Thủy Hỏa Phán Quan.


Bên ngoài phủ mệnh chủ, trận địa tà phái đột nhiên xuất hiện hai cao thủ. Một
người trong đó mặc áo màu đỏ chuếch, trùm lên che kín đầu. Sau lưng áo thêu
hình ngọn lửa. Người này trên giang hồ không ai không biết. Y một thân công
phu Hỏa Long thần công có thể nung chảy cả sắt thép rất lợi hại. Người đời gọi
y với cái tên Xích Diệm.

Phải nói, võ công của Xích Diệm cực kỳ cao nhưng hiếu sát thành tính, hung
danh uy chấn khắp chính ta lưỡng phái.

Người bên cạnh y thì khác, đó là một nữ nhân đẹp như hoa, danh tự là Thủy
Tiên.

Hai người này võ công cao thâm khó lường. Nguyên là trợ thủ dưới trướng đắc
lực nhất của Ma chủ. Được biết đến với cái tên "Thủy Hỏa Phán Quan". Tuy không
xuất hiện nhiều trên giang hồ, nhưng danh tiếng của bọn chúng không hề nhỏ.
Được biết, dù cho Ngũ Tà có hợp lực lại cũng không là đối thủ của hai người
đó. Đây quả thực là một khó khăn lớn dành cho võ lâm chính phái.

Đối diện với hai vị phán quan tà phái là các môn sĩ chính phái, bao gồm các vị
môn chủ và hàng trăm đệ tử cùng với võ lâm đồng đạo. Trong đó có Huyền Khổ đại
sư chùa thiếu lâm cùng với một số người khác mới đến góp sức.

Xích Diệm thấy nhân sĩ chính phái mỗi lúc một đông, nghĩ thầm phải nhân cơ hội
khi chúng còn chưa tập hợp đủ lực lượng phải nhanh chóng triệt hạ mới được.
Nghĩ thế, hắn tiến lên một bước hướng đám võ sĩ chính phái, oang oang nói lớn:

“Các ngươi hiện tại có hai lựa chọn: đầu hàng hoặc chết.”

Một lão già đối diện nghe vậy, cả giận bước ra chỉ mặt Xích Diệm mà mắng:

"Anh hùng hảo hán trong chốn giang hồ chưa chết hết đâu. Các ngươi bản lãnh
cao cường đến mấy chăng nữa rút cục cũng không thoát khỏi đạo trời chí công
được."

Xích Diệm nhíu mày nhìn xem tên kia là ai. Chỉ thấy đó là một lão già tuổi
ngoài lục tuần; râu tóc điểm bạc, mắt sáng như đuốc, thân hình cao lớn, có thể
thấy được trong vẻ ngoài già nua kia là dáng dấp của một bậc cao thủ võ học.

Xích Diệm hừ lạnh một tiếng nói:

“Ái chà chà. Thì ra là Thanh Mộc Chân, chưởng môn Vân Hải tông. Ngươi đã khư
khư cố chấp như vậy. Vậy ta đành tiễn ngươi đi một đoạn.”

Nói rồi, hắn phất tay một cái, một đoàn hỏa diễm từ tay hắn bắn ra cực nhanh
nhắm ngay Thanh Mộc Chân mà phóng đến.

Thanh Mộc Chân không dám chủ quan, khí vận từ đan điền tụ vào hai tay, ra
chiêu đón đỡ:

“Chút tài mọn. Xem song quyền của ta đây. Bạch nha quyền.”

Quyền phong từ tay Thanh Mộc Chân phóng ra hóa thành một đầu bạch hổ cực lớn,
hỏa diễm cùng quyền phong va vào nhau phát ra tiếng nổ oanh động, khói bụi mịt
mù.

Thanh Mộc Chân thuộc những cao thủ tiếp viện mới đến nên sự lợi hại của Xích
Diệm không hề biết tới. Lão bị dư lực của đòn vừa rồi đẩy lùi ra sau vài bước,
trong lòng thầm nghĩ:

“Quả nhiên tên này không tầm thường, một cái phất tay nhẹ cũng có thể chống đỡ
lại được Bạch Hổ Xuất Sơn của ta.”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng miệng ngoài lại nói khoác:

“Ha ha... Ngươi chỉ có...”

Chưa kịp thốt ra ba từ tiếp theo "như vậy à..." thì Thanh Mộc Chân bỗng hoảng
hốt, vì Xích Diệm đang ở đằng xa chợt biến mất rồi đột nhiên xuất hiện ngay
trước mặt lão. Chỉ thấy, hắn giơ tay tung ra một quyền.

Thanh Mộc Chân chỉ kịp phản xạ tức thời đưa hai tay lên chống đỡ.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Rắc.

Thanh Mộc Chân trúng ngay một quyền trực diện. Cú đánh của Xích Diệm đánh gãy
hai tay của lão, nhưng lực đạo vẫn chưa hết, nắm quyền lại tiếp tục giáng vào
đầu của Thanh Mộc Chân.

Ý niệm cuối cùng của Thanh Mộc Chân trước khi chết chỉ là: “Hắn nhanh Quá!”

Quả thực, Xích Diệm hành động quá mau lẹ. Gã nhân lúc Thanh Mộc Chân không kịp
đề phòng lập tức ra tay, thi triển khinh công đến cực hạn xuất hiện trước mặt
đối thủ rồi tung quyền kết liễu. Từ lúc phất tay đến lúc đấm vỡ đầu đối phương
chỉ ngắn ngủn trong vòng vài cái hô hấp mà thôi. Thương thay Thanh Mộc Chân,
một đời tung hoành giang hồ, sáng tạo nên vô số tuyệt học lại chết một cách
xám xịt như vậy.

Xích Diệm cười khẩy một tiếng, nói:

"Hừ... Ta ghét nhất mấy con cẩu hung hăng. Nhưng lại không có thực tài."

"Chưởng môn!"

Các đệ tử Vân Hải tông bây giờ mới kịp phản ứng, vội lao đến ôm thi thể Thanh
Mộc Chân khóc rống lên. Vài tên trong đó cầm kiếm định xông đến liều mạng với
kẻ thù nhưng cuối cùng được các đệ tử khác ngăn cản lại. Vô số ánh mắt chứa
đầy sát khí lẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Xích Diệm. Nếu ánh mắt có thể giết
chết người thì Xích Diệm chắc có lẽ đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

Ai ai cũng mặt đầy bi phẫn, tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không ai dám tiến
lên. Nếu đơn đả độc đấu thì không ai trong này nắm chắc có thể trụ được sau
hai đến ba chiêu, đánh nhau bây giờ chỉ có nước thua thiệt.

Một số đệ tử các phái thấy chưởng môn Vân Hải tông bị hạ gục đơn giản như vậy
thì ý chí chiến đấu tiêu tán hết, ai nấy đều sợ hãi tột độ.

Tư Không Thiên thấy tình hình không ổn, bước ra trước, bình tĩnh ra lệnh:

"Tất cả đệ tử lui vào trong, bảo vệ minh chủ, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào
dù chỉ một bước. Tính mạng mệnh chủ ta giao cho các ngươi, còn chuyện ngoài
này cứ giao cho các chưởng môn bọn ta xử lý! Còn đệ tử Vân Hải tông yên tâm,
mối thù đó ta sẽ báo giùm các ngươi."

Đám đệ tử Thanh Phong môn đồng thanh đáp:

"Vâng, chưởng môn."

Mấy vị chưởng môn khác cũng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, lấy lại được bình
tĩnh liền quay ra lệnh cho đệ tử của mình cũng lui vào, thoáng chốc bên ngoài
chỉ còn lại mười bốn người.

Riêng đệ tử tà phái cũng được hai người Xích Diệm cùng Thủy Tiên điều ra bên
ngoài. Trong cuộc chiến giữa các cao thủ như thế này, đám kia cũng chẳng có
tác dụng là bao. Không hơn không kém một tấm bị thịt.

Xích Diệm khoanh tay lên ngực, khinh thường nói:

"Đến giờ này rồi mà các ngươi vẫn muốn bảo vệ lũ kiến yếu ớt kia sao!"

Tư Không Thiên trong mắt hiện lên hàn quang, đáp:

"Chúng có thể yếu nhưng không bao lâu nữa bọn chúng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao
giờ hết, và sẽ là những trụ cột của võ lâm chính phái."

Xích Diệm nói:

"Vậy sau khi giết các ngươi, chắc ta phải đi phá mấy cái gọi là 'trụ cột' gì
đó rồi!"

Tư Không Thiên lấy trong ngực ra viên đan dược lúc nãy Y Tiên đưa cho, rồi lập
tức nuốt vào. Sau khi đan dược vào miệng, Tư Không Thiên chỉ cảm nhận được
huyết quản trở nên nóng rực như hỏa lửa đốt. Toàn thân là một cỗ lực lượng vô
cùng lớn đang tuôn trào mãnh liệt. Đôi mắt y trở nên đỏ ngầu, mạch máu nổi lên
từng đường xanh rõ rệt. Hắn thầm than:

"Chết. Y Tiên lão tiền bối đâu nói là dược lực nó mạnh như vậy chứ!"

Tư Không Thiên cảm nhận lực lượng tuôn trào trong cơ thể, nhìn Xích Diệm không
giấu nổi sát ý trong mắt, cười nói:

"Ha ha ha... Muốn giết ta ư? Phải xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh."

Hắn quay đầu lại, cười nhạt nói:

"Các vị, tại hạ đi trước một bước. Hy vọng kiếp sau chúng ta lại có thể tiếp
tục là huynh đệ."

Các môn chủ khác thấy chưởng môn Thanh Phong môn làm vậy thì cũng không chần
chừ, tất cả đều lấy đan dược ăn vào.

Tư Không Thiên vô cùng kinh ngạc.

"Các vị làm cái gì vậy?"

Hổ Uy Hoàng Bá Đạo đáp:

"Ha ha ha... Không Thiên lão đệ như vậy là không cho bọn ta mặt mũi rồi, chúng
ta đâu thể đứng nhìn một mình ngươi xông vào chỗ nguy hiểm được. Nếu muốn đến
kiếp sau, chi bằng tất cả cùng đi, kiếp sau cùng làm huynh đệ. Dù sao đông vui
mới thú vị mà."

Tư Không Thiên cảm động trong lòng, cũng không khách sáo nữa, chỉ nói:

"Vậy thì làm phiền các huynh rồi."

Xích Diệm hừ lạnh khinh thường nói:

"Các ngươi tán chuyện xong chưa? Tất cả cùng lên đi, cho ta phải đỡ tốn chút
thời gian."

Thủy Tiên đứng bên cạnh, thấy Xích Diệm khinh địch thì nhắc nhở:

"Xích Diệm, ngươi nên cẩn thận chút đi. Ta thấy 'khí' của bọn chúng có chút
thay đổi."

Xích Diệm không cho là phải, vẫn một bộ dáng khinh khỉnh, đáp:

"Hừ... Thay đổi thì thế nào chứ! Vẫn chỉ là một lũ tôm tép. Chỉ mình ta là đủ
để hạ hết mười một tên bọn chúng. Ngươi không cần nhúng tay vào."

Thủy Tiên chỉ nhíu mày chứ không nói gì thêm, nàng với Xích Diệm phục vụ Ma
Chủ đã lâu, biết tính cách của hắn. Là một bộ dạng tự cao, không xem ai ra gì,
nếu là lúc bình thường nàng sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ lại là trận chiến
quan trọng để một bước thống nhất giang hồ, nên không thể không đề phòng. Thủy
Tiên nghĩ vậy liền âm thầm lấy trong người Thiên hoa châm nắm trong tay, nếu
Xích Diệm có thất thủ thì có thể kịp thời ứng cứu.

Tư Không Thiên rút trường kiếm bên hông ra nghe "Xoạt" một tiếng, uốn người ra
phía sau rồi bất chợt phóng thẳng về phía trước như một mũi tên với tốc độ cực
nhanh. Mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm của Xích Diệm đâm tới.

Xích Diệm thoáng ngạc nhiên, thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ đây là Cung thân ảnh đạn, một trong những tuyệt kỹ của Thanh Phong
môn hay sao!"

Hắn tuy ngạc nhiên nhưng tâm không hề loạn, trong tích tắc mũi kiếm sắp đâm
trúng, nhẹ nhàng lạng người sang bên phải né được đòn hung hiểm kia.

Nào ngờ, mũi kiếm của Tư Không Thiên đang đâm thẳng bỗng dưng tạt ngang qua
lại nhằm cổ Xích Diệm mà chém tới. Thế công như chớp, chỉ trong tích tắc mà
biến chiêu liên tục khiến đối thủ không kịp trở tay.

Nhưng Xích Diệm là ai? Hắn là một cao thủ lão luyện đã nếm mùi sinh tử vô số
lần. Cảm nhận được nguy hiểm trong thế công chớp nhoáng này, ngay từ khi Tư
Không Thiên lao vào hắn đã có đề phòng, sau khi lạng người khỏi đòn thế đầu
tiên hắn liền rút từ bên hông ra một thanh khoái đao.

Quả nhiên, đúng như dự đoán lưỡi kiếm của Tư Không Thiên đang đâm thẳng bỗng
trở thành chém ngang, trên mặt Xích Diệm liền xuất hiện một nụ cười đắc ý. Đó
là nụ cười của kẻ đã từng sống cùng với tử thần.

Nói đến lưỡi kiếm sắp chạm vào cổ, Xích Diệm liền vung đao lên đón đỡ.

Choangggg.. Một tiếng vang dội, hai người bị dư lực dẩy ra hai bên.

Xích Diệm đứng thẳng dậy, nói:

"Ta không hề biết *Cung thân đạn ảnh, tuyệt kỹ độc môn của Thanh Phong môn lại
có thể biến chiêu trong lúc thi triển đó?"

Tư Không Thiên khinh thường đáp:

"Võ học sâu xa. người như ngươi làm sao hiểu hết được."

Xích Diệm hừ một tiếng, nói:

"Vậy để ta tiếp tục tìm hiểu."

Nói rồi múa đao xông tới.

Mười một vị chưởng môn và võ sĩ giang hồ còn lại cũng không chịu thua, năm
người chạy đến tiếp viện cho chưởng môn Thanh Phong môn. Sau người quay sang
tấn công Thủy Tiên

Thủy Tiên đang quan chiến thấy sáu người đột nhiên tấn công, hai tay khua lên,
thân hình cấp tốc lùi về sau. Hơn chục mũi ngân châm từ tay nàng phóng ra nhắm
hướng sáu người bay đến, miệng cả giận mắng:

"Võ lâm chính phái đây sao? Lấy đông hiếp yếu, bây giờ ta mới thực sự mở mang
tầm mắt."

Hoàng Bá Đạo cầm đôi thiết chùy vung lên hất ngân châm ra, thật thà nói:

"Bọn ta đúng là ỷ đông thật, nhưng không hề hiếp 'yếu'. Nếu ngươi mà yếu thật
thì nọn ta chẳng là cái thá gì!"

Lưu Thiên Minh hừ một tiếng, tiếp lời:

"Hừ... Bá Đạo huynh nhiều lời làm gì? Dù sao cũng liều mạng mà thôi. Nếu giết
được bọn chúng thì sau này giang hồ sẽ được thái bình. Bỏ danh dự sang một
bên. Đáng Lắm!"

Nói đoạn, cả sau người lại tiếp tục lao đến.

Thủy Tiên giận run lên, phóng tiếp vài cây châm. Thân hình lại tiếp tục thoái
lui, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một luồng gió nhẹ sau lưng, trong lòng thầm
kêu "không ổn"

"Yêu nữ! Chạy đâu cho thoát!"

Quả nhiên, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Thủy Tiên, trường
kiếm quét ngang.

Trong sát na ấy, nàng lập tức cúi người xuống, đồng thời chân phải đá về sau.
Kẻ đó không ngờ Thủy Tiên phản xạ nhanh đến vậy, không đề phòng liền trúng
ngay một cước.

"Ui da..."

Người xuất hiện sau lưng Thủy Tiên chẳng ai khác, chính là Lưu Thiên Minh. Hắn
bị trúng một cước khá nặng, miệng hộc ra một ngụm máu tươi; thân hình bay về
sau đụng trúng ngay bức tường gần đó. Lập tức bất tỉnh nhân sự.

"Yêu nữ! Chớ làm càn."

Hoàng Bá Đạo nhân lúc Thủy Tiên đang trong tư thế khó phòng bị (Đang đứng bằng
một chân. Bởi vì chân kia mới đá xong.) Cầm thiết chùy nhằm đầu nàng mà nện
tới, chùy mang theo kình phong mãnh liệt, thế công như lôi đỉnh. Nếu đánh
trúng chắc chắc đầu nát xương tan.

Bình!

Thiết chùy đánh trúng đầu Thủy Tiên nhưng vẫn chưa hết đà liền tiếp tục nện
xuống mặt đất.

Mặt đất ở đây được lát bằng đá huyền cương mà bị chùy của Hổ Uy Hoàng Bá Đạo
nện xuống liền xuất hiện một cái hố cực lớn. Nhưng kinh ngạc thay, hắn không
hề nhìn thấy thi thể Thủy Tiên ở đâu, ngay cả một vệt máu cũng không thấy.

Những người còn lại chứng kiến Hoàng Bá Đạo đánh trúng địch nhân thì thở phù
nhẹ nhõm một hơi, nói:

"Quả nhiên, 'Lôi chùy phá thiên' của Hổ Uy đã luyện đến mức này, cho dù không
có đan dược bổ trợ thì chắc chắn ả ta cũng tan xương nát thịt."

Nhưng Hoàng Bá Đạo lại nghĩ khác, trong lòng hắn thầm tính:

|Không đúng! Cái ta đánh trúng chỉ là tàn ảnh của cô ta, ở trong tư thế đó thì
cô ta không thể di chuyển sang trái hay sang phải được. Lùi cũng không thể.
Vậy thì, chỉ có thể là tiến lên phía trước. Tức là, đằng sau!"

Nói thì lâu, chứ hắn suy luận rất nhanh. Trong chớp nhoáng, hắn xoay người
vung thiết chùy ra sau lưng.

Quả nhiên, Thủy Tiên xuất hiện phía sau Hoàng Bá Đạo, bị thiết chùy của hắn
đột ngột xuất hiện không dám ám toán, chỉ đành thoái lui.

"Chuyện gì vừa xảy ra?"

Mấy người khác, không tin nổi vào mắt mình. Rõ ràng cô ta bị chùy đánh trúng
đáng ra phải đầu nát xương tan rồi chứ, sao giờ lại không ra sao?

Hoàng Bá Đạo đáp:

"Còn chưa rõ hay sao? Cái ta đánh trúng chỉ là tàn ảnh của cô ta mà thôi."

Thủy Tiên đáp xuống, trong lòng có đôi phần thán phục, nói:

"Không nhìn ra ngươi chỉ là một tên vũ phu lại có thể đoán ra được vị trí của
ta."

Hoàng Bá Đạo không để ý lời khen của đối phương mà nghi ngờ hỏi:

"Võ công đó cùng với khinh công tuyệt đỉnh như vậy! Phải chăng cô nương là
người của Bách Hoa môn?"

Thủy Tiên tuy đeo khăn che mặt nhưng cũng có thể đoán được vẻ mặt nàng hiện
đang vô cùng kinh ngạc lẫn chút sợ hãi.

Hoàng Bá Đạo dường như cảm nhận được thay đổi nhỏ ấy, cười nhạt nói:

"Quả nhiên là vậy! Ta đang còn hỏi vì sao võ lâm sắp tận diệt mà không thấy
một người nào của Bách Hoa môn trợ giúp. Thì ra là một giộc với tà phái."

Thủy Tiên nghe vậy thì cả giận:

"Ta không liên can gì đến Bách Hoa môn. Ngươi dám vu khống chớ trách ta không
khách khí."

Hoàng Bá Đạo hừ lạnh nói:

"Chính tà giao tranh. Còn giảng nghĩa khí?"

"Là do ngươi nói..."

Thủy Tiên nghiến răng kèn kẹt đề khí vào chân vọt lên. Trong tay nàng xuất
hiện hơn mười mũi ngân châm phóng về phía năm người (Lưu Thiên Minh đang bất
tỉnh nhân sự.)

Hoàng Bá Đạo giơ thiết chùy lên gạt đỡ nói:

"Hừ. Lại là..."

Nhưng chữ "chiêu đó." chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Hoàng Bá Đạo kinh ngạc.
Vì hắn đỡ ngân châm nhưng lại không nghe thấy tiếng động va chạm nào? Chẳng
nhẽ châm làm bằng bông?

Đột nhiên Hoàng Bá Đạo biến sắc, quay lại hét lớn:

"Tất cả cẩn thận, là huyễn ảnh."

Nhưng hắn nhận ra thì đã quá muộn màng.

Chỉ nghe 'ahhh...' liên tục ba tiếng. Chưởng môn Vô Lượng phái và một người
khác đã trúng chiêu.

Thì ra Thủy Tiên không phóng châm hết cả năm người mà chia ra phóng hai người
bất cẩn nhất.

Nhưng nghe ba tiếng kêu?

Vậy còn người thứ ba?

Hoàng Bá Đạo giật mình nhìn vào bức tường đổ nát rồi bỗng nhiên nổi giận, gầm
lớn:

"Yêu nữ, Lưu chưởng môn đã thụ trọng thương mà ngươi còn ám toán. Ta phải giết
ngươi."

"Là ngươi bảo ta không giảng nghĩa khí..."

Hóa ra trong mấy mũi châm mà Thủy Tiên phóng đi thì có một mũi dành riêng cho
Lưu Thiên Minh. Hắn bị đá cho bất tỉnh nhân sự, mới tỉnh lại chưa kịp làm gì
đã thấy một mũi tên ngay trước mặt nên không kịp né tránh, mũi châm phóng
trúng ngay vào đầu Lưu Thiên Minh khiến y chết tức tưởi.

Hoàng Bá Đạo á khẩu không thể biện hộ, mặt đầy tức giận múa chùy xông đến,
người đằng sau cũng cầm trường kiếm cũng lao vào. Nhất thời ba người đánh nhau
khó phân thắng bại.

Nhưng hai người Hoàng Bá Đạo không để ý rằng tác dụng của Giải Thể đan cũng
sắp hết. Nếu không nhanh chóng, người bị giết tiếp theo sẽ là bọn họ.

⚠Chú Thích:

*Cung Thân Ảnh đạn: là khinh thân pháp siêu đẳng dùng nội công uốn người như mũi tên và di chuyển trong khoảnh khắc để tấn công. Trong lúc tấn công thường chỉ lao theo một hướng thẳng. Trừ phi luyện gân cốt đến mức mềm dẻo, mới có thể biến chiêu trong tích tắc khiến đối thủ bất ngờ. Là võ kỹ độc môn của Thanh Phong môn.


Giang Hồ Dị Giới - Chương #3