185


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 185: Sở Lăng Thiên, không thể lại nữa

← Prev Next →

Gia Cát Linh Ẩn tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn ở đây, trong lòng nhất
thời có chút vắng vẻ. Nàng vừa chuẩn bị rời giường thì thấy một bóng dáng đi
tới, đúng là người nàng nhớ trong lòng.

“Linh nhi dậy rồi sao?” Sở Lăng Thiên đi tới vuốt vuốt tóc nàng, nheo mắt lại,
cười, “Lúc nãy chắc là mệt lắm đúng không?”

“Còn nói.” Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt lên, “Ta muốn đi tắm.”

“Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, ta bế nàng đi.”

“Ta có thể tự đi.”

Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị đứng lên, Sở Lăng Thiên bỗng dùng chăn đem nàng
bọc lại, bế bổng cả nàng cả chăn đứng lên: “Bên ngoài lạnh lắm, không nên để
bị cảm.”

Nàng bị chăn trói lại, động cũng không động được đành phải ngoan ngoãn mặc y
ôm. Ra khỏi phòng ngủ gặp Mộc Tê, Tiểu Điệp đang ở bên ngoài. A hoàn cùng gia
đinh trong vương phủ cũng nhìn bọn họ, mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ lên, ngượng
ngùng đem đầu vùi vào trong lòng Sở Lăng Thiên, tự lừa mình dối người. Sở Lăng
Thiên cúi đầu, ôm chặt nàng, bước đi nhanh hơn.

Trong thùng nước đã đổ đầy nước ấm, Gia Cát Linh Ẩn vừa mới tiến vào cả người
liền khoan khoái hơn rất nhiều. Nàng nhìn Sở Lăng Thiên đứng ở bên cạnh, y
không những không có ý rời đi mà còn đang cởi quần áo ra.

“Thất gia… Người không ra ngoài sao?”

Sở Lăng Thiên cười cười, nữ tử này, tựa như ở mặt nào cũng không hề tỏ ra yếu
thế, giống như một nam tử quyết đoán. Chỉ có ở trước mặt mình mới có thẹn
thùng của nữ nhân: “Linh nhi, chúng là đã thành thân, cùng nhau tắm rửa cũng
là chuyện đương nhiên.”

“Cùng nhau tắm rửa?” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, che lại những bộ phận quan
trọng, “Không… Không hay lắm đâu.”

Khóe miệng Sở Lăng Thiên giơ lên, không để ý đến phản đối của nàng, cở quần áo
ra, đi vào bồn tắm, ôm nàng vào trong ngực. Thân thể mềm mại của nữ tử lại
khiến y có phản ứng.

“Sở Lăng Thiên, chàng dám ở trong này làm xằng làm bậy, ta sẽ phế chàng!” Gia
Cát Linh Ẩn giận dỗi nói, nàng thầm nghĩ phải thả lỏng, thả lỏng thật tốt,
không muốn ở trong này tiêu hao thể lực. Nàng nghe nói đàn ông làm chuyện này
sẽ rất mệt, nhưng nhiều hơn cả là nàng đau lòng cho y.

“Không dám, không dám! Chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn đến nữ nhân mình
yêu thích ở trước mặt là sẽ có phản ứng, ai bảo nàng cứ mê hoặc ta như vậy
chứ.” Y nhẹ nhàng lau thân thể cho nàng, sợ làm nàng đau.

Trong phòng tắm hơi nóng tràn đầy, tuy rằng bên ngoài là băng tuyết nhưng bên
trong lại ấm áp như xuân. Ngâm mình trong nước, tinh lực hai người đều khôi
phục không ít.

Sở Lăng Thiên bảo Mộc Tê chuẩn bị quần áo cho Gia Cát Linh Ẩn. Y c mặc quần áo
mình vàotrướ, sau đó lại mặc vào giúp nàng từng cái mới dắt cô ra khỏi phòng
tắm.

“Điện hạ.” Ưng tổng quản chờ ở cửa, thấy bọn họ đi ra liền nói, “Ngâm Hương
Các đã thu dọn xong, hiện tại có cần xếp đồ đạc của Vương phi vào đó không?”
Lúc trước khi xây dựng Thất vương phủ, Ngâm Hương Các là xây cho Thất vương
phi. Ưng tổng quan đã chuẩn bị tốt, ai ngờ được ngày đại hôn của Thái tử lại
xảy ra biến cố, ông chưa từng nghĩ chủ tử sẽ nhanh như vậy cưới Vương phi vào
phủ, nên không có thời gian dọn dẹp.

“Không cần.” Sở Lăng Thiên liếc mắt nhìn Ưng tổng quản một cái, giống như là
trách cứ, “Linh nhi sẽ ở cùng với bản vương, không cần ở viện riêng. Ngâm
Hương Các cho Mộc Tê, Tiểu Điệp và Nguyệt Lan ở đi.”

“Vâng điện hạ, nô tài đã biết.” Ưng tổng quản cung kính trả lời. Toàn bộ Ngâm
Hương Các đều bố trí theo quy cách của chính phi, chủ tử lại tùy tiện ban
thưởng cho nha đầu của Vương phi đủ thấy địa vị của Vương phi ở trong lòng chủ
tử. Ông nhìn nữ nhân bên cạnh chủ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể,
không chỉ bởi vì thái độ của Sở Lăng Thiên mà bởi vì khí chất mạnh mẽ của nàng
không thể không làm cho người ta cúi đầu. Nữ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên
ông nhìn thấy.

“Điện hạ, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, dùng bữa tối trước đi.” Mộc Tê
đi tới nói.

“Ừ.” Ngày hôm nay Gia Cát Linh Ẩn chỉ ăn một ít điểm tâm, lại bị Sở Lăng Thiên
dày vò đến hai lần bụng nên đã đói từ lâu.

Trong mấy món ăn ngón, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy một bát canh bổ khí dướng
huyết rất bắt mắt, nàng không khỏi trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái. Thật
đúng là mỗi lần đều khiến cho nàng lúng túng, mấy a hoàn đã có thể dựa theo số
lần phần phó nấu canh của Sở Lăng Thiên để phán đoán tần suất chuyện phòng the
của bọn họ. Ánh mắt nàng chuyển động vòng vòng, quyết định đùa dai một chút:
“Mộc Tê, ngày mai dặn phòng bếp hầm một ít canh ngưu tiên (bím bò) cho Thất
điện hạ.”

“Dạ?” Mộc Tê ngẩn người, mặt đỏ lên, cúi đầu, “Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã biết.”

“Linh nhi?” Sở Lăng Thiên quẫn bách không thôi, hạ giọng nói, “Ta không cần.”

“Mộc Tê, làm theo lời ta nói đi. Người có cần hay không không phải do người
quyết định, ta mới là người quyết định!”

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay!” Nói xong Mộc Tê nhanh chân chạy thoát, nàng
kinh hoảng vỗ vỗ ngực, không biết tiểu thư của mình khi nào thì trở nên ăn nói
không giữ kẽ như thế, chẳng lẽ nguyên nhân là vì xuất giá.

Trong lúc Mộc Tê bối rối liền không chú ý, trán đụng phải một người.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Mộc Tê liên tục nói xin lỗi.

“Mộc Tê, sao lại bối rối như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Có phải là ai ức hiếp
ngươi không, ta giúp ngươi giáo huấn kẻ đó!” Một giọng nói quen thuộc vang lên
trên đầu cô.

“Cửu điện hạ?” Mộc Tê ngẩng đầu nhìn thấy là Sở Lăng Hàn mới thở phào nhẹ nhõm
một hơi, “Sao người vẫn chưa hồi phủ? Còn muốn ở lại đây ăn cơm chiều sao?
Nhưng mà chỉ sợ Thất điện hạ không có thời gian tiếp đãi người đâu.”

“Ta không phải vì huynh ấy, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút! Ban ngày
ngươi bận rộn như vậy, ta muốn cùng ngươi nói chuyện cũng không có cơ hội. Ta
phải nói với Thất tẩu, bảo tẩu ấy giao cho ngươi ít việc thôi, như vậy chúng
ta mới có nhiều thời gian hơn.” Nói xong Sở Lăng Hàn giơ tay ôm lấy Mộc Tê.

“Cửu điện hạ, đây là Thất vương phủ!” Mộc Tê giãy dụa, nếu bị người khác nhìn
thấy chắc chắn sẽ liên lụy đến tiểu thư, người khác sẽ nói rằng tiểu thư phép
tắc không nghiêm, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nhất định sẽ trách phạt tiểu
thư. Nghĩ như vậy, nàng liền muốn đẩy Sở Lăng Hàn ra.

“Mộc Tê, không phải sợ, ta cũng là một nửa chủ tử của Thất vương phủ. Nhìn
thấy chúng ta như vậy, Thất ca cùng Thất tẩu vui còn không kịp nữa là. Hơn
nữa, nơi này không có ai cả, Thất ca đã sớm sắp xếp không cho kẻ nào tới gần
đây rồi.”

“Vậy người cũng không thể như thế này được.” Nghe y nói vậy, Mộc Tê cũng không
còn giãy dụa nữa, để tùy ý y ôm. Nàng hiểu được chính mình cũng lưu luyến vòng
ôm của y.

Lát sau, Sở Lăng Hàn vẫn còn lưu luyến mà buông nàng ra, “Ngươi còn chưa nói
vừa rồi vì sao lại lúng túng như vậy?”

Nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Sở Lăng Thiên, Mộc Tê nhịn không được cười nói:
“Tiểu thư dặn ta bảo phòng bếp ngày mai hầm canh ngưu tiên cho Thất điện hạ.”

“Ha ha!” Sở Lăng Hàn cũng không nhịn được cười ha hả, “Hay là Thất ca không
được? Ha ha! Không ngờ Thất ca cũng có ngày hôm nay.”

“Đâu có, là vì Thất điện hạ luôn dặn phòng bếp chuẩn bị canh bổ khí dưỡng
huyết nên tiểu thư mới giận, mới cố ý trêu đùa Thất điện hạ. Nhưng mà nếu như
tiểu thư đã dặn, ta phải làm cho tốt.”

“Thất ca, Thất tẩu đúng là một cặp!” Sở Lăng Hàn cười cười nhìn Mộc Tê, “Về
sau ngươi sẽ không bắt ta uống mấy thứ này nọ đó chứ?”

“Cửu điện hạ, người nói bậy bạ gì đó?” Cười xong Mộc Tê mới ý thức được đề tài
này có chút xấu hổ, “Ta còn có việc không cùng người nói chuyện nữa.”

“Được rồi.” Giọng điệu Sở Lăng Hàn có chút tủi thân, “Vậy ngươi đi trước đi,
ta về phủ đây, hôm khác lại đến tìm ngươi.”

“Ừ, trên đường đi cẩn thận chút.”

“Ta biết rồi.” Sở Lăng Hàn ôn nhu nói, trước khi đi, y lại hôn mạnh lên mặt
Mộc Tê một cái, khiến cho Mộc Tê vừa thẹn vừa vội.

Bên kia, Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên dùng xong bữa tối, sau khi rửa mặt
xong liền lên giường. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Gia Cát Linh Ẩn đã thấy Sở Lăng
Thiên là lạ, một luồng hơi thở nguy hiểm trên người y bắt đầu phát tác, bây
giờ vào phòng ngủ loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

“Ái phi, ngày mai chuẩn bị thứ gì cho ta vậy?” Sở Lăng Thiên từ phía sau ôm
lấy thân thể mềm mại của nàng, hơi thở phả vào bên tai nàng, “Xem ra buổi
chiều biểu hiện của vi phu khiến cho ái phi không hài lòng rồi. Đêm nay, vi
phu nhất định làm cho ái phi thỏa mãn.”

“Buổi chiều không phải đã…” Gia Cát Linh Ẩn đành phải đầu hàng “Ta sai rồi,
sáng mai ta liền dặn Mộc Tê không cần hầm canh nữa, nhanh ngủ đi.”

“Khoan đã!” Sở Lăng Thiên cười nói, “Lúc này chỉ sợ không chỉ có Thất vương
phủ mà cả Ngân Đô đều biết ta phải nhờ uống canh kia mới có thể thỏa mãn ái
phi.”

“Ai bảo người cứ bắt ta uống cánh gì đó sao, người không thấy mỗi lần gặp mấy
người Mộc Tê đều cười ta sao? Sợ người khác không biết tần suất của chúng ta
hay sao?”

“Như vậy mới có thể để cho bọn họ biết bản vương không cần uống canh ngưu tiên
gì gì đó.”

Y xoay người nằm ở trên người nàng, hôn môi nàng. Rõ ràng thân thể đã mệt đến
không chịu nổi, nhưng bàn tay y sờ đến người thì dục vọng trong nháy mắt vẫn
bị thức tỉnh. Y hôn môi nàng, khéo léo hôn lên vành tai, bộ ngực sừng sững,
cái bụng trơn bóng của nàng.

Sau đó, giường lớn lại lay động, cả đêm tổng cộng giường lớn lắc lư năm lần,
lần cuối cùng, Gia Cát Linh Ẩn đã sức cùng lực kiệt, còn than thở một câu: Lại
nữa? Trong lòng nàng không khỏi kêu khổ, ngày mai nhất định phải bảo Mộc Tê
không cần hầm canh đó nữa, như hiện giờ đã khiến nàng chỉ có cầu xin tha thứ,
nếu uống thêm canh kia thì chính mình chẳng phải là cả đêm đều không được ngủ
hay sao.

Xong lần thứ năm, Gia Cát Linh Ẩn đành phải cầu xin tha thứ: “Sở Lăng Thiên,
không được, không thể lại nữa.”

“Xem nàng còn dám nói xằng bậy không.” Sở Lăng Thiên xấu xa cười, “Phải cho
nàng một bài học sâu sắc mới được.”

“Thất gia, chuyện cấm quân nổi loạn, kết quả cuối cùng sao rồi?” Gia Cát Linh
Ẩn đột nhiên nói đến chính sự, nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi y.

“Hình bộ đã điều tra rõ, chủ mưu là gián điệp của nước Đại Mạc đã ẩn núp ở
Lăng Nguyệt mười năm, ta mới bình yên vô sự.”

“Hóa ra là như vậy, Thẩm Vân Bác quả là đa mưu túc trí. Chẳng qua chuyện này,
không riêng gì là chuyện nước Đại Mạc chứ?”

“Đúng vậy, chuyện lớn như vậy nhất định là nội ứng ngoại hợp mới có thể phối
hợp hoàn mỹ như thế.”

“Chuyện này người có khả năng lớn nhất là Sở Lăng Hiên, có liên quan tới hắn
hay không?”

“Trước mắt còn chưa xác định, dù sao người có bụng dạ như vậy không chỉ một
mình hắn. Linh nhi không cần lo lắng, có một số việc có cơ hội nhất định sẽ
điều tra rõ.”

“Ừ.” Nàng đã mệt đến mí mắt dính vào nhau, chui vào trong lòng y liền ngủ
luôn.

Hết chương 185

← Prev Next →

Ngào tạo: 19/05/2015 22:44

Cập nhật: 19/05/2015 22:44


Gia Cát Linh Ấn - Chương #185