Phong Tuyết Song Sinh


Người đăng: PhongBa

7 năm sau...

Uyên Ương đảo, sân Tiệp Thổ đường.
"Hây do, hây do" - Đó là thanh âm quen thuộc đối với đệ tử Bạch Y giáo từ một
năm nay, chỉ thấy từ nơi phát ra âm thanh đó, hai hài từ một nam một nữ đang
giao đấu với nhau. Cả hai đứa trông trạc tuổi nhau, khuôn mặt cũng y hệt nhau
như hai giọt nước, nam vận y phục màu lục tuy chừng bảy tám tuổi nhưng ánh mắt
lộ vẻ kiên định khác thường, còn nữ vận y phục màu hồng trông rất kiều diễm
đáng yêu.

Hai đứa trẻ tay cầm kiếm gỗ ra những chiêu thức giống hệt nhau, ánh mắt tập
trung cao độ, chiêu tiếp chiêu thức giải thức không mảy may để ý từ trong Tiệp
Thổ đường có người đang đi tới. Bỗng người đó tăng cước bộ lao nhanh về phía
trước, hai tay y nâng lên thành song chưởng tấn công hai tiểu hài tử, tiếp đó
hai tiếng "ây da" vang lên. Cả hai đứa trẻ ngã ngửa ra đất, chỉ thấy người ra
đòn là một nam trung niên tuổi gần năm mươi, lão nở nụ cười hiền hoà, nâng hai
đứa trẻ dậy lên tiếng:
- Công tử, tiểu thư đến giờ ăn cơm rồi, đừng ở đây luyện kiếm nữa mau vào
thôi.
Nữ hài tử giỏng cái miệng anh đào lên nói:
- Ân thúc thúc thật là kì, mẫu thân đã bảo thúc thúc không được gọi hài nhi
và ca ca là công tử, tiểu thư sao mà thúc cứ gọi hoài vậy thật làm hài nhi
buồn quá!
Nói rồi xụ mặt xuống giả vờ hờn dỗi. Thấy vậy lão họ Ân buông giọng dỗ dành:
- Tuyết nhi đã không muốn thì sau này ta sẽ không gọi nữa, chúng ta vào ăn
cơm thôi.
Nam hài tử nãy giờ vẫn đứng đó im lặng giờ bỗng lên tiếng:
- Ân thúc, chiêu thức khi nãy mà thúc sử dụng là gì vậy? Có thể dạy cho hài
nhi không?
Lão già buồn bã thở dài nói:
- Công phu cả đời của lão phu đã dạy cho công tử hết rồi còn đâu. Chiêu vừa
rồi là ta mô phỏng lại chiêu thức mà kẻ kìa đã dùng để giết cha con nhưng ta
võ công thấp kém không thể ra chiêu giống như hắn được, kẻ giết cha con ra đòn
còn nhanh hơn ta nhiều.

Nam hài tử mắt lé lên tia thù hận, nghiến răng nói:
- Hài nhi nhất định nhớ rõ chiêu thức này nếu mai này gặp tên đó chính tay
hài nhi sẽ dùng chiêu này giết chết hắn. Chỉ có điều hài nhi thật vô dụng,
thúc đã nói võ công hắn cao hơn thúc rất nhiều vậy mà khi nãy khi thúc ra
chiêu hài nhi còn không biết, hài nhi thật là vô dụng.

Ân lão thấy cậu bé như vậy thì rất đau lòng, nghẹn ngào nói:
- Công tử đừng tự trách mình, thiên tư của thiếu chủ cao như vậy chỉ trong
vòng một năm mà đã lãnh ngộ gần hết công phu cả đời của lão phu, thiên chất
như vậy trăm năm có một huống hồ công tử tuổi còn nhỏ hãy cố gắng sống thật
tốt đừng để thù hận che mờ lí trí.
- Ân thúc không cần lo lắng hài nhi tự biết chăm sóc bản thân không để thù
hận ăn mòn nhân tâm đâu. Mà mẫu thân với muội muội đã nói rồi, thúc đừng gọi
hài nhi là công tử này công tử nọ nữa gọi hài nhi là Phong nhi đi.

Ân lão gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi cả ba khuất dần sau dãy hành lang. Khỏi cần
phải nói cũng biết một già hai trẻ này là ai. Lão trung niên chính là Ân Tú
Lữ, một đệ tử Cái Bang đã mất tích bảy năm trước trong khi đi dự đại hội tỷ võ
tranh bí kíp tại Vân Nam. Còn hai đứa nhỏ chính là con song sinh của Ngọc Diện
Thần Tiên Lữ Triệu Viên Tĩnh và Đào Ngọc Liễu năm xưa, bé trai tên là Triệu
Thiên Phong còn đứa bé gái là muội muội Triệu Thiên Phong tên Triệu Thiên
Tuyết.

Cả ba bước vào đại sảnh Tiệp Thổ đường chỉ thấy một thiếu phụ trẻ đang ngồi
chờ ở đó, chính là Ngọc Liễu. Nhan sắc Ngọc Liễu đã qua bảy năm rồi nhưng vẫn
như ngày nào chỉ có điều đôi mắt tinh nghịch vô tư, vô lo trước kia đã không
còn thay vào là ánh mắt sâu thẩm buồn khiến người ta nhìn vào thấy như trong
đó ẩn chứa một chút tiếc thương, một chút đau khổ và một chút hận thù. Thấy ba
người vào, nàng nở nụ cười hiền hậu với ba người, rồi quay qua hai đứa trẻ
giọng quở trách:
- Hai đứa thiệt là hư, tới giờ ăn rồi còn mãi lo luyện kiếm, khiến Ân thúc
phải ra tìm các con.
- Mẫu thân con phải chăm chỉ luyện tập để tìm kẻ thù trả thù cho phụ thân,
lần sau người không cần phải đợi cơm hài nhi đâu. - Thiên Phong nói.
Chỉ thấy Ngọc Liễu sa sam nét mặt, nghiêm giọng quát:
- Mẫu thân đã nói con không được nhắc đến truyện báo thù nữa mà, ta thấy hai
con có hứng thú với võ học nên mới cho các con luyện tập tăng cường sức khỏe
vậy mà hai con lại làm ta quá thất vọng. Đã vậy từ nay về sau hai con không
được học võ nữa, hằng ngày vào thư phòng đọc sách cho ta, nếu còn lén học võ
thì ngày đó sẽ không được ăn cơm.

Ngọc Liễu nói rồi đùng đùng bỏ vào phòng riêng. Thấy tình hình như vậy Ân lão
lên tiếng vỗ dành hai đứa nhỏ:
- Hai tiểu hài tử ngoan đừng giận mẫu thân con, mẫu thân không cho các con
học võ chỉ vì muốn tốt cho hai con thôi, phu nhân sợ hai con cả ngày chỉ lo
báo thù sẽ lầm đường lạc lối mà đi vào ma đạo.
- Hi hi. Tuyết nhi không trách mẫu thân, mẫu thân tốt với Tuyết nhi nhất! -
Thiên Tuyết chúm chím môi anh đào.
Ân lão quay qua Thiên Phong dò xét thái độ, chỉ nghe nó chầm chậm nói:
- Hài nhi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ trách mẫu thân...đâu.
Nói xong nhè nhẹ đẩy ghế đứng dậy bước ra khỏi sảnh đường.

Tối hôm đó tại hốc đá nhô ra biển ở phía Nam Uyên Ương đảo, sóng vỗ vào bờ ào
ào, tiếng côn trùng ca hát trong gió thu, lẫn trong những âm thanh đó là tiếng
luyện kiếm nghe "vù vù vù, chíu chíu". Dưới ánh trăng một nam hài bé nhỏ đang
múa kiếm, chém đông đánh tây bộ dạng rất chăm chú luyện tập. Nam hài bé nhỏ
không ai khác chính là Triệu Thiên Phong, từ lúc bị mẫu thân trách cứ tới giờ
nó luôn ở đây luyện võ.

Không phải nó cố tình làm trái lời mẫu thân, mà nó đang cố gắng nâng cao thực
lực bản thân để bảo vệ người mình thương yêu. Đừng tưởng nó chỉ là một đứa bé
bảy tuổi mà xem thường nó hiểu tất cả, mẹ nó tuy không muốn huynh muội nó báo
thù nhưng trong lòng đã nghĩ đến việc báo thù không biết bao nhiêu lần. Có
những đêm mẫu thân nó thức trắng, nước mắt lã chã rơi nó nằm trên giường mà
lòng đau như cắt, tuy nó không biết cảm giác khi mất người mình yêu là như thế
nào nhưng nhìn cảnh đó nỗi hận thù trong lòng nó lại tích tụ lớn hơn một bậc.
Và có những lúc mẫu thân nó lại thẫn thờ cầm chiếc khăn tay thêu chỉ vàng phụ
thân ặng mà hai mắt đỏ hoe, để rồi lại gắng gượng nở nụ cười khi hai huynh mụi
nó bắt gặp khi đó nó chỉ hận không thể chết quách đi cho rồi. Chính những tác
động đó đã làm nó trở thành con người lạnh lùng, kiên cường và nhạy cảm có lẽ
do từ lúc sinh ra nó đã ở một nơi chỉ toàn là nữ nhân nên nó cũng đã tiếp nhận
sự nhạy cảm này của phụ nữ.

Nhớ tới hành động khi chiều của mẫu thân nó lại thương mẹ nó hơn, một người
khi mất đi người mình yêu nhất không biết sẽ đau khổ đến chừng nào nhưng lại
phải che dấu nỗi đau, hận thù trước mọi người thì sự đau đớn đó lại tăng gấp
bội phần. Nó hiểu điều đó nên nó càng chuyên tâm luyện tập hơn kiếm trên tay
càng lúc càng nhanh. Mồ hồi trên trán nó càng lúc càng rơi nhiều. Kiếm pháp mà
Thiên Phong đang luyện tập chính là Hàn Xuân kiếm của Bạch Y giáo, tuy kiếm
pháp này bình thường nhưng dùng để đối phó với mấy bọn thảo khấu, quân lính
rất tốt vì kiếm pháp này trọng ở tấn công quần thể. Bộ kiếm pháp này là do
đích thân Giáo chủ Dương Thiết Tố truyền thụ cho nó ba hôm trước, tuy bốn
người Ngọc Liễu không phải là đệ tử Bạch Y nhưng Giáo chủ lại xem họ như người
thân thích vì thế nó muốn luyện kiếm thật nhanh để không phụ kì vọng của Giáo
chủ.

Bỗng, phía bên phải nó truyền đến tiếng hú kỳ dị đầy ma mị. Rồi trên ngọn cây
phát ra tiếng "sột, sột", bất thình lình một bóng ngũ sắc bay ra trước mặt
Thiên Phong. Thiên Phong nhìn thấy rõ bóng ngũ sắc đó thì thất hồn lạc phất
"A" một tiếng, chỉ thấy trước mặt là một người không ra người, quỷ không ra
quỷ. Quỷ nhân trước mặt tuổi trạc thất tuần, vận một thân ngũ sắc, thân cao
hai trượng mái tóc xã tung đỏ như huyết, khuôn mặt lạnh băng như xác chết,
tròng mắt đỏ ngầu mở to trừng trừng. Chỉ nghe hắn cười một tràng quái dị, rồi
cất giọng khàn khàn quái dị không kém:
- Hí hí hí hí hí. Tên tiểu tử này nhìn trắng trẻo thế này, sinh lực lại cường
trán rất hợp khẩu vị của ta.
Triệu Thiên Phong nghe vậy thì cả kinh, cầm kiếm gỗ đâm thẳng vào ức hầu lão,
lão quái nhân cười khẩy ba tiếng phun trong miệng ra mảnh gì đó nghe "Trách"
một tiếng thanh kiếm gãy đôi, nhìn lại vật lão phun ra là một mảnh xương còn
dính máu tươi. Lão vươn tay điểm nguyệt Thiên Phong rồi cất tiếng hú dài thi
triển khinh công cắp Thiên Phong đi về phía Tây.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #8