Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl
Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments
Chương 163: Có muốn nếm thử thân thể của vi phu?
← Prev Next →
“Vị tiểu nương tử, có chuyện gì?” Bộ đầu thấy bộ dáng xinh đẹp của Gia Cát
Linh Ẩn liền cười tít mắt nhìn nàng.
“Tuy tiểu Diệp giết người nhưng nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Đây thuộc về hành
vi phòng vệ, tội không đến mức phải chết. Còn đại nhân các ngươi, người còn
chưa bắt được đã giáng cho nàng tội chết, ở đâu có cái đạo lý này? Dưới chân
thiên tử, há lại để cho mấy người các ngươi làm bậy!”
“Ô! Vị tiểu nương tử, ngươi còn quản chuyện thẩm án của chúng ta?” Bộ đầu
khinh thường nói, “Lão gia chúng ta nói ả tội chết thì chính là tội chết!” Hắn
lại đánh giá Gia Cát Linh Ẩn một hồi, nhất thời nổi lên sắc tâm, “Các huynh
đệ, nữ nhân này cũng tham gia giết người, mang về cho ta!”
“Dạ!” Vài người đang muốn tiến lên, nhưng mà còn chưa tới gần Gia Cát Linh Ẩn
liền bị Kinh Phong đá bay, nằm ở trên tuyết kêu to.
“Các ngươi là ai?” Bộ đầu bắt đâug hoảng sợ mà nhìn nữ tử cùng thiếu niên
trước mặt, trong lòng cố trấn định, “Quan phủ phá án, các ngươi không cần xen
vào việc của người khác, nếu không, bộ đầu ta bắt các người về!”
“Khẩu khí thật lớn!” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói, “Bản tiểu thư đã xem qua
Lương Thế Toàn xử án vài lần, cũng không tùy tiện bắt người.”
“Lương đại nhân?” Bộ đầu trong lòng càng thêm khủng hoảng. Lương Thế Toàn là
quan lãnh đạo trực tiếp của lão gia nhà hắn, nàng ta vậy mà lại gọi thẳng tên
của ông ấy, “Cô nương à, nếu ngươi cứ quản việc không liên quan đến mình, bộ
đầu ta sẽ không khách khí!”
“Đại bộ đầu, ngươi chẳng lẽ không nể mặt?” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một tấm lệnh
bài, ném tới trước mặt hắn, “Nhìn cho rõ!”
Bộ đầu thở hổn hển một tiếng, nhặt lệnh bài lên, không khỏi chấn động, lập tức
quỳ xuống, hướng về phía Gia Cát Linh Ẩn khấu đầu một cái: “Tiểu nhân có mắt
như mù, mong Quận quân bớt giận.” Noi xong hắn run rẩy đưa lệnh bài đến tay
Gia Cát Linh Ẩn. Hắn không nghĩ tới nữ tử trước mắt mình lại có thể là Tam
tiểu thư phủ Thừa tướng, Bình Dương quận quân, Thất Vương phi tương lai.
“Thấy rõ rồi?”
“Thấy rõ rồi! Thấy rõ rồi!”
“Người, các ngươi có thể mang đi. Nhưng nếu nàng có nửa phần thương tổn, bản
tiểu thư sẽ gọi Lương Thế Toàn đến hỏi.”
“Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định báo cáo đại nhân, xử lý thật công bằng.”
“Tốt nhất là như vậy! Bảy ngày sau bản tiểu thư sẽ tìm Lương Thế Toàn hỏi tình
tiết vụ án này.”
“Dạ, dạ, đại nhân nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ vụ án.”
“Ừ.”
“Đi mau, đi mau!” Bộ đầu gọi sai dịch, chật vật rời khỏi sân. So với bộ dáng
hung hổ lúc đến thì hoàn toàn ngược lại.
Lão bà bà quỳ xuống dưới chân Gia Cát Linh Ẩn: “Dân phụ vừa rồi thất lễ, xin
quận quân thứ tội. Khụ khụ!”
“Lão bà bà, mau đứng lên đi.” Gia Cát Linh Ẩn chạy tới đỡ bà dậy, “Mọi người
không cần lo lắng, Tiểu Diệp không sao đâu. Ta cam đoan bảy ngày sau nàng ấy
nhất định trở về không thiếu một sợi tóc.”
“Đa tạ quận quân giúp đỡ.” Lão bà bà kích động nắm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn.
“Lão bà bà không cần khách khí.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nhớ tới lời nói
của Tiểu Diệp, liền hỏi: “Tiểu Diệp không phải do hai vị sinh ra sao?”
Lão bà bà gật đầu. Gia Cát Linh Ẩn vừa rồi ra tay cứu giúp khiến cho bà an tâm
không ít, nghe đến chuyện này lập tức kể: “Ta cùng ông ấy lấy nhau đã hai mươi
năm đều không có con, ta đến nằm mơ cũng muốn làm mẹ. Có một buổi tối chúng ta
đã đi ngủ, bỗng nhiên bị tiếng trẻ con khóc đánh thức. Khụ khụ! Ta bảo ông ấy
đi ra ngoài xem, ông ấy lại nói vì ta quá mong muốn có con nên nghe lầm. Ta
cũng nghĩ là do mình bị ảo giác, định chuẩn bị ngủ tiếp, ai ngờ tiếng đứa nhỏ
khóc càng lúc càng lớn. Chúng ta rời giường, mở cửa ra liền thấy một đứa trẻ
đang nằm ngoài cửa, khôn mặt nhỏ nhắn khóc đến xanh tím, vì thế chạy tới ôm
lên. Chúng ta gọi nó là Tiểu Diệp. Khụ khụ!”
“Vậy bà có biết cha mẹ của Tiểu Diệp là ai không?”
“Nhiều năm như vậy cũng không có người đến tìm.”
“Lúc ấy trên người đứa bé có tín vật gì không?”
Lão bà bà nghĩ: “Cái gì cũng không có.”
Gia Cát Linh Ẩn cũng đã đoán được trước, nếu Đại phu nhân muốn cho đứa bé
chết, sao lại để tín vật trên người nàng.
“Tã lót khi ấy còn không?”
Lão bà bà đứng lên, đi vào phía buồng trong: “Ta đi tìm xem, chắc là ở đâu
đó.”
Một lát sau, bà đi ra, cầm trong tay một cái chăn nhỏ: “Đây là cái chăn lúc
ấy. Chất liệu chăn rất tốt, ta nghĩ nhất định là của người nhà giàu có, sinh
ra nữ nhân liền không muốn nêm đem vứt đi. Đứa nhỏ đáng thương này vốn là mệnh
tiểu thư, lại đi theo hai người chúng ta chịu không ít khổ.”
“Lão bà bà không nên tự trách mình. Nếu không nhờ các vị, chỉ sợ ngay cả mạng
cũng không còn. Lão bà bà, tã lót này có thể tặng cho ta không?”
“Vật nhỏ thế này, chỉ sợ không hợp mắt quận quân thôi.”
Nhìn ra được lão bà bà là không muốn, Kinh Phong nói: “Lão bà bà, tỷ tỷ của ta
rất kỳ quái, tỷ ấy thích thu thập tã lót của tiểu hài tử. Tỷ phu thân thể
không tốt, tỷ tỷ cùng tỷ phu thành thân một năm vẫn chưa có con. Tỷ tỷ muốn
gần những thứ may mắn, muốn cùng phu quân có một đứa con.”
Gia Cát Linh Ẩn mặt trắng bệch liếc nhìn Kinh Phong một cái, thế này chẳng
phải nói năng lực của Sở Lăng Thiên trên phương diện nào đó không được sao?
Nếu để y biết được, chắc chắn tức đến hộc máu.
Lão bà bà đem tã lót đưa cho Gia Cát Linh Ẩn: “Quận quận cầm lấy, dù sao ta
cũng không cần. Quận quân là người tốt, sang năm nhất định có thể sinh hạ một
tiểu tử mập mạp. Khụ khụ!”
“Đa tạ lão bà bà.” Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, trên mặt hiện lên chút khách khí,
nói với ông bà lão, “Ông bà, chúng ta không quấy rầy nữa, hai người yên tâm,
Tiểu Diệp không có việc gì đâu.”
“Đa tạ Quận quân.”
Ông bà lão tiễn hai người ra khỏi sân, lại nhìn theo bọn họ rời đi, đến lúc
không còn thấy bóng dáng mới quay người trở vào.
Mùa đông sắc trời nhanh tối, Kinh Phong cùng Gia Cát Linh Ẩn về đến phủ Thừa
tướng đã là buổi tối. Sở Lăng Thiên mỗi ngày đúng giờ nhận được tin, khi bọn
họ trở về y đã sớm tới rồi. Mộc Tê lập tức mang lò sưởi lên cho Gia Cát Linh
Ẩn, để nàng làm ấm tay.
“Hôm nay có thu hoạch gì không?” Sở Lăng Thiên không để ý đến a hoàn cùng Kinh
Phong ở đây, kéo nàng vào trong lòng mình, ôm ở trên đùi.
“Thu hoạch khá lớn.” Kinh Phong cười hì hì đem tã lót bày ra cho mọi người
xem, “Cái này là ta hao tổn lời nói mới lấy được.”
“Đây là cái gì?” Nguyệt Lan cười hì hì, “Nô tì biết rồi, đây tiểu thư chuẩn bị
cho tiểu thế tử sao?”
“Linh nhi muốn có con?” Sở Lăng Thiên cười xấu xa, kề sát bên tai Gia Cát Linh
Ẩn, nhỏ giọng nói: “Đêm nay chúng ta sinh một đứa, được không?”
Mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ lên, ngượng ngùng trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái:
“Cái đó có liên quan đến thân thế của đại ca, đừng nghĩ lung tung.”
“Mọi người phải khen tài năng xuất chúng của ta đó!” Ở cùng mấy chủ tớ Trục
Nguyệt Hiên đã lâu, lời nói của Kinh Phong cũng có phần khoa trương hơn, “Mọi
người biết làm thế nào mới lấy được cái này không?”
“Nói một chút xem!” Tiểu Điệp tò mò nói.
“Ông bà lão kia không tình nguyện đưa cái này cho chúng ta, ta nhanh trí liền
nói tiểu thư thành thân đã hơn một năm nhưng mà thân thể phu quân không tốt
nên không thể có con, muốn mượn tã lót để dính chút tin vui này. Lúc đó mới
lấy được.” Kinh Phong đắc ý nói, không chú ý tới sắc mặt người nào đó sa sầm
xuống, hắn cảm nhận được sau lưng lạnh toát, lập tức bổ sung nói: “Đây chỉ là
lời nói dối thiện ý, gia anh dũng thần võ, uy vũ cường tráng, hoàn toàn không
lo vấn đề này.”
Sở Lăng Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lộ vẻ tức giận: “Vì vậy nàng ngầm
thừa nhận?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười không nói gì.
Sở Lăng Thiên tức giận nói bên tai nàng: “Đêm nay để cho nàng xem thử, thân
thể vi phu có được hay không.”
Thấy bộ dáng mập mờ của hai người, những người khác đều thức thời phân công
nhau đi chuẩn bị đồ ăn cùng nước ấm. Dùng xong bữa tối, rửa mặt chải tóc, tất
cả mọi người đều lên giường nghỉ ngơi.
Cơn tức giận của người nào đó vẫn chưa tiêu tan, y nhìn ánh mắt trốn tránh của
nữ nhân trên giường, nói: “Có phải ái phi mốn trước khi thành thân, nghiệm
thân bản vương một chút không?” Y thân trên trần trụi, chậm rãi áp sát nữ tử
vào lòng.
“Không cần!” Gia Cát Linh Ẩn dùng chăn che mặt mình, tim đập thình thịch, sắc
mặt không kiềm chế được trở nên đỏ ửng, “Người tránh ra!”
Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Ái phi, cho ta đắp chăn với, ngoài trời tuyết rơi
nhiều, trên người vi phu không mặc cái gì, nếu nhỡ bị lạnh mà ốm thì sao, nàng
thật không muốn có con à.”
Gia Cát Linh Ẩn vừa tức vừa thương, cuối cùng không đành lòng để y chịu lạnh,
đưa một nửa chăn cho y. Không nghĩ tới y nhân cơ hội này mạnh mẽ bắt lấy nàng,
đôi môi mềm mại bất ngờ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không kịp phòng thủ của
nàng.
Tay nàng xoa nhẹ tấm lưng trần trụi của y, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, chủ
động đưa cái lưỡi thơm tho vào trong miệng y. Y xảo quyệt ngậm chặt lấy lưỡi
của nàng, dùng sức mút vào. Bàn tay mềm mại của nàng ở trên lưng y mà vuốt ve,
càng kích thích dục vọng trong cơ thể y. Một tay y đưa đến bên hông nàng, dò
xét vào bên trong vạt áo, vuốt ve vòng eo mềm mại bóng loáng của nàng.
Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, thầm nghĩ muốn càng nhiều. Tay y
nóng bỏng hướng từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở trước ngực nàng, ôn nhu
mà vuốt ve.
Nàng càng thêm vội vàng đáp lại y, dường như không thể hít thở như bình
thường. Nhiệt độ ở trong phòng có thể hòa tan tuyết đọng bên ngoài. Y nhẹ
nhàng cởi bỏ nội y của nàng, nháy mắt trên thân thể nàng cũng chỉ còn lại áo
lót, mà nàng đang chìm đắm trong nụ hôn của y, chưa phát hiện ra.
Sở Lăng Thiên ôm nàng, hơi nghiêng người, hai người từ tư thế trên dưới biến
thành nghiêng người ôm nhau. Tay y lần mò ra sau lưng nàng, tìm kiếm cởi bỏ áo
lót của nàng, thân trên của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt y.
Y buông môi của nàng ra, phả ra hơi nóng bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ái phi,
giờ nàng thấy thân thể vi phu có được không?”
Gia Cát Linh Ẩn dường như vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, thẹn
thùng gật đầu.
“Có muốn nếm thử thân thể của vi phu không?” Sở Lăng Thiên tiếp tục cười xấu
xa, tay chuẩn bị chạm vào ngực nàng, nhẹ nhàng mà nhào nặn.
“A!” Gia Cát Linh Ẩn lúc này mới ý thức được quần áo trên người mình đã bị y
cởi ra lúc nào khiến thần không biết quỷ không hay, ngay cả áo lót cũng không
còn!
Y cười tà mị: “Linh nhi không sợ mấy người Mộc Tê nghe được sao?”
Gia Cát Linh Ẩn mở to mắt, bị y dọa liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Y xoay
người đè lên người nàng, lại nhắm vào đôi môi đỏ mọng của nàng mà hôn. Từ trên
môi, y hôn dọc một đường đi xuống tới chiếc cổ trắng noãn mềm mại, mỗi một chỗ
bị y hôn đều khiến cho thân thể nàng nóng bỏng.
Những nụ hôn của y rơi xuống người nàng như mưa, cuối cùng dừng ở trước ngực
nàng.
“Sở Lăng Thiên, đủ rồi! Dừng lại!” Gia Cát Linh Ẩn biết mình phải ngăn y lại.
“Đây là lời nói thật lòng của Linh nhi sao?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên giơ lên,
lộ ra nụ cười mê người.
Hết chương 163
← Prev Next →
Ngào tạo: 06/05/2015 00:47
Cập nhật: 06/05/2015 00:47