Thanh Phong Môn.


Quảng Mục Thiên và Tư Không Mẫn rời khỏi khách điếm. Bên ngoài chẳng biết từ
khi nào đã được chuẩn bị một cỗ xe ngựa, do bốn con chiến mã vô cùng cao lớn
kéo. Bốn con chiến mã này đều là loại quý hiếm, toàn thân màu đỏ, uy phong lẫm
lẫm, trên thân không có một sợi lông tạp nào cả.

“Là Xích Huyết chiến mã!?”

Quảng Mục Thiên kinh ngạc trong lòng, loại ngựa này hắn đã từng nghe Chu Thái
nói qua, là giống ngựa dùng trong quân đội. Được biết rằng, ngoài binh lính
của Tuyết Nguyệt đế quốc ra thì người bình thường khó có thể sở hữu một con
Xích Huyết chiến mã. Xem ra, Thanh Phong môn có chút ít quan hệ với Tuyết
Nguyệt đế quốc.

Mà nghĩ lại thì cũng chẳng có gì là lạ, Tư Không Thiên cùng Hoàng Bá Đạo trước
đây đều là nhân sĩ chính phái, nếu Hoàng bá Đạo được phong làm tướng quân của
Tuyết Nguyệt đế quốc thì lẽ nào Tư Không Thiên không được chút chức vị gì đó.

Thông thoáng được điểm này, Quảng Mục Thiên liền dời ánh mắt, chú ý quan sát
những người xung quanh. Ngoại trừ cái tên lúc nãy bị Tư Không Mẫn mắng ra thì
còn lại đều là đệ tử của Thanh Phong môn. Toàn bộ ở đây không quá mười lăm
người, ai cũng mặt đầy nhiệt huyết, toàn thân một màu áo trắng toát, trường
kiếm đeo sau lưng. Chỉ đứng từ xa thôi mà hắn cũng đã có thể ngửi được mùi
"chính nghĩa" tỏa ra nồng nặc từ đám người đệ tử Thanh Phong môn này.

Đám người mặc dù thấy Quảng Mục Thiên là người lạ, lại che mặt, tâm lý đề
phòng không phải không có. Nhưng vừa nãy được nghe Tư Không Mẫn bảo hắn là ân
nhân cứu mạng của nàng nên cũng có chút khách sáo, gật đầu chào hỏi lấy lệ.

Bỗng, một tên áo trắng trong đội đứng ra, cung kính cúi người trước Tư Không
Mẫn, nói:

"Mời tiểu thư lên xe ngựa."

Tư Không Mẫn chần chừ, quay đầu lại nhìn vào bên trong khách điếm:

"Còn..."

Tên áo trắng kia vôi nói:

"Tiểu thư yên tâm, tiểu Hinh sẽ được bọn sư đệ hộ tống về sau. Xin người lên
xe về trước, hiện tại lão gia đang rất lo lắng."

Tư Không Mẫn gật đầu, quay sang nói với Quảng Mục Thiên:

"Đinh đại ca! Lên ngồi cùng xe ngựa với muội đi."

Tên áo trắng kia nghe vậy thì trở nên khó xử:

"Tiểu thư... Chuyện này..."

Tư Không Mẫn ngắt lời, hỏi lại:

"Có vấn đề gì sao? Đinh đại ca đây là ân nhân cứu mạng của ta. Chẳng lẽ bây
giờ để ta ngồi xe ngựa mà lại bắt ân nhân của mình đi bộ? Vậy thì còn gì là lễ
nghĩa!"

Tên áo trắng định nói gì thêm nhưng chưa kịp mở miệng, Lưu Hàn Diệp một bên đã
đứng ra nói trước:

"Mẫn nhi, tên kia mặc dù là ân nhân của muội nhưng lòng người khó đoán. Chúng
ta nên đề phòng thì hơn."

Vốn Lưu Hàn Diệp từ đầu đã thấy khó chịu trong lòng, bây giờ lại còn thấy Tư
Không Mẫn mời tên lạ mặt kia ngồi chung xe ngựa thì không nhịn được nữa, bèn
đứng ra can thiệp.

Tư Không Mẫn nghe vậy thì hừ một tiếng, nói:

"Hừ... Ngươi có quyền gì mà can thiệp vào việc của ta? Xe ngựa này là của
Thanh Phong môn, tức là của ta thì ta mời ai ngồi mà chẳng được. Cho dù là
chưởng môn của Thiên Đạo môn tới đây cũng chẳng có quyền đó."

Bị Tư Không Mẫn thẳng thừng nói như vậy, lồng ngực Lưu Hàn Diệp kịch liệt đập
phập phồng, hơi thở ồ ồ, hiển nhiên đang rất tức giận, nhưng hắn ngạnh sanh đè
cơn giận xuống, vẫn một bộ dạng ôn nhu nói:

"Tiểu Mẫn! Lòng người khó đoán, lỡ như tất cả là âm mưu của hắn để tiếp cận
muội thì sao?"

Nói rồi, anh mắt của hắn xẹt qua Quảng Mục Thiên, tiếp:

"Tên tiểu tử kia, Mẫn nhi không phải là loại tiểu nhân ngươi có thể nhúng
chàm. Ta và tiểu Mẫn đã có đính ước hôn sự, chẳng bao lâu nữa sẽ thành phu
thê. Ngươi!... Tốt nhất nên biết điều một chút kẻo rước họa vào thân."

Quảng Mục Thiên xem như trình độ tu dưỡng rất cao cũng không thể không thán
phục Lưu Hàn Diệp. Rõ ràng bị người ta khước từ rồi mà vẫn mặt dày bám theo.
Mà cũng chẳng trách được hắn. Với vẻ đẹp chim sa cá lặn như Tư Không Mẫn thì
chắc chắn không chỉ có một mình Lưu Hàn Diệp, mà sẽ có vô số nam nhân khác,
sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng để lấy được một mỹ nhân như vậy.

Đối chọi với ánh mắt đầy địch ý của Lưu Hàn Diệp. Quảng Mục Thiên cũng chẳng
biết nói gì. Trong trường hợp như vậy, rắc rối bắt nguồn từ đâu, cứ để từ chỗ
nó bắt đầu mà xử lý.

Quả nhiên, Tư Không Mẫn nghe xong câu nói của Lưu Hàn Diệp thì bừng bừng lửa
giận. Quảng Mục Thiên tốt xấu gì thì cũng là ân nhân cứu mạng của nàng và Tiểu
Hinh.

"Lưu Hàn Diệp, chớ trách ta nói ngươi mặt dày không biết thẹn. Hôn ước chỉ là
do chủ ý Thiên Đạo môn, còn Thanh Phong môn bọn ta chưa hề đồng ý, và cũng sẽ
không bao giờ đồng ý. Ta thà chết cũng không lấy người như ngươi làm chồng."

Nói đoạn, hừ một tiếng, mặc kệ Lưu Hàn Diệp, đi thẳng vào xe ngựa. Quảng Mục
Thiên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lẽo đẽo theo sau. Để lại một mình
Lưu Hàn Diệp ngơ ngác, đúng hơn là đang tức giận đến muốn nổ tung. Bây giờ hắn
có mặt dày tới đâu đi chăng nữa cũng không thể nói gì hơn. Người ta đã mặc kệ
lời nói của hắn rồi.

Quả là Nhục! Cực kỳ Nhục! Nhục như con trùng trục! Không có gì Nhục bằng!

Lưu Hàn Diệp lúc này ghen tị, tức tối đến cực điểm.

Vừa lúc nãy, trong khách điếm hắn bị Tư Không Mẫn mắng, làm mất mặt trước bao
nhiêu người. Bây giờ lại mặc kệ lời nói của hắn mà mời một tên nam nhân xa lạ
ngồi chung một xe ngựa. Không biết bên trong tiếp theo sẽ là cảnh tượng gì,
càng nghĩ đến ánh mắt hắn càng trở nên đỏ ngầu dữ dội. Trong suy nghĩ của Lưu
Hàn Diệp, Tư Không Mẫn đã là nữ nhân của hắn, tuyệt đối không được nam nhân
khác động vào.

Tên kia đã đoạt mất vị trí đáng ra nên thuộc về hắn!

Tư Không Mẫn lại vì một ngoại nhân mà mắng hắn!

Tên đó nhất định phải chết!

Lưu Hàn Diệp thần sắc trở nên âm ngoan, hai nắm đấm siết chặt đến nổi cả gân
xanh. Hắn đã bắt đầu nhắm đến Quảng Mục Thiên, phải thủ tiêu kẻ này, băm xác
tên đó ra ngàn mảnh cho chó ăn. Bất quá chuyện này, không thể bị người khác
phát hiện ra, nhất là Tư Không Mẫn.

"Hừ! Hãy đợi đấy."

Đoàn người rầm rộ di chuyển, chừng này người tuy không tính là nhiều, nhưng đi
lại giữa Tuyết Nguyệt thành như vậy, khó tránh khỏi không gây sự chú ý. Nhất
là trang phục một màu trắng toát của bọn họ. Không ít người nhận ra lai lịch
thật sự của Thanh Phong môn, chỉ dám đứng từ xa mà chỉ trỏ bàn tán.

Trên xe ngựa, Quảng Mục Thiên đột nhiên bâng quơ hỏi:

"Tên lúc nãy là người của Thiên Đạo môn sao?"

Tư Không Mẫn vốn đã khó chịu, lại nghe đến cái tên đó, mặt mày nhăn nhó, trả
lời:

"Phải! Chính xác hơn là thiếu chủ của Thiên Đạo môn. Hắn là con trai của Lưu
Đạo Nhân chưởng môn Thiên Đạo môn."

Quảng Mục Thiên ồ lên một tiếng, miệng cười thâm thúy, hỏi tiếp:

"Ồ... Gia cảnh không hề nhỏ! Tướng mạo anh tuấn, võ công cao cường... Nếu lấy
làm chồng cũng rất được đó nha!"

Tư Không Mẫn biết là Quảng Mục Thiên đang đùa cợt, nhưng cũng không tránh khỏi
tức giận, nói:

"Có giỏi ngươi đi mà lấy tên đó. Ta không thèm!"

Quảng Mục Thiên cười cười, nói:

"Ta thấy hắn nhìn ngươi có vẻ rất chân thành."

Tư Không Mẫn hừ lạnh một tiếng, phản bác:

"Hừ... Ngươi không biết đó thôi. Bề ngoài Lưu Hàn Diệp là một bộ dáng anh tuấn
tiêu sái, ăn nói lễ độ. Nhưng bên trong lại độc ác như rắn rết. Nếu không
tận mắt chứng kiến thì không thể nào tin được đâu!"

"Nhưng cũng phải công nhận, da mặt tên đó cũng dày thật. Bị mắng té
tát như vậy mà vẫn thản nhiên như không. Coi như là ta thì cũng không
chịu được."

Quảng Mục Thiên nói ra làm Tư Không Mẫn tan đi bực bội trong lòng. Nhất thời
tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong xe ngựa. Nhưng hai người càng vui vẻ bao
nhiêu thì ngoài này Lưu Hàn Diệp lại tức tối bấy nhiêu. Chỉ hận không thể lao
vào giết chết Quảng Mục Thiên ngay lập tức.

Xe ngựa đi qua mấy đường phố thì đến một con đường đá lớn thẳng tắp.

Nếu đứng từ trên cao quan sát thì có thể thấy được bọn họ đang ngày càng tiến
sâu vào trung tâm của Tuyết Nguyệt đế quốc. Cứ đi vậy khoảng chừng nửa dặm nữa
thì đến một toà phủ đệ lớn. Trước cổng phủ có treo hai lá cờ lớn bay phấp
phới.

Trên cổng có biển đề ba chữ: "Thanh Phong môn." Rất khí thế.

Vừa bước vào Thanh Phong môn, hai người lập tức xuống xe ngựa. Một mỹ phụ áo
tím từ bên trong chạy vội ra, nàng cùng với Tư Không Mẫn đồng dạng đều có
khuôn mặt đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng hai má so với con gái đầy đặn
hơn. Nếu để hai người cùng một chỗ, khẳng định rất nhiều người sẽ phải thốt
lên rằng: "Trời ơi! Giống nhau quá!"

Tuy nhiên, điểm khác biệt duy nhất mà Quảng Mục Thiên có thể nhận ra, chính là
mái tóc của mỹ phụ kia lại là màu vàng kim, trông rất bắt mắt.

Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:

"Đây chắc có lẽ là mẫu thân của Tư Không Mẫn."

Ðang nghĩ chợt thấy Tư Không Mẫn phóng người chạy đến ôm chầm lấy mỹ phụ mặc
áo choàng tím kia, tươi cười nói:

"Nương! Con nhớ người quá."

Người mỹ phụ mặc áo choàng tím làm mặt giận đáp:

"Nhớ nhung cái gì? Vì ngươi mà ta tức chết đi được. Phen này không trị tội
không được!"

Tuy bề ngoài nói như vậy, nhưng có thể thấy được nét mặt của mỹ phụ chỉ có ba
phần giận dữ còn đến bảy phần mừng vui.

Tư Không Mẫn cười nói:

"Dù sao thì bây giờ con cũng đã trở về rồi mà. Lần sau con không dám lẻn ra
ngoài chơi nữa đâu."

Người mỹ phụ hừ một tiếng rồi bảo:

"Hừ... Lúc nào cũng bảo lần sau. Để lát vào xem cha ngươi xử lý ngươi thế
nào."

Tư Không Mẫn cầm cánh tay của mỹ phụ lắc đi lắc lại, làm nũng, nói:

"Mẹ. Lát người vào xin giúp con với! Con không muốn bị phạt cấm túc đâu. Đi
mà... Nương!"

Mỹ phụ nhìn bộ dáng của con gãi, lòng nhũn ra, thở dài một cái rồi nói:

"Thôi thôi... Được rồi! Ta sợ con rồi. Tý nữa không cần vào đâu. Đợi cha con
hết giận rồi hẵng vào."

Tư Không Mẫn vui vẻ đáp:

"Vâng..."

"Chạy đâu cho thoát!"

Đột nhiên một giọng trầm khác vang lên, làm Tư Không Mẫn giật bắn cả người.

Tư Không Mẫn lần này sợ hãi, vội nấp sau người mỹ phụ áo tím kia, rụt rè nói:

"Cha. Cha người mạnh giỏi..."

Người vừa bước ra là một người đàn ông, tuổi chừng bốn mươi, cao gần tám
thước. Khuôn mặt cương nghị, cặp mắt hữu thần. Hình dáng bên ngoài nếu nói
theo con nhà binh thì có thể là lưng hùm, vai gấu... Thế nhưng làm Quảng Mục
Thiên kinh ngạc không phải là thân hình, mà là những bước đi của ông ta. Bước
chân rất nhẹ nhàng nhưng lại thập phần vững chãi.

Hắn chú ý quan sát, liền có thể thấy được lấp loáng ánh kim loại quanh bắp
chân ông ta. Hiển nhiên, đây đều là những quả tạ mà người ta thường đeo vào
khi luyện công phu hạ bàn. Nếu bình thường trong luyện tập đeo nó vào thì
không có gì là lạ. Nhưng nếu một người đeo những quả tạ kia mà vẫn thản nhiên
bước đi thì cực kỳ khó. Nhưng ở đây, người đàn ông kia lại nhẹ nhàng bước đi
như không có chuyện gì. Điều này chỉ có thể thấy được ở những cao thủ tuyệt
đỉnh về khinh công.

Trong quá khứ, hắn từng biết qua được hai tuyệt kỹ thành danh của Thanh Phong
môn. Là Lôi Điện kiếm pháp và Cung Thân Ảnh Đạn. Hai môn võ công đều thuộc
loại "Tốc Kiếm". Tức là đánh nhanh, chuẩn, chính xác, chỉ trong tíc tắc lấy
đầu kẻ thù. Muốn được như vậy người luyện yêu cầu phải đạt khinh công đến mức
thượng thừa mới có thể phát huy đến mười thành lực chiến. Nếu nhìn những bước
chân của phụ thân Tư Không Mẫn, có thể thấy được ông ta đã gần chạm đến ngưỡng
cảnh giới đó rồi.

Đây là Tư Nhất Dũng, chưởng môn Thanh Phong môn. Chỉ nghe lão giận dữ mắng:

"Ngươi giỏi lắm. Bỏ nhà đi à!? Sao không đi luôn đi, còn trở về làm gì!"

Tư Không Mẫn làm mặt buồn, ủ rũ nói:

"Cha! Con xin lỗi mà. Lần sau con không dám nữa."

Tư Nhất Dũng hừ một tiếng, trầm giọng nói:

"Hừ! Lần này ngươi không kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho ta thì đừng hòng ra
khỏi nhà nửa bước."

Đột nhiên, ánh mắt lão đánh qua, nhìn thấy Quảng Mục Thiên. Thấy Quảng Mục
Thiên che mặt thì nghi ngờ, hỏi:

"Người này... Là ai đây!?"

Tư Không Mẫn vội đứng ra, nói:

"Cha! Đây là ân nhân cứu mạng của con. Là Đinh đại ca. Nếu không có huynh ấy
chắc giờ này con đã không còn ở đây nữa mà đã trở thành một cái xác không hồn
rồi."

Tư Nhất Dũng giật mình, hai mắt tóe lửa, quay ngoắt sang hỏi:

"Chuyện gì... Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào dám động đến con gái ta!?"

Tư Không Mẫn nói:

"Là sát thủ của Âu Dương gia!"

Tư Nhất Dũng nghe xong bừng bừng lửa giận, khí thế trên người phóng xuất. Bàn
chân giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất xung quanh nát ra như cám, miệng lẩm
bẩm:

"Âu Dương gia. Được lắm! Dám động đến con gái ta. Thù này nhất định ta phải
trả!"

Khí thế của Tư Nhất Dũng trong lúc vô tình bạo phát ra khiến đám đệ tử đi theo
khiếp đảm quỳ rụp xuống. Ngoại trừ Quảng Mục Thiên, Tư Không Mẫn, Lưu Hàn Diệp
nội lực hùng hậu thì không bị ảnh hưởng. Riêng mỹ phụ áo tím kia là người
thường. Nhưng lại được Tư Không Mẫn đứng ra che chở nên cũng vô sự.

Tư Nhất Dũng bạo phát giận dữ trong lòng xong rồi, mới nhớ là còn có vợ mình
là người bình thường. Liền hoảng hốt quay người lại, thấy vợ con còn an toàn
mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lão ngoảnh sang thấy Quảng Mục Thiên, biết đây
là ân nhân của con gái mình, liền chắp tay hành lễ, nói:

"Mời vào trong, chúng ta vào trong nói chuyện."

...

Vậy là mọi người cùng tiến vào đại sảnh, tại đây Tư Không Mẫn kể lại mọi
chuyện xảy ra. Từ việc theo dõi Quảng Mục Thiên đến khi bị lạc đường, nhất
nhất kể lại.

Tuy nhiên, việc Quảng Mục Thiên chỉ trong tíc tắc đánh bại mấy tên sát thủ kia
lại được giấu nhẹm đi. Thay vào đó là khoa trương lên, bảo nào là một mình hắn
xông vào chiến trên trăm chiêu với đám sát thủ nhưng bất phân thắng bại. Phải
dùng đến tiểu kế mới có thể chiếm tiện nghi, đồng thời giải cứu nàng.

Điều này đã được Quảng Mục Thiên cùng Tư Không Mẫn thảo luận từ trước. Vốn hắn
cũng không muốn tiết lộ thân phận của mình quá sớm, tránh gây phiền phức. Nên
hai người bèn viện ra một số lý do... Nhưng hắn cũng không thể ngờ được tài kể
chuyện của Tư Không Mẫn lại lợi hại như vậy. Tư Nhất Dũng cùng mẫu thân của
nàng nghe đến mức nhập thần. Đến đoạn gay cấn còn xuýt xoa, không ngừng khen
ngợi mưu trí của Quảng Mục Thiên. Họ nào biết được, tất cả chỉ là do Tư Không
Mẫn bịa đặt.

Đợi Tư Không Mẫn thuật lại mọi chuyện xong xuôi, Tư Nhất Dũng lúc đó mới đứng
dậy, tiến lại trước Quảng Mục Thiên, cúi người một cái thật sâu, chân thành
nói:

"Đa tạ Đinh thiếu hiệp cứu mạng con gái ta. Ơn này không biết phải báo đáp thế
nào. Ở đây có chút quà mọn, xem như là lòng thành, mong thiếu hiệp nể mặt nhận
cho."

Lời nói vô cùng chân thành, có thể hiểu được ông ta yêu thương con gái mình
như thế nào. Đối với ân nhân của con gái mà giống như của mình vậy.

Dứt lời, Tư Nhất Dũng vỗ tay một cái, lập tức mấy người hầu bên cạnh đi vào
trong. Lát sau bưng ra một cái khay. Quảng Mục Thiên thấy ánh vàng lấp lánh,
biết ngay là trên đó đặt đầy những đồng tiền vàng.

Nghĩ đến tiền thực cũng khổ, trước đây trên giang hồ hắn nào thiếu tiền đến
như vậy. Giơ tay nhấc chân đều có người làm, đến việc ăn uống cũng sẽ có người
phục vụ. Trong Ma giáo, thứ không thiếu nhất chính là tiền bạc. Nhưng đây lại
là một thế giới khác, mới đến chưa được bao lâu mà tiền trên người đã không
còn một xu. Nhiệm vụ săm bắt Hỏa Diễm Tê ngưu thì phải đến hai ngày nữa mới
nhận được thù lao. Từ giờ đến lúc đó chẳng lẽ không ăn, không uống?

Nghĩ được vậy, hắn cũng chẳng từ chối làm gì, tiện tay cầm vài chục đồng vàng
lên, bỏ vào túi.

Chừng này tiền so với ơn cứu mạng cũng chẳng đáng là bao.

Nhìn bộ dáng thấy tiền sáng mắt của Quảng Mục Thiên, Lưu Hàn Diệp không nhịn
được mà khinh thường hừ một tiếng:

"Hừ! Một tên nghèo kiếp xác."

Tư Nhất Dũng thấy Quảng Mục Thiên khẳng khái vậy thì có chút thú vị. Bèn quan
tâm một chút, hỏi:

"Không biết sư thừa của thiếu hiệp là vị tiền bối nào? Nếu có thể đánh bất
phân thắng bại với một đám sát thủ như vậy, xem ra võ công thiếu hiệp không
phải dạng tầm thường."

Quảng Mục Thiên đáp:

"Danh tính sư môn không thể tiết lộ được. Vãn bối khi gia nhập môn phái đã lập
trọng thệ. Xin tiền bối lượng thứ."

Tư Nhất Dũng ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Theo như lão biết thì chỉ có tà phái
khi chiêu mộ đệ tử gia nhập tông môn mới có điều luật như vậy. Chẳng lẽ thiếu
niên này là người của tà phái. Nhưng mà hiện giờ chính tà đã đứng cùng một
phía, cũng không nên làm quá chuyện này lên.

Nghĩ vậy, lão bèn hỏi:

"Vậy thiếu hiệp hiện tại cư trú ở đâu!?"

Quảng Mục Thiên đáp:

"Ở nhà trọ, bên cạnh Dong Binh công hội."

Tư Nhất Dũng gật đầu, nói:

"Ta thấy thiếu hiệp giọng còn trẻ, chắc khoảng hai lăm, hai sáu. Chừng này
tuổi mà có võ công cao cường như vậy quả thực rất hiếm. Nhất là ở thế giới
này..."

Đoạn thở dài một hơi, rồi nói tiếp:

"Sắp tới khoảng chừng hai tháng nữa, các môn phái lưu lạc khắp nơi trong thế
giới này sẽ tụ hội về một nơi. Lúc đó, sẽ có một buổi anh hùng yến. Các cao
thủ võ lâm bất kể chính tà sẽ tổ chức một Đại hội võ lâm. Hay nói cách khác,
đó là một cuộc so tài giữa các anh hùng hào kiệt."

Nói đến đây, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hào hứng.

Quảng Mục Thiên tò mò hỏi:

"Đại Hội võ lâm!?"

"Đúng vậy! Là Đại Hội võ lâm. Ta thấy thiếu hiệp tuổi còn trẻ, võ công cao
cường. Thiếu hiệp có muốn tham dự hay không?"

Ông ta vừa nói xong, lập tức Lưu Hàn Diệp là người đầu tiên đứng lên phản đối.
Hắn chắp tay cúi người trước người Tư Nhất Dũng, nói:

"Điều này không thể thưa bá phụ! Chúng ta chưa hề biết rõ thân phận của kẻ
này. Rất có thể đây là âm mưu của Âu Dương gia tộc hòng tiếp cận chúng ta. Nếu
không, một thanh niên chỉ mới hai lăm tuổi không thể nào đánh lại một đám sát
thủ đông như vậy. Ở đây tất có điều dối trá! Nên tiểu điệt thiết nghĩ không
nên cho hắn tham gia thì hơn."

Tư Không Mẫn như mèo dẫm phải đuôi, đứng bật dậy:

"Hừ! Chẳng lẽ ngươi ở đó hay sao mà biết được chuyện ta kể không phải sự thật.
Hay ngươi là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện?! Đinh đại ca là người tốt,
ta dám chắc mười phần như vậy. Ngươi nếu ghen tị thì cứ thẳng thừng mà nói
ra."

Lưu hàn Diệp giống như bị nói đúng tim đen, nhất thời á khẩu, phải một lát sau
hắn mới tìm được lý do, bèn nói:

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Bá phụ là người thông minh, ắt sẽ biết phân biệt
tốt xấu. Chuyện Đại Hội Võ Lâm không phải là vấn đề nhỏ, chúng ta nên cẩn thận
từng li từng tý một để tránh gây ra hậu quả khôn lường."

Lời nói của Lưu Hàn Diệp quả thực không thể phản bác. Lại thêm câu nói khích
"Bá phụ là người thông minh, ắt sẽ biết phân biệt tốt xấu." ý muốn nói Tư Nhất
Dũng mới là người chủ trì đại cục. Không thể vì ý thích nhất thời mà mời một
người lạ mặt tham dự Anh Hùng yến. Quả nhiên, lời nói của hắn đã đả động đến
Tư Nhất Dũng khiến lão do dự.

Trong lúc đó, Quảng Mục Thiên bụng nghĩ thầm:

"Hiện tại chính tà đứng cùng một hướng, ta ở nơi này cũng lạ nước lạ cái. Tốt
nhất nên đi xem thử một chuyến xem sao."

Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong người ra một túi gấm nhỏ, là chiếc túi lúc trước
Hoàng Bá Đạo đưa cho. Hắn móc tấm lệnh bài bên trong ra, đưa lên trước mặt,
nói:

"Cái này chứng minh thân phận của ta được chăng? Nếu còn chưa được, có thể đưa
đi hỏi chủ nhân tấm lệnh bài này cũng được."

Tư Nhất Dũng thấy tấm lệnh bài kia màu vàng, ở giữa khắc hình một con hổ, biết
ngay là của Hổ uy lệnh thì vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ thanh niên này là người
quen của Hoàng Bá Đạo hay sao?

Lưu Diệp Hàn bên cạnh dĩ nhiên cũng thấy được, khuôn mặt trở nên nhăn nhó khó
chịu. Với tấm lệnh bài này dĩ nhiên là khẳng định thân phận của Quảng Mục
Thiên không phải là gian tế của Âu Dương gia phái đến. Nhưng hắn vẫn cố cãi
chuầy:

"Bá phụ suy xét, tấm lệnh bài này đúng thật là của Hoàng tiền bối. Nhưng lỡ
như là do tên này trộm ra thì sao. Chúng ta nên bắt giữ hắn lại, đợi Hoàng
tiền bối cùng đến đây đối chứng."

"Hừ... Ngươi nghĩ Hổ uy lệnh là thứ dễ ăn trộm như chó gà vậy sao? kẻ nào có
gan dám xông vào giữa thiên binh vạn mã chỉ để trộm một tấm lệnh bài. Hơn nữa,
còn chưa kể, chủ nhân tấm lệnh bài này là một cao thủ nhất đẳng. Ngươi cũng
quá giỏi suy luận."

Tư Không Mẫn không nghĩ rằng Quảng Mục Thiên có liên hệ với Hoàng Bá Đạo.
Nhưng bí mật trên người hắn cũng quá là nhiều đi. Thêm ít nữa cũng không thể
khiến nàng ngạc nhiên được. Thấy Lưu Hàn Diệp còn cố tình làm khó, bèn đứng ra
can thiệp.

Tư Nhất Dũng thấy con gái mình nói có lý, nhưng cũng chưa thể chắc chắn vội.
Phải mời hắn ở đây để đi hỏi lại Hoàng Bá Đạo một phen mới được, kẻ giữ Hổ uy
lệnh có thể tự do đi lại trong Tuyết Nguyệt đế quốc. Đây không phải chuyện
đùa. Lão bèn nghĩ ra một cách, nói:

"Hay thế này đi, Đinh thiếu hiệp đã có Hổ uy lệnh tất nhiên cũng là người một
nhà. Ta đây cũng rất vui khi thiếu hiệp tham gia đại hội võ lâm. Nhưng tránh
có lời dị nghị thiếu hiệp có thể giao ra Hổ uy lệnh để ta phái người đi kiểm
chứng, vả lại trời cũng đã tối, chi bằng thiếu hiệp hãy nghỉ lại đây. Ngày mai
ta nhất định sẽ hoàn trả."

Quảng Mục Thiên không ngờ hiệu quả của tấm lệnh bài này lại lớn như vậy, với
lại lời của Tư Nhất Dũng cũng hợp lý, bèn đưa tấm lệnh bài cho lão, rồi nói:

"Vậy cũng được, ta sẽ nghỉ lại đây đêm nay."

Tư Nhất Dũng mỉm cười, quay sang bảo với Tư Không Mẫn:

"Mẫn nhi, đưa Đinh thiếu hiệp đến chỗ nghỉ ngơi."


Giang Hồ Dị Giới - Chương #20