Kết Nghĩa Huynh Đệ


Người đăng: PhongBa

Thiên Phong bị lão quỷ bắt đi chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, vì đây là lần đầu y
được người ta dùng khinh công cắp bay đi nên chưa quen. Đến bến phía Tây, chỉ
thấy có một chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn, lão quỷ ném Thiên Phong xuống
thuyền rồi cầm cây sào chống một cái con thuyền đã băng băng lướt ra xa bờ vài
mươi trượng.

Đệ tử Bạch Y giáo từ lúc nghe tiếng hú của lão quỷ thì đã cảm thấy có gì đó
không ổn vì vậy chạy đến nơi phát ra tiếng hú xem xét thử. Tới nơi họ không
nhìn thấy ai ngoại trừ thanh kiếm gỗ gãy đôi dưới đất, họ mang thanh kiếm về
diện kiến giáo chủ là Dương Thiết Tố. Giáo chủ Bạch Y giáo năm nay khoảng gần
ba mươi, mi thanh mục tú tuy nhan sắc chưa phải là chim sa cá lặn nhưng cũng
là một đại mỹ nhân, nàng cầm thanh kiếm xem xét rồi giật mình buông rơi thanh
kiếm. Sau đó Dương giáo chủ cho mời Ngọc Liễu, Ân Tú Lữ vào điện.

Ngọc Liễu đang ngồi trong phòng khâu chiếc áo mới cho Thiên Phong vì cảm thấy
hối hận hồi chiều nàng đã lớn tiếng với hài tử này, nàng biết Thiên Phong rất
hiếu thảo chỉ muốn báo thù cho cha nên mới cố gắng luyện tập võ công. Bỗng bên
ngoài có tiếng gõ cửa, giọng Ân lão truyền vào:
- Phu nhân, giáo chủ cho người mời thiếu phu nhân vào điện có chuyện cần bàn.
Kể từ khi theo Ngọc Liễu tới giờ lão luôn gọi nàng là thiếu phu nhân, xem mình
là hộ vệ luôn bảo vệ chăm sóc nàng như con ruột vậy. Lão cảm thấy rất hối hận
ngày đó ở Trường Lạc điếm Vỉên Tĩnh đã liều mạng mình để cứu lão, đáng lẽ
người phải liều mạng là lão vì ai đời để một giản bối lấy mạng mình đổi cái
mạng già của lão, đó chính là ân hận lớn nhất đời lão.

Nghe lão nói, Ngọc Liễu vội bước ra mở cửa, lên tiếng:
- Ân thúc có biết đêm hôm Giáo chủ gọi chúng ta đến là có việc gì không?
- Lão phu cũng không rõ, chỉ loáng thoáng nghe hình như có người lạ lẻn lên
đảo. - Ân lão đáp.
- Vậy chúng ta mau đi xem sao. - Ngọc Liễu giục.

Cả hai người bước vào điện thoáng thấy nét mặt rất khó coi của chúng đệ tử thì
cảm thấy có chuyện không lành. Hai người hành lễ với Dương Thiết Tố:
- Đào Ngọc Liễu / Ân Tú Lữ tham kiến giáo chủ!
Thấy vậy Dương Thiết Tâm vội nói:
- Hai người không cần đa lễ, ta vốn xem hai người như người nhà chứ không
phải thân phận chủ tới nên sau này khi gặp ta đừng hành lễ nữa. Hôm nay ta gọi
hai vị tới đây là có chuyện không tốt muốn báo. - Nói rồi đưa mắt nhìn Ly nhi
đại đệ tử của Bạch Y giáo.
Ly nhi bước lại chỗ hai người, chìa vật trong tay ra nói:
- Hai vị có nhận ra vật này?
Nhìn thấy kiếm gỗ bị gãy Ân lão nói:
- Thanh kiếm gỗ nhỏ như vậy trên đảo này chỉ có Phong nhi với Tuyết nhi sử
dụng... - Lão chưa nói hết câu Ngọc Liễu đã lên tiếng:
- Đây là kiếm của Phong nhi, thúc nhìn trên chuôi kiếm xem, đó là kí hiệu nó
đã khắc để không lấy nhầm kiếm của Tuyết nhi.
Ân Lão nhìn vào chuôi kiếm quả nhìn trên chuôi kiếm khắc chữ 'Phong'. Ngọc
Liễu hướng về phía Dương Giáo chủ nói tiếp:
- Không biết hài tử lại gây hoạ gì chăng?
Dương Thiết Tố cảm thấy bối rối không biết phải nói như thế nào chỉ ấp úng
hỏi:
- Phong nhi không có gây hoạ chỉ là... chỉ là không biết hài tử giời có ở
trong phòng không ?
Ngọc Liễu đưa mắt nhìn Ân lão chỉ thấy lão cuối đầu nói:
- Hồi chiều lúc ăn cơm xong, công tử đã xin lão phu tối nay ra mõm đá phía
Nam đảo luyện Hàn Xuân kiếm sáng sẽ về, lúc đầu lão phu không cho nhưng công
tử lại nằng nặc năn nỉ, lão phu không nỡ làm công tử buồn nên đã, nên đã...
- Nên thúc đã cho nó đi? - Ngọc Liễu tiếp lời, nàng biết Ân lão rất thương
hai đứa con mình nên khi Thên Phong năn nỉ lão nhất định sẽ đồng ý. Quả nhiên
lão nói:
- Đúng vậy!
Ngọc Liễu lại hướng Dương Thiết Tố hỏi:
- Không biết Giáo chủ hỏi điều đó là có điều chi dạy bảo?
Dương Thiết Tố vẻ mặt nghiêm trọng ấp úng:
- Chỉ báo thì tỷ không dám chỉ là Liễu muội chỉ e là...
Hiểu được sự khó xử của Giáo chủ, Ly nhi nói thay:
- Vừa rồi chúng đệ tử nghe thấy tiếng hú kì dị ở Nam đảo, khi tới nơi đã thấy
thanh kiếm này, chỉ e, chỉ e rằng công tử có chuyện chẳng lành.

Ngọc Liễu và Ân lão nghe xong mặt cất không còn giọt máu. Tối hôm đó Dương
giáo chủ cho nguyên tử tìm khắp trên đảo nhưng không thấy tung tích của Thiên
Phong đùa kẻ đột nhập đâu. Cuối cùng sai đệ tử cùng Ân lão vào đất liền tìm
kiếm tung tích Thiên Phong, Ngọc Liễu từ đó cả ngày ăn không ngon ngủ không
yên, hy vọng bọn người Ân lão sẽ sớm tìm được tung tích con trai dù biết cơ
hội tìm được là rất mong manh.

Nói về Thiên Phong từ lúc bị lão bắt đi luôn bị trói chặt cứ hai canh giờ là
bị lão uống một tí máu. Đến khi vào tới đất liền thì đã qua một ngày rưỡi, sau
khi lên bờ lại bị lão cắp bay một vòng đến một sơn động âm u, rồi trói ở cuối
động. Sau đó lão rời khỏi động, Thiên Phong ở trong động gọi khàn cả cổ những
chẳng có ai ứng cứu, hiển nhiên vùng núi này không ai sinh sống rồi. Đến tối
hôm đó lại nghe tiếng hú dài từ xa truyền đến động rồi thoát cái bóng lão quỷ
đã đứng trước mặt Thiên Phong, vai còn vác một người. Lão cười khè khè nói:
- Haha, hôm nay Sắc Quỷ ta làm truyện tốt mang đến cho người một người bạn,
cố gắng mà hàng huyên tâm sự, đợi ta tìm đủ năm đứa để luyện ma công cũng là
lúc các ngươi phải chết. Ha ha ha...

Lão cất tràng cười quái dị rồi biến mất khỏi cửa động, lúc này Thiên Phong mới
kịp nhìn rõ người bị lão trói nằm dưới đất, chỉ thấy y y phục rách rưới đầu
tóc xù xoà, lớn hơn Thiên Phong chừng năm sáu tuổi. Lúc này y cũng nhìn lại
Thiên Phong, y nói:
- Đệ đệ, không biết đệ ở đâu, sao lại bị lão quỷ đó bắt tới đây vậy?
Thiên Phong đáp lời:
- Tiểu đệ vốn ở Uyên Ương đảo đang luyện kiếm thì bị lão nhảy ra điểm nguyệt
bắt về đây.
Thiếu niên kia cười ha hả nói:
- Thì ra là người Bạch Y giáo, không biết từ khi nào thì Dương giáo chủ lại
nhận một tiểu nam tử làm đồ đệ thế?
Thiên Phong nghe y trêu trọc thì đỏ cả mặt vội nói:
- Không phải, ta không phải đệ tử Bạch Y giáo, chỉ là năm xưa mẫu thân tiểu
đệ gặp nạn nhờ giáo chủ giúp đỡ mới sống sót sinh ra tiểu đệ và muội muội, từ
đó đến nay ta luôn ở trên đảo.
- Ra là vậy, ta chỉ đùa thôi mà đệ lại tưởng thật, nói chuyện nãy giờ không
biết đệ tên gì? - Thiếu niên kia nói.
- Ta tên Triệu Thiên Phong, còn huynh tên gì? Sao lại bị lão bắt tới đây? -
Thiên Phong trả lời.
Thiếu niên kia thở dài sườn sược nói:
- Không giấu gì tiểu đệ, mẫu thân ta luôn gọi ta là Tiểu Hoài Hoài, nhưng
chưa từng nói cho ta biết tên của ta còn chuyện làm sao bị bắt thì nói ra thật
mất mặt. Ta vốn là một tên tiểu ăn mày, hôm ấy ta đến tiệm bánh bao của lão họ
Trương định trộm vài cái bánh bao nhưng không hiểu sao hôm nay khi gặp không
đuổi ta đi mà còn hào phóng cho ta năm cái bánh bao về ăn. Ta hiển nhiên rất
vui mừng ăn hai cái, chừa lại ba cái cho mẫu thân.
- Rồi sao nữa? - Thiên Phong thúc giục.
- Sau đó trên đường ta mang bánh bao về cho mẫu thân, dọc đường lại đau bụng
dữ dội, hoá ra bánh bao của lão làm không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm
hại ta chui vào bụi rậm đi mao xí. Không biết mùi phân của ta hấp dẫn thế nào
mà lại khiến lão quỷ đó đánh hơi thấy bay tới chỗ ta điểm nguyệt bắt ta đi,
khiến ta còn chưa kịp chùi mông kéo quần, thật là mất vệ sinh.
Nghe hắn nói, Thiên Phong không nhịn nổi phá lên cười ha hả nói:
- Không ngờ cái tên của huynh đã buồn cười mà truyện huynh bị bắt lại còn
buồn cười hơn, tiểu đệ phục huynh sát đất.
Tiểu Hoài Hoài nói:
- Nếu hôm nay đã có duyên gặp mặt, thì hôm nay hai chúng ta kết nghĩa huynh
đệ đi dù mai này sống chết thế nào chúng ta cùng sẽ chung vai sát cánh.

Nghe lời nói khẳng khái của Tiểu Hoài Hoài, Thiên Phong đáp:
- Hảo! Xin trời đất chứng giám, con Triệu Thiên Phong hôm nay kết nghĩa với
Tiểu Hoài Hoài huynh nguyện không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, cũng
không chết cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng tình huynh đệ vĩnh viễn không
đổi vì nghĩa huynh dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng quyết không từ nan.
Nghe những lời đó của Thiên Phong, Tiểu Hoài Hoài rất cảm động y lớn tiếng
nói:
- Con Tiểu Hoài Hoài xin trời đất chứng giám, hôm nay kết nghĩa huynh đệ với
Triệu Thiên Phong sư đệ, nguyện tình huynh đệ mãi không chia lìa, có phúc cùng
hưởng có nạn cùng chia, mai nếu có ăn bánh bao của Trương lão con nguyện sẽ ăn
trước không để Phong đệ lâm vào tình trạng giống con ngày hôm nay.
Nói rồi cả hai phá lên cười, tiếng cười thật sảng khoái, trong trẻo.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #9