Lần Đầu Tiếp Xúc.


Người đăng: ꧁ ༺ ζɦ¡êղ £âɱ ༻ ꧂

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hơn năm điểm hắn đã tỉnh lại đầu
đau như búa bổ " tửu lượng càng ngày càng kém a " gấp chăn màn xong đi ra
ngoài vệ sinh cá nhân theo thói quen cũ thì vừa hay gặp Thanh Thanh đi làm
buổi sáng.

" Chào ngươi sáng nay dậy sớm vậy, không phải bữa nay là ngày nghỉ à "

" A chào, bạn ta bữa nay có chuyện nên nhờ ta đi làm thay ngươi không sao chứ
" Thanh Thanh quan tâm hỏi.

" Ta không sao chỉ là thấy hơi đau đầu một chút, ngươi lợi hại ta không bằng
ngươi ". Thiên Tứ vừa lắc đầu vừa nói hắn không thể không thừa nhận tửu lượng
của nàng cao hơn hắn rất nhiều, nhớ lúc mới tới khu nhà trọ này có tổ chức một
bữa tiệc nhỏ mời mọi người đến xuâng vui cũng như là quen biết. Nàng là người
còn đứng vững sau cùng vậy cũng biết tửu lượng của nàng cao như thế nào rồi
trong khi hắn say lăn quay ra sàn nhà, " đúng là người so với người tức chết
người mà " hắn không khỏi thầm nghĩ ở trong lòng.

" Giờ ngươi mới biết bản cô nương lợi hại a không biết ai đó say đến nỗi nằm
lăn ra sàn miệng chay nước bọt " Thanh Thanh vừa cười vừa nói.

" Ngươi lại trêu chọc ta, mà Thiên Hương đâu ? " để che lại miệng nàng nói
chuyện xấu hổ của mình ra Long Thiên Tứ vội vàng hỏi.

" Nàng a đang ngủ say như chết vậy tối qua nàng cũng chỉ mạnh miệng mà thôi về
tới nhà là nằm lăn quay ra chẳng còn biết gì cả, bọn ngươi đúng là không ai
chịu thua kém a " . Nàng lắc đầu rồi nói: " thôi ta phải đi làm đây không thì
muộn mất "

" Được rồi ngươi đi cần thận " vừa nói Thiên Tứ vừa đi làm vệ sinh cá nhân,
Thanh Thanh gật đầu rồi nhanh chóng rời đi nàng vốn làm thêm ở một quán ăn
phải đi sớm để sửa sang lại bàn ghế để còn mở cửa sớm.

Long Thiên Tứ cũng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi về phòng mở máy tính
tuần tra xem có nơi nào có việc làm thêm ở gần đây không, hắn vừa nghỉ làm ở
cửa hàng tạp hóa ba bữa trước do ông chủ chuyển nhà sang Thiên Tân nên đóng
cửa hàng. Ông chủ rất tốt với hắn, ngày thường ăn trưa tại cửa hàng biết hắn
là trẻ mồ côi ông còn thường xuyên giữ lại hắn cùng ăn tối.

Bao Thiên Hải đã chuẩn bị xong mọi thứ để sáng mai bay sớm đến Thiên Tân sống
với con gái, vợ ông mất đã được hơn 5 năm rồi nhà ông vốn có ba người hai gái
một trai nhưng con trai ông mất hồi nhỏ do bệnh hiểm nghèo. Nếu con ông còn
sống chắc cũng chạc tuổi của Thiên Tứ rồi, nhớ tới Long Thiên Tứ cũng là trẻ
mồ côi ông lại thở dài " haizzz tiểu tử số cơ khổ a " vốn ông còn định mời hắn
bữa cơm nhưng con gái ông đã đặt vé máy bay vào chiều nay vậy là ông không có
cơ hội chào hắn nữa nghĩ vậy ông nhấc máy lên gọi cho hắn.

Long Thiên Tứ đang ngồi tra việc làm thì có tiếng điện thoại vang lên reng
reng thấy vậy hắn liền nhấc máy lên : " Bao lão a ngài vẫn khỏe chứ, điện cho
ta có chuyện gì không ?", " tiểu tứ a, ta vẫn sinh long hoạt hổ không phai
ngươi không biết " . Rồi hỏi: " Ngươi thế nào rồi tìm được việc mới chưa ?"

" Ta vẫn tốt a, đã tìm được vài chỗ buổi chiều ta đi phỏng vấn " hắn dừng lại
rồi nói " Ngài chuẩn bị đi sao ".

" Đúng vậy, buổi chiều ta phải bay rồi vốn còn định mời ngươi ăn bữa cơm chia
tay nhưng lại không có thời gian rồi, à chút ta chuyển cho ngươi chút tiền a",
Ông nói xong lại thở dài nếu hắn là con ông thì tốt biết bao nhiêu.

" Ngài đi sớm vậy a, không cần gửi tiền qua cho ta tiền ta vẫn còn hơn nữa ta
sẽ sớm kiếm được việc làm ", hắn không muốn nhận thêm tiền của Bao Thiên Hải
ông đã cho hắn quá nhiều rồi.

" Ta coi ngươi như con ta không phải ngươi không biết, ta cũng không gửi cho
ngươi bao nhiêu ngươi cứ nhận đi coi như là quà tạm biệt của ta cho ngươi "
ông thở dài rồi nói.

" Như vậy a được rồi, cảm ơn ngài Bao lão ta sẽ không bao giờ quên ân tình này
của ngài " giọng của hắn có trầm thấp trong lòng cảm thấy đau nhói." Ngươi nói
ân tình này ân tình kia xa lạ như vậy để làm gì, sau này nếu ngươi có thời
gian đến Thiên tân thăm ta là được ".

" Được rồi sau này có thời gian ta nhất định sẽ đến thăm ngài", " được rồi ta
phải ra sân bay rồi, ngươi ở lại cho tốt a".

" Vâng, ngài đi đường cẩn thận " " ta đi đây, tạm biệt " " tạm biệt, sau này
gặp lại " vừa lúc reng reng " tài khoản của ngài vừa nhận được 1200 nguyên
chuyển khoản " haizz Bao lão a ta sau này sẽ trả lại phần nhân tình này lại
cho ngươi.

Dừng một lúc hắn mới thu hồi lại cảm xúc của mình bắt đầu kiểm tra lại các cửa
hàng sau đó gọi điện thoại hỏi thăm thì được mời chiều đến nơi để phỏng vấn,"
vậy là mình sẽ tìm được công việc mới" hắn thầm nghĩ.

Không có việc gì làm hắn lại vào chơi trò chơi được cài sẵn trong máy như:
Đôta, Starcraft, Tam quốc, LOL, . . . lần này hắn cảm thấy có hứng thú hơn với
trò starcraft với tam quốc.

Chơi, Starcraft hắn thích chơi Trùng Tộc tại sao ư chế tạo rẻ tiền a, ngươi
nghĩ hàng đống cuồng cẩu như những con chó săn phô thiên cái địa đi qua không
còn sự sống, thứ xà như những con rắn khủng bố dữ tợn phun nọc độc, những con
phi long như nhữn chú rồng phương tây thổi lưỡi dao gió,. . . . Kết hợp với sự
chỉ huy của một chúa tể hợp cách sẽ thống trị cả tinh không vô tận chúng khiến
cho Long Thiên Tứ có cảm giác của kẻ bề trên nắm giữ sinh tử của kẻ khác làm
cho hắn cảm thấy hưng phấn không thôi.

Thử nghĩ xem sẽ ra sao nếu ta có được các mãnh tướng lãnh binh tác chiến, mưu
sĩ giúp đỡ, võ tướng bảo vệ thiên quân vạn mã nghe ngươi ra lệnh. Chỉ cần
ngươi nghĩ muốn diệt ai thì diệt bao nhiêu mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành tự
dộng xà vào lòng ngươi chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy máu sôi trào hưng phấn vô
cùng rồi.

Còn nếu các nàng không thích ngươi mà thích người khác không quan trọng ngươi
nắm giữ sức mạnh như vậy mà còn không làm gì được sao cướp đoạt a, mạnh lên a,
đe dọa dụ dỗ thế nào rồi các nàng cũng sẽ phải yêu ngươi thôi. Hắn tự luyến
nghĩ thầm (tg: ta cũng cảm thấy hưng phấn vô cùng a )

Đang chìm đắm trong sự tưởng tượng Long Thiên Tứ không chú ý đến là chiếc ngọc
bội co chữ Long trên cổ hắn dang phát sáng nhàn nhạt con rồng sáng lên màu đỏ
chuyển động như còn sống rồi chui vào ngực hắn rồi lại nằm yên ở đó trông như
một hình xăm một cách yêu dị.

Càng nghĩ Long Thiên Tứ càng cảm thấy hưng phấn không thôi, " rẹt, hả chuyện
gì vậy sao lại đứng máy hử rớt mạng tại sao lại có thể rớt mạng vào lúc quan
trọng này chứ, đúng là mạng chùa mà chết tiệt ".

Việc mất mạng làm hắn buộc phải kiềm nén sự sung sướng và ảo tưởng sức mạng
của mình lại, tắt máy tính thấy đã hơn hai giờ chiều hắn dậy đi tắm rửa thay
quần áo còn đi phỏng vẫn vào 3 giờ rưỡi chiều.

Mang theo đồ vào phòng tắm, chỉ mang chiếc quần cộc bật vòi nước Long Thiên Tứ
giật mình khi nhìn thấy con rồng đen trên ngực trái của mình, quái lạ sao lại
có hình xăm ở đây nhỉ mình chưa bao giờ xăm hình mà.

Chẳng lẽ tối qua mình uống say ai đó vẽ nó lên để trêu mình sao, mà không đúng
a có ai lại rảnh rỗi đi trêu chọc mình cơ chứ tối trở về rồi hỏi bọn Bàn tử
vậy . Với lại sao nhìn quen vậy nhỉ mình dẫ từng thấy nó ở đâu đó rồi, vừa suy
nghĩ hắn vừa lấy tay chạm vào cảm thấy nó bóng loáng như da thịt của mình
không giống như hình xăm hay hình gián.

Chà chà vài lần không được hắn chỉ đành mặc kệ để vậy càng có hương vị đàn ông
a, với chiều cao 1m72 và nặng 118cân( 59kg) tuy không phải một thân hình lý
tưởng và trông có vẻ hơi gầy nhưng thân hình của hắn rất rắn chắc.

THân hình này của hắn có được không phải do luyện tập mà mà từ nhỏ hắn đã gầy
như vậy rồi có ăn bao nhiêu cũng không béo lên được, sau này đi làm thêm toàn
những việc nặng nên nó đã định hình lại không thể thay đổi nữa.

Tự luyến bản thân một chút hắn vội vàng trở về phòng chỉnh tranh lại một lần
nữa sau đó nhanh chân bước ra cửa để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

P/s: Lần đầu viết truyện còn nhiều sai sót mong các bạn thông cảm với lại ta
đang bận học khi nào có thời gian ta mới có thể viết đc.


Giấc Mộng Vương Giả - Chương #3