đồng nghiệp thật đấy, nhưng không biết
ai tốt, ai xấu, ai thật lòng với mình hay có khi tất cả chúng nó đều ghét mình
hết ấy chứ !!! Uống !!!

– Bậy nào, mà cậu cũng nên xem xét lại thời gian, vợ thì trẻ đẹp như vậy mà cứ
đi suốt ngày như thế này, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả !!!

– Cậu nói về Loan ấy hả ? Tớ thật sai lầm khi lấy cô ấy, cứ tưởng lấy một
người vợ xinh xắn, thông minh tài giỏi về thì cuộc sống của mình sẽ vơi đi nỗi
buồn, nhưng không phải vậy, tớ vẫn không thể quên được Vân !

– Tên điên này, chuyện xảy ra đã hơn 3 năm rồi! Cậu cũng đừng nên suy nghĩ quá
nhiều như thế, cứ như vậy là sẽ thiệt thòi cho Loan lắm…

– Tớ biết chứ, tớ biết cô ấy thiệt thòi chứ, Loan rất yêu tớ, chưa bao giờ kêu
ca một lời, chuyện nhà chuyện cửa lúc nào cũng lo lắng ổn thỏa, lúc nào cũng
vui vẻ hòa nhã với mọi người, đào đâu ra một người con gái như vậy chứ ? Nhưng
tớ muốn khi nào phải quên hoàn toàn hình ảnh của Vân thì tớ mới thực sự đến
với cô ấy…

– Cậu biết nghĩ cho vợ như thế là tốt, thôi qua đêm nay thì liệu mà về rồi ở
nhà nhiều nhiều cho cô ấy chăm đi, dù sao trong nhóm cậu cũng vẫn là thằng
sướng nhất !

– Ok Ok tớ sướng nhất, nào uống đi !!

Quá khứ có đẹp đến bao nhiêu cũng vẫn là quá khứ chỉ có thể nhớ chứ không thể
làm lại, kỷ niệm có sâu sắc đến bao nhiêu cũng là chuyện đã qua không thể mãi
ảnh hưởng đến hiện tại, tình yêu có sóng gió phong ba đến đâu cũng gói gọn
trong một chữ “tình” mà đó lại là chữ bạc nhất trong tất cả các chữ… Khi yêu
có thể chết vì nhau, hy sinh cho nhau nhưng chỉ cần một ngày hai trái tim
không còn đập chung lối, lời hứa chết cùng nhau đó sẽ lại chắp cánh và bay xa.
Vậy điều gì mới là điều tồn tại mãi mãi ? Chỉ có một điều duy nhất đó là
“tương lai” vì chẳng một ai có thể biết trước tương lai rồi sẽ như thế nào –
tương lai luôn tồn tại và nó chia đều cho tất cả chúng ta !

Khi bạn chờ đợi thời gian trôi qua để giúp mình quên đi quá khứ cũng là lúc
bạn đưa người khác vào sự chờ đợi, nhưng như đã nói không có gì là mãi mãi
được cả, Giang “tổng đài” cần thời gian để quên đi cái chết của người vợ cũ,
để thực sự toàn tâm đến với người con gái đã chấp nhận tất cả và yêu thương
mình, nhưng Loan cũng chờ đợi trong thời gian đó và buông xuôi khi sự ham muốn
thể xác bỗng một ngày chiến thắng trước chữ tình lâu nay vốn bạc bẽo như vôi…

Để tiện cho việc đi công tác và giao tiếp nhiều trong thành phố, Giang “tổng
đài” bố trí một phòng riêng cho lái xe ngủ lại nhà mình, đó là một căn phòng
nhỏ phía sau nhà nằm cạnh gara oto, vào thời đó ai sở hữu một chiếc xe là đã
thuộc dạng đại gia huống hồ Giang “tổng đài” có những 2 chiếc, một để đi những
chuyến miền núi xa xôi hay các tình dài ngày và chiếc còn lại dùng để đi lại
loanh quanh trong thành phố.

Tên lái xe là Dũng “lơ” – người ngoại thành, đàn em của Hải “khùng” được hắn
tiến cử cho ông anh rể làm chân lái xe, một phần Hải cũng muốn nhờ tên này để
nắm thông tin về ông anh của mình, trong cuộc sống giang hồ, hắn luôn thuộc
lòng câu nói : Muốn tồn tại thì không được tin ai !

Những ngày vắng chồng, Loan ít khi ngủ được, cô chủ yếu nằm một mình đọc sách
báo, nghe nhạc, thi thoảng ngó ra sau vườn ngắm cây cối cỏ hoa, nhìn trăng sao
mây gió và ngẫm nghĩ cho cuộc đời mình, giờ đây cô khác nào một con chim họa
mi bị giam kín trong lồng son không lối thoát…

Thi thoảng vào buổi chiều, Ngọc lại sang chơi, lúc thì biếu cân tôm, khi thì
cho cân ghẹ, có được mấy chai rượu ngon, Ngọc cũng mang sang biếu vợ chồng
người bạn thân…

Sẵn có anh bạn thân của chồng làm nhà hàng hải sản, Loan lại thích học nấu ăn
những món này nên cũng có lần nhờ Ngọc chỉ bảo giúp, những lần qua lại như thế
dần dần khiến hai người nảy sinh tình ý với nhau, những ngày Ngọc sang nhà
giúp Loan học nấu ăn ngày một nhiều hơn, chủ yếu vào những buổi chiều mà Giang
đi công tác, dù bên ngoài vẫn những lời lẽ thưa gửi nhẹ nhàng, hỏi han món này
làm thế nào, món kia làm ra sao… nhưng trong lòng cả 2 đã gần như thuộc về
nhau….

Rồi chuyện gì đến cũng xảy đến, không chịu được cảnh Loan lúc nào cũng mặc bộ
đổ ngủ mỏng tan, cũng chẳng thèm mặc áo lót ngực, mùi nước hoa trên cơ thể thì
thơm lừng khắp gian bếp… Ngọc đã xồ vào Loan mà hôn hít, cấu xé… lúc đầu Loan
cũng xua tay, vẫy chân, miệng ú ở : “Đừng… anh… đừng… em xin… anh Ngọc đừng
làm thế…”

Nhưng cũng chỉ được một lát là đã mặc cho Ngọc muốn làm gì thì làm, cái cảm
giác ái ân này lâu lắm rồi Loan mới được nhận, sao mà nó thích thú đến như
vậy, cuồng nhiệt đến như vậy, Loan đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi… cô
lao vào Ngọc như con thiêu thân, ngày nào cũng trông cho Ngọc sang để được làm
tình trong bếp !

Sau nhiều ngày tìm kiếm không có thông tin gì về nơi ẩn nấp của Tâm “ma xó” và
Nam “lùn”, bọn Huy “long” tỏ ra vô cùng sốt ruột, bọn đàn em con nhà giầu thì
bị quản lý chặt không dễ dàng ra ngoài như trước nữa, công an cũng bỏ lơ
chuyện vụ chém nhau ở chân núi Bắc Sơn và vụ giang hồ thanh toán nhau ở xưởng
gỗ bỏ hoang khiến hắn càng giận điên lên, chắc chắn đã có bàn tay của ai đó
nhúng vào chuyện này, nhưng là ai? … Ai có đủ khả năng để một tay che kín bầu
trời như vậy ? Huy “long” bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng dù sao hắn vẫn là
người nắm đường chuôi trong chuyện này, nếu có bị bắt chắc chắn Duy “báo” và
bọn đàn em cũng sẽ phải chịu chết chung với hắn, hơn nữa Huy chỉ là người ở
nhà giao hàng, còn toàn bộ việc giao dịch và buôn bán lại do một tay Duy quản
lý, tội ai nặng hơn ai chắc tất cả đều rõ.

Đoán rằng thời gian sắp tới Duy “báo” sẽ im hơi lặng tiếng và không dám ra
mặt, Huy “long” vẫn quyết tâm mở rộng địa bàn để tìm bằng được Tâm “ma xó” và
Nam “lùn” nhằm trả thù cho hai đàn em đang nằm viện là Thắng “xoăn” và Thành
“ba tai”.

Với lá thư vô tình để lại trong nhà khiến cho Quang sau đó bị theo dõi bởi bọn
đàn em Huy “long”, Tâm “ma xó’ đã không ngờ được rằng Huy “long” lại quyết
định sẽ ra tay với mẹ con nhà bà Thùy – những người hoàn toàn không biết giờ
này Tâm đang ở đâu !

Hắn cho người rình trước ngõ xóm nghèo, rồi sau đó đợi trời lờ mờ tối lúc
Quang đi học về, một tên giả vờ hỏi địa chỉ, tên còn lại nhanh như cắt thúc
cùi trỏ vào gáy Quang, sau đó chúng bế thằng nhóc lên xe vụt mất.

Tối hôm đó, một lá thư được ném vào nhà bà Thùy có nội dung như sau : “Nếu bà
muốn thằng con trai được về nhà nguyên vẹn thì khai ra thằng Tâm giờ này đang
trốn ở đâu, bằng không bà sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa đâu, khôn hồn
thì đừng có mà báo công an…”

Sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt của người đàn bà khắc khổ, có chuyện gì
đã xảy ra vậy ? sao chúng nó lại bắt Quang ? Thằng bé liên quan gì đến Tâm ?
Mà bà biết Tâm ở đâu mà tìm ? Thương con, bà Thùy đội vội chiếc nón rồi lao
sang nhà Tâm, cà nhà chỉ một màu tối đen, không chút ánh sáng, bà xô vội cánh
cửa rồi gọi to : !! TÂM ƠI !! nhưng gọi mãi cũng chẳng nghe thấy tiếng một ai
đáp lại…rồi sự lo sợ, sự mệt mỏi, sự hoang mang đã khiến bà gục xuống…


Giang Hồ - Chương #12