Người đăng: ꧁ ༺ ζɦ¡êղ £âɱ ༻ ꧂
Chương1 : Chuyện cũ
Cuối tháng 11 đã giữa đông rồi, sáng nay trời thật rét lạnh nghe đài báo không
quá tám độ a quả là hại tiểu đệ đệ mà, sáng dậy sau khi vệ sinh cá nhân xong
Long Thiên Tứ rời ra ngoài phòng trọ ngang qua nhà Hoa thẩm không quên chào
một tiếng. Hài thật lạnh a nơi này cách trường hơi xa nên mỗi sáng hắn dậy sớm
đi học cũng quen rồi, lúc đầu hắn cũng ở kí túc nhưng do hay bị trộm vặt với
lại sống chen chúc với người lạ không quen nên hắn chuyển ra ngoài ở. Nơi đây
tính ra vẫn ở được, nhà trọ có khoảng chục căn phòng tuy hơi cũ nhưng vẫn ở
được ngàn nguyên một tháng hoa thẩm chủ nhà rất tốt tính đã thế còn được sài
mạng miễn phí nữa tốt biết bao nhiêu a.
Trên đường hắn mải mê tìm kiếm những khuôn mặt xinh đẹp của các cô nàng sexy
nhưng chẳng thấy đâu chỉ toàn những bà thím bốn mấy năm mươi mập như heo hài
đau mắt a. Giờ mới nhớ hôm nay là ngày nghỉ a với lại lạnh như vậy cô nương
nào chịu dậy sớm để cho hắn ngắm cơ chứ suy nghĩ không chu toàn a.
Hôm nay, hắn dậy sớm để đi cửa hàng mua một chiếc máy tính để hỗ trợ học tập
lơ ngơ trên đường nhìn những bông tuyết trắng bay lất phất hồi tưởng những
chuyện đã qua. Hắn lớn lên trong cô nhi viện Viên Viên, ngoại ô Bắc Kinh mà
không biết cha mẹ của hắn là ai chỉ có một miếng ngọc bội hình rồng có một chữ
Long được đeo trên cổ cùng tã lót được đặt ở trước cổng cô nhi viện.
Khi Hoàng thẩm ra mở cửa thì chỉ thấy hắn ở đó nghe nói là lúc đó hắn nằm ngủ
ngon lành ôm miếng ngọc bội ấy nên lão viện trưởng thương đức đã lấy Long làm
họ và đặt tên là Thiên Tứ ý là " trời cho ", hắn lớn lên khỏe mạnh cùng với
thời gian ngoài ra còn hiểu truyện hơn so với những đứa trẻ khác chỉ là hắn ít
nói nhiều người còn tưởng hắn bị câm không nói được.
Hắn còn nhớ hồi 9 hay 10 tuổi đi vặt trộm trái cây với bọn trẻ trong cô nhi
viện không may bị bắt, lão viện trưởng đã thay bọn hắn nhận lỗi :
-A Tam a bọn hắn còn nhỏ không hiểu truyện ngươi tha cho bọn hắn đi trở về ta sẽ giáo giáo thật tốt bọn hắn.
- Thái Đức viện trưởng ngươi phải quản giáo bọn hắn thật tốt mới được lần
trước chỉ là hái trộm trái cây ta cũng không tốt nói gì, nhưng bây giờ ngươi
xem chúng làm gãy hết cành cây nhà ta rồi a còn làm vỡ chậu cây gần bờ rào
nữa.
số là không may trong lúc trèo rào tụi nhóc lỡ chân làm vỡ mất chậu hoa yêu
quí của chủ nhà, thấy vật yêu quí của mình bị hỏng ai có thể không giận a.
- Được rồi được rồi! cũng là ta quản giáo không tốt trở về ta sẽ mang tiền
qua bồi cho ngươi.
Quay sang nói với bọn trẻ:
- Các ngươi còn không mau trở về cho ta.
Tam nương trong nhà đi ra thấy vậy vội nói : " Thôi bỏ đi lão công bọn hắn
cũng thật là đáng thương a không cha không mẹ haizzz. . . quay sang nói với
thương đức viện trưởng: tiền ngài không cần bồi liễu ngài quản bọn hắn một
chút là được rồi". A Tam cũng không nói nữa chỉ trừng mắt nhìn bọn hắn một lúc
sau nói" lần này ta tha cho các ngươi không được có lần sau nữa".
Thái Đức viện trưởng vội quay sang quát bọn Long Tứ : Còn không mau cám ơn Tam
thúc. Cám ơn thúc thúc cả đám cùng hét lên.
-Được rồi, được rồi! lần sau không được làm như vậy nữa.
Lão viện trưởng rối rít cám ơn sau đó dẫn bọn hắn trở lại cô nhi viện, tối đó
lão viện trưởng giáo huấn bọn hắn một trận từ đó bọn hắn không còn dám đi ăn
trộm nữa.
Từ khi đi học hắn đã tỏ ra thông minh hơn với người khác nhưng lại không chú
tâm học cho lắm dẫn đến kết quả học tập của hắn vẫn chỉ đứng chót trong lớp
thế nhưng mỗi khi làm bài cuối năm hắn luôn được điểm cao nên không bị lưu
ban.
Nhiều năm như vậy khiến cho giáo viên chủ nhiệm Hiểu Nguyệt tức giận không
thôi nhưng lại không thể làm gì được, nhiều lần nàng khuyên hắn nhưng hắn đều
không để ở trong lòng lâu dần cũng nản lòng thoái chí.
Hắn là một kẻ thầm lặng ít nói dửng dưng với mọi thứ khi hắn lên 15 hắn không
muốn sống bám vào cô nhi viện mãi nên hắn đã đi ra ngoài kiếm việc làm thêm
mỗi khi được rảnh.
Đừng nhìn hắn thầm lặng mà cho rằng hắn dễ bắt nạp nhớ năm hắn 16 trong lớp có
vài bạn học bị lớp trên thu tiền bảo kê hắn đã bí mật giáo huấn bọn hắn một
trận khiến từ đó không còn ai dám thu tiền lớp hắn nữa.
Long Thiên Tứ làm đủ việc từ việc nhẹ cho đến việc nặng như đi rửa chén đĩa ở
quán ăn, giao hàng, bốc vác đủ nghề nên nhìn hắn hơi gầy nhưng thật ra hắn rất
khỏe mạnh có thể mang theo hơn trăm cân lên ba bốn tầng lầu mà mặt không đỏ
thở không gấp.
Hắn học trung học ở một trường ở gần cô nhi viện nhờ lão viện trưởng giúp đỡ
nên hắn không phải đóng tiền học mà cô nhi viện chi trả cho hắn như những đứa
trẻ trong viện khác. Số tiền này được đóng góp bởi những kẻ giàu có muốn là
việc thiện hay những người hảo tâm không nỡ để những bọn trẻ trong cô nhi viện
không được học hành.
Cuộc sống cứ bình bình đạm như vậy trôi qua cho đến một ngày xảy ra một việc
khiến hắn thay đổi và chú tâm hơn vào việc học đó là khi hắn học năm cuối
trung học, lão viện trưởng đã đưa cho hắn một phong thư và nói với hắn rằng:
" Ta nghe nói ngươi không muốn đi học đại học."
Trầm ngâm một lúc Long Thiên Tứ nói: ta đã nhận được giấy báo tuyển vào khoa
kinh tế của đại học Thanh Hoa.
-Thiên Tứ a ngươi không muốn biết cha mẹ của mình là ai sao.
-Đức gia gia sao người lại nói như vậy chẳng lẽ người biết cha mẹ ta là ai sao. Giọng nói của hắn đặc biệt kích động.
- Đừng kích động a hài tử ta biết tuy không nói ra nhưng ngươi luôn muốn biết
cha mẹ của mình là ai, ta cũng đã nhờ người tìm kiếm nhưng lại không có được
chút manh mối nào.
- Như vậy a, giọng nói của thiên tứ thể hiện một chút thất vọng nhưng lại
không nhiều vì nhiều năm nay hắn cũng đã nhiều lần tìm hiểu nhưng kết quả là
vô vọng.
- Đừng buồn a hài tử có lẽ bọn hắn có nỗi khổ tâm của riêng mình ngươi không
nên thất vọng như vậy, nếu ngươi cố gắng học tập sau này có được một phần công
tác tốt có lẽ sẽ tìm được bọn họ a. Còn tiền ngươi cứ yên tâm đi gia gia còn
lo được.
-Vâng ta biết rồi đức gia gia ta vẫn còn một phần tích góp cũng đủ xoay sở nếu thiếu ta sẽ liên lạc với ngài.
-Haizz nếu thiếu thì hỏi ta. thương đức biết rất rõ tính tình của long thiên tứ nên cũng không bắt ép hắn.
Thiên tứ biết lão viện trưởng chỉ cố an ủi mình mà thôi nhưng không phải là
không có tác dụng: đúng vậy a có thể một phần công tác tốt khó tìm nhưng nếu
như sau này hắn giàu có hoặc chức vụ vậy khả năng tìm kiếm sẽ lớn hơn a.
- Con biết phải làm như thế nào rồi gia gia yên tâm con sẽ tự xử lý tốt không
để người thất vọng.
Nói xong Long Tứ đi ra ngoài thăm bọn trẻ trong cô nhi viện : tứ ca tốt, tứ ca
trở về rồi a, lễ vật của ta đâu tứ ca,. . . . Cả đám nháo nhào chào thiên tứ
vì mỗi lần hắn trở về là lại mua quà cho bọn trẻ.
-Từ Từ ai cũng có phần lần này ta chẳng những mua kẹo hồ lô mà còn có quần áo với đồ chơi nữa các ngươi mau chia nhau rồi, không được tranh nhau nha.
-Cảm ơn thiên tứ ca ngươi là tốt nhất, ta yêu nhất ngươi rồi,. . thật sao thôi ra ngoài chơi đi ta phải đi thăm Hoàng thẩm.
Nhận được quà xong bọn trẻ thi nhau ôm đồ đi chơi trước khi đi còn rối rít cảm
ơn thiên tứ hắn cũng cười đi ra sau nhà thăm một chút Hoàng thẩm.
-Ngươi trở về rồi
-Vâng Hoàng thẩm ta mới trở về người dạo này vẫn khỏe chứ.
-Trở về là tốt rồi, để ta xem ngươi lại cao lên không ít a mà ngươi đen đi lại gầy a phải lo ăn uống.
- Ta biết rồi, hắn vẫn nhớ Hoàng thẩm không có con nên xem bọn hắn như con đẻ
của mình cẩn thận chăm sóc cho bọn hắn từng li từng tí.
- Ngươi ra ngoài lâu như vậy có nữ bằng hữu hay chưa, Hoàng thẩm tươi cười
hỏi hắn.
- Ta giờ vẫn đang trung học đây, ngươi sao cứ giục ta kiếm nữ bằng hữu a.
Long thiên tứ xấu hổ không thôi khi nào nàng cũng hỏi hắn như vậy khi hắn trở
về.
- Ta mong có cháu bế a, ngươi mau kiếm một nàng dâu về đây ta sẽ không nói gì
nữa.
- Người lại như vậy rồi lần sau ta kiếm về cho ngươi còn chưa được sao.
-Như vậy là tốt nhất, mà ngươi định đi đâu học.
- Ta nghĩ kĩ rồi ta sẽ học tại đại học Thanh Hoa.
- Đại học Thanh Hoa tuy là hạng 2 nhưng cũng được a, gần nhà một chút sau này
rảnh rỗi về thăm bọn ta.
- Ta biết rồi Hoàng thẩm khi nào rảnh rỗi ta sẽ về thăm mọi người.
- Thôi ngươi đi đi, ta đi Hoàng thẩm, ta đi nha các bạn nhỏ, thiên tứ ca đi
mạnh khỏe, Thiên Tứ ca sau này gặp rồi.
- Thưa gia gia con đi, đi đi cố gắng học tập a hài tử.
Long Thiên Tứ bước lên đường đi tới đại học Thanh Hoa mong muốn sẽ thay đổi
cuộc đời và tìm được cha mẹ hay người thân của mình.Nhưng liệu có được như hắn
mong muốn thứ gì ở phía trước đang chờ đợi hắn đây. Chương sau sẽ rõ.