197


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 197: Động thêm một chút

← Prev Next →

Trở về phòng, y dịu dàng giúp nàng thay y phục, giúp nàng rửa mặt. Biết trong
lòng nàng phiền muộn, y chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cùng nhau nằm trên giường,
không có đòi hỏi gì ở nàng.

Hơi thở y phả vào cổ nàng, khiến lòng nàng có hơi bồn chồn, thật lâu không ngủ
được. Nàng xoay người, mặt đối mặt với y, thấy y cũng chưa ngủ, chỉ đang dịu
dàng nhìn nàng.

Tay nàng khẽ chạm vào khóe mắt y, lại trượt xuống môi y, “Sở Lăng Thiên, ta
muốn hôn chàng!” Nếu như có một ngày, y thật sự xa rời nàng, bản thân nàng
nhất định sẽ phát điên lên mất. Báo thù cái gì, ân oán cái gì, nàng suy nghĩ
cẩn thận, cũng không quan trọng bằng y.

“Tới đi!” Sở Lăng Thiên nhắm mắt lại, ra vẻ phó mặc tất cả.

Gia Cát Linh Ẩn không thể chờ được nữa, hôn lên đôi môi ấm áp của y, nàng chưa
bao giờ muốn hòa tan vào y mãnh liệt như lúc này, nàng yêu y, nàng muốn hôn
lên mỗi một tấc da thịt trên người y, giành hết thảy mọi tốt đẹp cho y. Nàng
nghiêng người, đè lên người y, thô lỗ xé mở quần áo của y, hôn lên da thịt của
y.

“Linh nhi, nàng đúng là tiểu yêu tinh.” Sự chủ động của nàng làm y không kiềm
chế được nữa, ngọn lửa trong lòng đột ngột bùng phát. Động tác vặn vẹo của
nàng làm y khổ sở, cơ thể nóng bỏng cứng rắn dưới từng cái hôn của nàng.

“Ta muốn nằm ở trên!” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Được!” Sở Lăng Thiên gấp gáp đáp, không ngờ nữ tử này cũng có mặt điên cuồng
như thế. Cơ thể y nâng lên, để tiện dung nhập vào nàng.

Cảm giác được lấp đầy, nàng học theo dáng vẻ của y, bắt đầu chuyển động cơ
thể, chỉ là mới được một lát đã thở hồng hộc. Nàng ghé vào ngực y, nói: “Mệt
quá! Không được rồi.”

“Linh nhi, động thêm vài cái nữa thôi.” Y đang sắp xuất ra, nàng lại đột ngột
dừng lại.

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn lại chuyển động thêm vài cái, liền cảm giác có một luồng
nhiệt nóng chảy vào, “Hôm nay… sao lại nhanh như vậy?” Nàng chẳng qua chỉ làm
một lát, không ngờ y liền không nhịn được.

“Bởi vì nàng quá tuyệt vời!” Sở Lăng Thiên ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng,
chốc lát lại hừng hực sức chiến đấu.

Y xoay người một cái, đặt nàng dưới thân, hôn lên khuôn mặt e thẹn của nàng,
“Biết vi phu mệt lắm không, ngày nào cũng tiêu hao thể lực! May mà sức khỏe vi
phu tốt!” Y nhấc người, nhưng chưa vội đi vào.

Nàng vứt bỏ rụt rè, hai chân quắp lấy thắt lưng y, ôm chặt lấy y, ước gì có
thể hòa tan cơ thể mình vào y. Hai người liều mạng triền miên, mồ hôi đầm đìa,
mái tóc đen ướt đẫm giao nhau, cả phòng tràn ngập hương vị mờ ám. Y nói muốn
bảy lần, nàng liền để y muốn bảy lần.

Ngày hôm sau, Hoàng thượng mở tiệc tẩy trần cho Tiêu Duẫn. Giờ thân, Sở Lăng
Thiên và Gia Cát Linh Ẩn xuất phát vào cung, tối qua quá điên cuồng, làm cho
Gia Cát Linh Ẩn đến trưa mới thức dậy, bây giờ vẫn còn uể oải mệt mỏi, còn Sở
Lăng Thiên không hổ danh là người luyện võ, sáng sớm đã thức dậy, giờ đây vẻ
mặt còn rất sáng láng. Trước lúc xuất phát, Kinh Phong đã tìm ra người Gia Cát
Linh Ẩn muốn tìm, nàng liền dẫn theo người nọ cùng nhau tiến cung. Tuy rằng
nàng không biết hôm nay có dùng đến người này hay không, nhưng muốn đối phó
với Tiêu lão thái quân, người này là thích hợp nhất.

Tiêu Duẫn thắng trận, tiêu diệt được một nước nhỏ thường xuyên gây sự ở biên
cương, Sở Kim Triêu vô cùng hứng khởi, liền mở tiệc trong cung, tẩy trần cho
hắn. Tiêu Duẫn là con trai lớn nhất của Tiêu Lương, am hiểu dụng binh, đánh
thắng trận vô số lần. Con người cũng anh tuấn phóng khoáng, là đối tượng không
ít tiểu thư ngưỡng mộ trong lòng.

Ở một ngõ nhỏ bên ngoài điện Thanh Lương, Gia Cát Hồng Nhan đang nói gì đó với
Tiêu lão thái quân, Gia Cát Hồng Nhan vẻ mặt trách cứ, còn Tiêu lão thái quân
như là cố gắng giải thích gì đó.

“Ngoại tổ mẫu, rốt cuộc hôm đó người nói thế nào với Hoàng hậu nương nương
vậy? Nương nương không chút trách cứ Gia Cát Linh Ẩn.”

“Nha đầu kia lẽo mép, con không phải là không biết.” Bị Gia Cát Hồng Nhan
trách móc, trong giọng nói của Tiêu lão thái quân có hơi tức tối, “Trái lại
còn làm ta bị Hoàng hậu nương nương quở trách nữa.”

“Người có nói theo con bảo không?’

“Hồng Nhan, đây là giọng điệu con nói chuyện với ngoại tổ mẫu ư? Nếu không
phải Mẫn nhi vì nó mà chết, con cho rằng ta nguyện ý làm chuyện này sao?”

“Ngoại tổ mẫu, con không phải có ý đó.” Gia Cát Hồng Nhan cuống quít biện
giải, “Nếu như vậy cũng không thực hiện được, chi bằng chúng ta đổi cách
khác!”

“Con có cách gì à?”

“Con nghĩ, điều nam nhân ghét nhất chắc là bị nữ nhân phản bội.” Gia Cát Hồng
Nhan lạnh lùng cười cười, kề sát vào tai Tiêu lão thái quân, nhỏ giọng nói ra
kế sách của mình.

“Vậy thì thử xem.” Tiêu lão thái quân nghe xong, gật gù.

Tiêu Duẫn khải hoàn trở về, Sở Kim Triêu đặc biệt cho hắn ngồi phía dưới mình,
Tiêu Duẫn nhìn Trần Cẩm Phàm ngồi chếch ở phía đối diện, cười cười với nàng,
Trần Cẩm Phàm lại xoay đầu đi chỗ khác, không để ý đến hắn. Thấy Trần Cẩm Phàm
lạnh nhạt với mình, khóe miệng Tiêu Duẫn hiện lên tia cười lạnh.

Tiêu Lương thấy nhi tử của mình được hoàng thượng ưu ái, cả tối đều cười tủm
tỉm, vui đến nỗi không khép miệng lại được.

“Tiêu tướng quân vất vả, trẫm kính ngươi một ly trước!” Sở Kim Triêu bưng chén
rượu lên, làm động tác kính rượu.

“Thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.” Tiêu Duẫn ngửa đầu uống cạn rượu ngự
ban, trên mặt không giấu được đắc ý.

“Tiêu lão đệ đúng là may mắn, con cháu ai nấy cũng anh dũng thiện chiến, ta
kính ngươi một ly.” Gia Cát Chiêm nâng chén rượu, nói với Tiêu Lương.

“Gia Cát huynh khách khí! Huynh cũng không kém mà, Hồng Nhan là trắc phi của
Lục vương phủ, Linh nhi là chính phi của Thất vương phủ, Như Phong dẫn quân ra
trận, người nào cũng xuất sắc, mới khiến ta hâm mộ không thôi.” Tiêu Lương
khách khí nói.

“Hai lão già các ngươi, đang tâng bốc nhau đấy à.” Sở Kim Triêu không vui nói,
“Hôm nay là tẩy trần cho Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân hàng năm trấn thủ
biên cương, màn trời chiếu đất chịu bao nhiêu khổ cực, các ngươi kính Tiêu
tướng quân mấy chén mới đúng. Tiêu tướng quân, ngươi thay trẫm giải quyết tai
họa ở biên cương, ngươi nói xem, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi?”

Tiêu Duẫn nghe vậy, đi ra giữa điện, quỳ một gối xuống, hắn nhìn Trần Cẩm
Phàm, nói: “Hoàng thượng không cần thưởng gì khác, thần ngưỡng mộ quận chúa
Cẩm Phàm đã lâu, thần khẩn cầu Hoàng thượng, chỉ hôn cho thần và quận chúa.”

“Hoàng thượng, người còn nhớ không, Phàm nhi từng nói, nó thích tướng quân
dũng mãnh thiện chiến. Tiêu tướng quân chính là lựa chọn tốt. Phụ thân thấy
được không?” Hoàng hậu tươi cười, nếu hôn sự này có thể thành, trái lại có thể
tạo điều kiện để Sở Lăng Dực mượn sức của Tiêu gia. Sở Lăng Dực tuy là thái
tử, nhưng trong tay không nắm binh quyền, còn Tiêu gia thì mãnh tướng đầy nhà,
đúng là một mối hôn sự không tồi.

Lòng Trần Cẩm Phàm chùn xuống, không ngờ Tiêu Duẫn lại đưa ra yêu cầu như vậy,
càng không ngờ tới, Hoàng hậu lại có tâm tư này, gả nàng cho Hà Tần bất thành,
lại nghĩ cách gả nàng cho Tiêu Duẫn, để mượn sức mạnh của Tiêu gia. Hôm trước
đụng mặt Tiêu Duẫn một lần, Trần Cẩm Phàm rất có ác cảm với hắn.

Trần quốc công gật đầu: “Tiêu tướng quân đúng là anh hùng, nhưng mà còn phải
xem ý của Cầm Phàm đã. Phàm nhi, con thấy thế nào?”

Trần Cẩm Phàm cắn môi, nói: “Nương nương, bây giờ Phàm nhi vẫn chưa nghĩ đến
chuyện thành thân, chỉ muốn ở bên cạnh gia gia và phụ thân nhiều hơn thôi.”

“Phàm nhi, tuổi con không còn nhỏ nữa.” Trần quốc công vuốt chòm râu, “Nha đầu
ngốc, chẳng lẽ con định ở bên cạnh gia gia cả đời sao?”

“Gia gia…” Trần Cẩm Phàm khó xử nhìn Trần quốc công, “Con… bây giờ con không
thích tướng quân nữa, chỉ thích thư sinh.”

“Phàm nhi, Tiêu tướng quân lãnh binh đánh giặc, là một tướng giỏi, lại tướng
mạo đường đường, trẫm thấy hai người rất thích hợp.” Sở Kim Triêu nghĩ nàng
thẹn thùng không dám nói mà thôi.

“Quận chúa, Tiêu Duẫn lần đầu tiên gặp quận chúa đã phải lòng quận chúa rồi.
Ta còn nhớ, trước đây quận chúa từng nói, thích tướng quân giết giặc, ta liền
cố gắng làm tướng quân, chính là để có một ngày có thể cưới quận chúa.” Tiêu
Duẫn thấy vẻ khó xử của Trần Cẩm Phàm, quyết không lùi bước, còn ở trước mặt
mọi người thổ lộ.

Trần Cẩm Phàm ngạc nhiên, nàng nhớ bản thân chưa từng nói những lời này, đó là
sau khi nàng yêu Như Phong, ngày ấy mới buộc miệng nói ra. Nàng lạnh lùng liếc
Tiêu Duẫn một cái, kẻ này đúng là quá dối trá: “Tiêu tướng quân, đa tạ ưu ái
của tướng quân. Chỉ là trong lòng ta đã có ngươi khác, xin tướng quân thứ lỗi,
mối hôn sự này, ta không thể đồng ý.”

“Hoàng thượng, nếu trong lòng quận chúa đã có người khác, không nên làm khó
quận chúa nữa.” Tiêu Lương nói, “Tiêu Duẫn, con muốn nữ tử thế nào mà không
có, không cần làm khó quận chúa.” Ông làm như đang giải vây cho Trần Cẩm Phàm,
thực chất lại đang hạ thấp nàng.

“Quận chúa, xin quận chúa nói cho ta biết, kẻ đó là ai, ta sẵn sàng cạnh tranh
công bằng với y.” Tiêu Duẫn thấy Trần Cẩm Phàm mỹ mạo, thân phận cao quý, lại
có hậu thuẫn là Trần gia, muốn nhân cơ hội cầu được cửa hôn sự có thể giúp đỡ
mình. Sự cự tuyệt của Trần Cẩm Phàm, càng khiến hắn sinh lòng háo thắng, nàng
càng cự tuyệt, hắn lại càng muốn có được nàng.

“Tướng quân xin thứ lỗi, ta không tiện nói ra y là ai.” Nói ra, không chỉ có
mình nàng phiền toái, sẽ càng đem đến tai họa cho Như Phong.

“Phàm nhi không được vô lễ!” Hoàng hậu nhẹ giọng khiển trách, “Hôn sự làm sao
để con tự ý định đoạt. Bản cung hôm nay sẽ làm chủ cho con, chỉ hôn cho con và
Tiêu tướng quân! Tháng sau thành thân!”

“Nương nương, Cẩm Phàm có chết cũng không xuất giá!” Sắc mặt Trần Cẩm Phàm
thong dong, nói.

“Ngươi…” Thấy Trần Cẩm Phàm chống đối mình ở trước mặt mọi người, Hoàng hậu
giận không chỗ trút, “Bản cung đã định rồi, cho dù ngươi chết, cũng là người
của Tiêu gia.”

“Nương nương…” Trần Cẩm Phàm cắn môi không biết phải nói gì, “Con… Con và y đã
có quan hệ da thịt, nếu tướng quân không chê bai, con cũng không ngại.” Rơi
vào đường cùng, nàng chỉ có thể tự hủy đi danh tiết, bịa đặt nói dối.

“Ngươi nói gì?” Nghe xong lời nói của Trần Cẩm Phàm, Hoàng hậu nổi trận lôi
đình, “Sao ngươi lại không biết tự trọng như thế?”

“Cẩm Phàm thương y, là cam tâm tình nguyện!”

“Ngươi đúng là tức chết bản cung!” Lồng ngực Hoàng hậu phập phồng, nhưng ở
trước mặt mọi người, không thể làm mất uy nghiêm, “Làm cho mọi người chê cười.
Tiêu tướng quân, xin thứ lỗi.”

“Nương nương, không sao.” Trong mắt Tiêu Duẫn hiện lên ý lạnh, “Bất kể quận
chúa đã làm gì, lòng của thần đối với nàng cũng không thay đổi, cũng không để
ý chuyện trước đây của nàng.”

“Chuyện này…” Hoàng hậu ngẩn ra, “Phàm nhi, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

“Nương nương…” Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên đứng lên, khom người, “Nếu quận chúa
đã cự tuyệt, hà tất phải cố gắng ép buộc chứ?”

“Tam nha đầu, chuyện này không liên quan đến con!” Hoàng hậu liếc nàng một
cái, “Con lui xuống đi!”

“Nương nương, chuyện này có liên quan rất nhiều đến con. Bởi vì người quận
chúa thích, là huynh trưởng Gia Cát Như Phong của thần nữ! Mắt thấy tẩu tẩu
tương lai bị khó xử, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Rốt cục là chuyện gì?” Sở Kim Triêu nhíu mày, nhìn Trần Cẩm Phàm, thầm nghĩ
nha đầu kia cũng thật là, sớm nói cho ông biết là được, chẳng phải vô sự rồi
sao?

“Linh nhi nói đúng, người ta thích là tướng quân Như Phong.” Trần Cẩm Phàm
thừa nhận, “Cho nên, xin Tiêu tướng quân đừng tự mình đa tình nữa.”

“Ha ha.” Tiêu Duẫn cười lạnh, sắc mặt đau khổ, “Quả nhiên là ta tự mình đa
tình, làm cho các vị chê cười rồi. Quận chúa Cẩm Phàm, quận chúa tổn thương
ta, tổn thương sâu sắc lắm đó.”

← Prev Next →

Ngào tạo: 01/06/2015 11:52

Cập nhật: 01/06/2015 11:52


Gia Cát Linh Ấn - Chương #197