167


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 167: Mị độc

← Prev Next →

“Nương nương, người lạnh sao?” Thấy sắc mặt Hoàng Hậu có vẻ không tốt lắm, Vân
Nhược lo lắng hỏi, “Nô tỳ đi lấy áo choàng giúp nương nương.”

“Không cần.” Trên mặt Hoàng Hậu cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn sang phía Sở Kim
Triêu, “Hoàng thượng, thân thể thần thiếp có chút không khỏe, thần thiếp xin
phép về trước nghỉ ngơi.”

“Không thoải mái chỗ nào? Đại hôn của Dực nhi, nàng làm mẹ sao có thể không ở
đây?” Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Hậu quả thực không tốt, Sở Kim Triêu đành
phải gật đầu, “Truyền ngự y đến xem một chút.”

Hoàng hậu nghĩ thầm, người còn biết là hôn lễ của Dực nhi sao, vừa rồi lúc
khích lệ Sở Lăng Thiên có nghĩ được như vậy không, “Thần thiếp tạ ơn Hoàng
thương quan tâm. Vân Nhược, chúng ta đi.”

Rời xa tiếng người ồn ào ở đại điện, Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong lòng như bị
nghẹn lại đến mức khó chịu. Vân Nhược như nhìn thấu lòng của bà, không khỏi
thở dài một hơi.

“Nương nương, Hoàng thượng vẫn quan tâm đến Thái tử điện hạ, vì đại hôn của
Thái tử mà dời hôn sự của Thất điện hạ cử hành sau.”

“Quan tâm? Hôm nay là ngày thành thân của Dực nhi, vậy mà trong miệng người
đều là Sở Lăng Thiên, trong mắt người cũng chỉ có đứa con là Sở Lăng Thiên.
Địa vị của Dực nhi bất quá là do quy củ của nước Lăng Nguyệt mà lập nên, mới
duy trì được. Hoàng thượng cũng không phải không hề có suy nghĩ thay đổi Thái
tử mới.”

“Nương nương, tâm tư của Hoàng thượng ai có thể đoán được chứ? Nói không chừng
người còn có dụng ý khác.”

“Mặc kệ thế nào, ta đều phải mưu tính cho Dực nhi. Thiên nhi cũng lớn lên dưới
con mắt của ta, ta chưa từng muốn chúng nó chém giết lẫn nhau. Tuy nó ở trước
mặt ta cam đoan sẽ không đối địch với Dực nhi, nhưng mà có ai không bị quyền
lực hấp dẫn chứ? Nó có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc, bên cạnh lại có nữ
tử thông minh như Tam tiểu thư, tình cảnh của Dực nhi rất bất lợi.”

“Nương nương có từng nghe qua câu nói ‘bát tự tương khắc’ chưa?”

“Bát tự tương khắc, bản cung biết. Nếu không phải bát tự của công chúa Sướng
Uyển tốt, có thể trợ giúp Dực nhi thì ta cũng sẽ không thúc giục hai đứa nó
thành thân.”

“Nô tỳ nghĩ tìm một nữ tử bát tự tương khắc với Thất điện hạ, đưa đến Thất
vương phủ làm thiếp, không biết có thể giúp ích cho Thái tử điện hạ hay
không?”

“Trong mắt nó chỉ có Tam tiểu thư, làm sao chứa nổi những người khác. Vả lại,
dưới con mắt của Tam tiểu thư, có người dám bước vào Thất vương phủ sao?”

“Nương nương, không bằng cứ làm cho gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cũng không
thể dựa vào Thất điện hạ muốn cưới hay không nữa. Nếu như Tam tiểu thư không
muốn, vừa vặn phạm vào một trong bảy điều đó là đố kỵ, nhân cơ hội này hạ chỉ
hưu nàng chẳng phải là rất tốt hay sao.”

“Trong lòng ngươi chọn được người rồi sao?”

“Chuyện gì cũng không thể gạt được nương nương. Bát tự cháu gái của nô tỳ là
Như Nguyệt vừa vặn tương khắc với Thất điện hạ. Vả lại Như Nguyệt là em gái
Tam tiểu thư, tiểu thư ấy cũng phải để ý đến tình cảm tỷ muội, sẽ không làm ra
chuyện quá tuyệt tình. Nhưng mà Thất điện hạ thông minh hơn người, muốn gạt
điện hạ e là rất khó.”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, hồ ly có xảo quyệt đến đâu cũng có ngày
rơi vào bẫy. Lát nữa ta truyền nó cùng Tam tiểu thư đến, hai người ở một chỗ
nên nó nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác. Chỉ cần tìm lý do tách Tam tiểu thư ra
là được.”

“Nương nương anh minh, nô tỳ đi truyền chỉ.”

Rất nhanh, Vân Nhược liền mang Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn vào Dịch
Khôn Cung. Hoàng hậu lập tức gọi người dâng trà lên cho họ, lại hỏi han ân
cần.

“Thiên nhi, Tam nha đầu, sau vài ngày nữa chính là ngày thành thân của hai
con, sau này các con phải tương trợ lẫn nhau, sống thật tốt. Nhớ vào cung
thường xuyên.”

“Mẫu hậu yên tâm, có thể lấy được Linh nhi là phúc phần lớn nhất đời này của
con, tất nhiên sẽ thương yêu nàng,”

“Vậy là tốt rồi. Tam nha đầu, nếu Thiên nhi khi dễ con cứ nói cho ta biết, ta
sẽ làm chủ cho con.”

“Đa tạ nương nương.”

“Mẫu hậu, lòng con thương yêu nàng còn không hết sao có thể khi dễ nàng?” Quan
trọng là, ai có thể khi dễ nàng được đây?

“Các con đó, thật đúng là một đôi trời đất tạo thành, bản cung thấy trong lòng
rất vui mừng.”

Một lát sau, Vân Nhược bẩm báo công chúa Sướng Uyển muốn mời Tam tiểu thư qua
trò chuyện.

“Tam nha đầu, Sướng Uyển mới tới nước Lăng Nguyệt, khẳng định là có rất nhiều
chỗ không thích ứng kịp, con đi nói chuyện vui vẻ với nó đi. Sau này hai con
một người là Thái tử phi, một người là Vương phi, nên thường xuyên lui tới mới
phải.”

“Vâng, nương nương, thần nữ cáo lui trước.”

Hoàng hậu giữ Sở Lăng Thiên ở lại, lại hàn huyên một số chuyện khác. Sở Lăng
Thiên dần dần cảm thấy được ý thức bắt đầu mơ hồ, thân thể bồn chồn không yên.

Nhìn thấy phản ứng của Sở Lăng Thiên, khóe miệng Hoàng hậu lộ ra tia cười mỉm:
“Vân Nhược, đỡ điện hạ đến thiên điện nghỉ ngơi một chút, nhất định là Thiên
nhi mấy ngày qua quá mệt mỏi.”

“Dạ, nương nương.”

Vân Nhược đỡ Sở Lăng Thiên ý thức mơ hồ, đi về phía thiên điện, “Thất Điện hạ,
người ở trong này nghỉ ngơi một lát đi.” Vân Nhược dỡ y đến trên giường, thay
y đắp chăn.

“Nóng quá.” Sở Lăng Thiên nôn nóng xốc chăn lên, cởi áo khoác ra. Y cảm thấy
trong thân thể có cái gì đó dâng trào, từng tế bào đều đang rít gào, dục vọng
nguyên thủy ở trong máu gào thét, y không tự chủ được kêu, “Linh nhi.”

“Thất điện hạ.” Một nữ tử xinh đẹp đi vào bên giường, si ngốc gọi y, “Điện hạ,
Như Nguyệt đến giúp người.” Nàng cúi người xuống, muốn hôn môi nam tử mà ngày
đêm mình mong nhớ.

“Linh nhi.” Y không thấy rõ nữ tử là ai, chỉ biết rằng chỉ có Linh nhi mới có
tư cách đến trước giường y, chỉ có Linh nhi mới có tư cách gọi y ôn nhu như
vậy, “Linh nhi, ta nóng quá! Ôm ta một cái.”

“Điện hạ, tiểu nữ là Linh nhi.” Trong mắt Như Nguyệt hiện lên hận ý, Gia Cát
Linh Ẩn, phu quân của ngươi, tại thời điểm các ngươi sắp thành thân lại cùng
nữ nhân khác ở trên giường, người cảm thấy vui vẻ không? Nàng cúi người xuống,
muốn hôn y.

Chỉ thấy Sở Lăng Thiên nhíu mày, vội vàng đẩy nữ tử ra: “Ngươi không phải là
Linh nhi, ngươi đi ra ngoài!”

Như Nguyệt đứng dậy, cởi áo khoác ra, cúi người ôm lấy y, vùi đầu vào ngực y:
“Điện hạ, nếu người không cần tiểu nữ, người sẽ chết đó. Điện hạ, tiểu nữ là
Linh nhi mà.” Nàng kéo tay y đặt lên ngực mình, “Điện hạ, trái tim này mỗi
ngày đều vì người mà đập, người có cảm nhận được không? Chỉ có nó mới thật tâm
với người.”

Lời của nàng như mê hoặc mà truyền vào tai Sở Lăng Thiên, y chỉ cảm thấy càng
khó chịu, nghĩ lập tức muốn nữ tử ngay, nhưng mà nữ tử này chỉ có thể là Linh
nhi. Tay nàng vuốt ve hai má y, gợi tình mà nhìn y.

“Ngươi là ai? Mau tránh ra!” Tròng mắt Sở Lăng Thiên đỏ lên, dùng chút lý trí
còn lại kêu lên.

“Điện hạ, tiểu nữ chính là Linh nhi.”

“Cút! Linh nhi sẽ không gọi ta là điện hạ!” Y đẩy nữ tử đang đè trên người
mình xuống đất, kêu lên, “Cút!”

“Điện hạ vội vàng đuổi tiểu nữ đi như vậy là bởi vì sợ người sẽ không khống
chế được mà mất đi lý trí?” Như Nguyệt từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn
bám trên áo quần, nhẹ nhàng cười: “Điện hạ cần gì phải vất vả như vậy?” Nói
xong nàng lại cởi từng món đồ ra, nới lỏng đai lưng bên hông, áo lót như ẩn
như hiện, đưa bộ ngực cao ngất chậm rãi tới gần y.

Ý thức của Sở Lăng Thiên ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt chính
là Linh nhi của y, y cười cười vươn tay về phía nàng. Hơi thở của nàng càng
ngày càng gần, giây tiếp theo là có thể hôn lên đôi môi kiêu ngạo của y.

“Rầm!” Cửa gian phòng bên ngoài bỗng nhiên bị đá văng, từng bước chân dồn dập
bước vào buồng trong. Như Nguyệt xoay người, cởi xuống lớp quần áo còn lại,
chỉ mặc áo lót nằm ở trên người y.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn một màn trước mắt, hạ giọng
nói. Nàng đi tới, kéo Sở Lăng Thiên ra khỏi nữ nhân kia, “Là ngươi? Như
Nguyệt! Ngươi làm cái gì với chàng?”

“Tam tỷ, tỷ nên hỏi điện hạ làm gì với muội chứ.” Như Nguyệt mắt mang ý cười,
khóe mắt tràn đầy mềm mại đáng yêu, “Điện hạ cũng thật là hư, gấp đến độ cởi
hết đồ của người ta thành như vậy.” Nàng xoa ngực, “Sức lực của điện hạ cũng
thật lớn, ở đây của người ta đau quá.”

“Cút!” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn nàng ta.

Nàng vậy mà không nổi trận lôi định, còn có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng
Như Nguyệt thầm giật mình. Nàng chậm rãi mặc quần áo, buộc đai lưng vào, khóe
mắt quét qua nữ nhân bĩnh tĩnh trước mặt này: “Tam tỷ cũng không nên trách
điện hạ, nam nhân là thế mà.”

“Lập tức ra ngoài cho ta!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy nàng ta ra khỏi phòng, phanh
một tiếng đóng cửa lại.

Như Nguyệt cười lạnh một chút, ta còn nghĩ rằng ngươi không tức giận chứ. Nàng
hoàn toàn không biết Gia Cát Linh Ẩn cấp bách đuổi nàng đi như vậy cũng không
phải bởi vì tức giận mà phải nhanh chóng đi giúp Sở Lăng Thiên.

Gia Cát Linh Ẩn bất chấp ngượng ngùng, cởi bỏ hết quần áo, ngay cả áo lót cũng
cởi ra, chui vào trong chăn, mạnh mẽ hôn Sở Lăng Thiên. Nhìn thấy triệu chứng
của y, nàng kết luận đây là mị độc của Tây Vực. Loại độc dược này chỉ có hai
phương thức để giải, một là phát sinh quan hệ với nữ nhân, hai là cắt mạch
chích máu.

“Linh nhi.” Thân thể y nóng bỏng, gắt gao ôm nàng, đây mới đúng là cảm giác
của Linh nhi.

“Thất gia, là ta.”

Một tiếng Thất gia càng khiến y thêm xác định nữ tử trong lòng chính là Linh
nhi của y. Y hung hăng hôn nàng, vuốt ve thân thể trần trụi, dục vọng nguyên
thủy trong cơ thể không ngừng bành trướng, muốn được yêu thương nàng hơn. Y ở
trên người nàng, cúi dầu xuống hôn lên đôi môi non mềm của nàng, dọc theo môi
xuống đến ngực, đến bụng, rồi đến… Y ngẩng đầu lên, tiếp xúc với sự mềm mại
của nàng. Nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón y, y lại dừng lại.

“Thất gia, ta tự nguyện.” Cảm giác được sự do dự của y, nàng dịu dàng nói.

“Không thể! Linh nhi, ta không thể!” Y đứng bật dậy, bắt lấy thanh kiếm trên
tường, lấy tốc độ nhanh nhất cắt vào cổ tay mình.

“Thất gia! Không được!” Biết y muốn làm gì, đầu Gia Cát Linh Ẩn oành một
tiếng, nàng vội vàng ngồi dậy, vội chạy qua nhưng không kịp ngăn lại.

Máu của y bắn tung tóe trên tường, trên mặt đất, nháy mắt mùi máu tươi tràn
ngập trong không khí. Nàng hoảng sợ nhìn y, “Thất gia, vì sao?”

Theo dòng máu phun ra thần trí y rất nhanh tỉnh táo lại, y nhìn nữ nhân trước
mặt cười ấm ấp nói: “Linh nhi, ta không thể cùng với nàng dưới tình huống như
vậy, bởi vì đây là lần đâu tiên của chúng ta, ta không thể đối với nàng như
vậy được.” Y cuống quýt tìm được một lọ thuốc từ trong đống quần áo trên mặt
đất, bôi lên miệng vết thương, máu chảy ra chậm hơn ít dần, nhỏ giọt trên mặt
đất.

“Thất gia…” Nàng không biết nên nói cái gì, trong mắt ngấn lệ, nam nhân này,
thà rằng làm bản thân mình bị thương cũng để ý đến tôn nghiêm của nàng, nàng
chậm rãi ôm lấy lưng y, vùi đầu vào tấm lưng y, cảm động đến mức nước mắt lặng
lẽ rơi xuống.

Y xoay người, nhặt lên xiêm y của nàng trên mặt đất, từ trong ra ngoài, từng
cái đều giúp nàng mặc vào, cuối cùng thắt đai lưng bên hông lại.

← Prev Next →

Ngào tạo: 08/05/2015 11:42

Cập nhật: 08/05/2015 11:42


Gia Cát Linh Ấn - Chương #167