153


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 153: Cửa hiệu lượng thực Linh Thiên

← Prev Next →

Khi tin tức truyền tới Ngân Đô, Sở Kim Triêu tức giận, sự việc đồng bằng Minh
Dương thất thu là chuyện lớn, vậy mà những người cấp dưới lại có ý đồ che dấu,
chậm trễ không báo cáo đến Ngân Đô, tin tức giả mà Ngân Đô nhận được đều là
bình nguyên Minh Dương được mùa bội thu, dân chúng an cư lạc nghiệp! Tin tức
từ tháng bảy, vẫn giấu đến mùa đông, dân chúng không có cơm ăn, không nhịn
được đói khát, bất đắc dĩ dùng cuốc, lưỡi liềm nổi dậy bạo động, cấp dưới thấy
không áp chế được, mới báo tin tức thật lên. Hơn nữa, sản lượng lương thực thu
hoạch ở những nơi khác cũng không tốt, tình hình càng thêm nghiêm trọng.

Lương thực ở Ngân Đô đều dựa vào bên ngoài đưa đến, tiếp tế bị chặt đứt, Ngân
Đô lâm vào khủng hoảng. Người dân ở Ngân Đô gần như đều đặt hy vọng ở của hiệu
lương thực Huệ Tế. Cửa hiệu lương thực Huệ Tế là hiệu lương thực lớn nhất Ngân
Đô, là sản nghiệp của Gia Cát phủ Thừa tướng.

Trong thư phòng Gia Cát Chiêm, Nghiêm chưởng quầy phụ trách cửa hàng lương
thực đang ở trước mặt ông báo cáo lại tình hình: “Đại nhân, các cửa hàng lương
thực khác đều đã cạn kiệt lương thực, chỉ còn cửa hiệu Huệ Tế là còn. Theo sự
phân phó của đại nhân, một tháng này cửa hiệu đều đóng cửa không buôn bán,
hiện tại thời cơ đã đến, phải chăng có thể mở cửa?”

Gia Cát Chiêm lắc đầu: “Hiện giờ giá gạo bên ngoài là bao nhiêu?”

“Năm mươi lượng bạc một thạch gạo.” Nghiêm chưởng quầy râu giật giật: “So với
bình thường cao gấp năm mươi lần rồi.”

Gia Cát Chiêm thoáng trầm tư trong chốc lát, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi
ngang qua thư phòng, ông lập tức gọi nàng lại.

“Chuyện gì vậy phụ thân?” Gia Cát Linh Ẩn vừa đi vào liền hỏi.

“Phụ thân có chuyện muốn nghe thử ý kiến của con, hiện tại cả Ngân Đô đều lâm
vào tình trạng thiếu lương thực, chỉ có cửa hiệu Huệ Tế là còn lương thực, bên
ngoài đã nâng giá lên năm mươi lượng một thạch gạo. Con nghĩ xem nên làm gì
bây giờ?”

“Còn chưa đến thời điểm! Đồng bằng Minh dương thất thu, lương thực mỗi nhà mỗi
hộ đều cần, không có tiếp tế tiếp viện giá cả lương thực sẽ càng ngày càng
cao. Đợi thời cơ tới rồi mở cửa! Đạo lý này hẳn là phụ thân hiểu được chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Tam tiểu thư, tiểu nhân lo lắng nếu nâng giá cả lên, dân chúng có thể nào mặc
kệ không? Bây giờ mỗi ngày đều có không ít người ở trước cửa hô lớn đòi mở
cửa.” Trên mặt Nghiêm chưởng quầy có chút lo lắng.

“Chỉ còn có chỗ này, không còn chỗ nào khác thì giá cao tới đâu cũng có người
mua.”

Gia Cát Chiêm gật đầu: “Cửa hiệu lương thực Huệ Tế là để cho quan to quyền quý
mua, không phải chuẩn bị cho những người nghèo túng. Chuyện ăn cơm của dân
chúng là chuyện của triều đình, không phải chuyện của cửa hiệu lương thực Huệ
Tế. Nhưng mà, ngộ nhỡ Hoàng thượng truy cứu thì….”

“Hoàng thượng lo chuyện nước chuyện dân, nào có hơi sức để quản lý việc này.
Vả lại, trong lúc nguy cấp phụ thân giúp bọn họ vượt qua nguy cơ, bọn họ cảm
kích còn không kịp.”

“Làm theo lời Linh nhi nói đi. Cứ từ từ.”

“Tiểu nhân đã biết!”

Ra khỏi thư phòng, trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên tia cười lạnh.

Lương thực dự trữ ở Ngân Đô đều đã cạn kiệt, các thương nhân thừa dịp này buôn
bán kiếm được số tiền nhiều đáng kể, mỗi người đều kiếm được rất nhiều tiền.
Giá lương thực cao đến mức khiến dân chúng sợ hãi. Lương thực dự trữ ở nhà ăn
hết, bọn họ liền tới đầu phố, hy vọng cửa hàng Huệ Tế có thể dựa vào giá lương
thực phải chăng mà bán cho họ. Thế nhưng cửa hiệu lương thực Huệ Tế vẫn đóng
chặt cửa.

Lại qua vài ngày, mùa đông vừa lạnh vừa đói khiến dân chúng thực sự chịu không
được, cùng nhau kéo đến cửa hiệu lương thực Huệ Tế xem đã mở cửa hay chưa.

“Lão gia, xin hãy thương xót, bán một chút lương thực cho tôi. Cha mẹ tôi đói
đến sắp chết rồi.” Một nam nhân trung niên gầy như que củi không ngừng đập lên
cửa của cửa hiệu, yếu ớt nói.

“Đúng vậy, lão gia ở bên trong mau mở cửa đi, nhà của ta còn có con nhỏ gào
khóc vì đói, mẹ đứa nhỏ không có cơm ăn, đã không có sữa năm ngày rồi.”

“Tỷ tỷ, đệ đói…” Một cậu bé khoảng năm tuổi lôi kéo cô nương bên cạnh nó, tội
nghiệp nói.

Cô bé nhìn qua chừng tám, chín tuổi, lấy ra một ống nước đưa cho đệ đệ: “Đệ
đệ, đệ uống chút nước đi, uống xong sẽ không đói bụng nữa.”

“Tỷ tỷ, đệ muốn ăn cháo.”

“Lát nữa tỷ tỷ sẽ mua gạo về nấu cháo cho đệ, nghe lời, uống nước trước đi.”

Mọi người đứng ở bên ngoài mặc quần áo phong phanh, họ xiêu vẹo đứng xếp hàng,
trông ngóng mỏi mòn vào cánh cửa kia.

“Hôm nay chắc cũng không mở cửa rồi.”

“Ôi, đúng vậy, không biết còn có thể sống được mấy ngày.”

“Két!” Cửa đang đóng chặt trước mặt mọi người cuối cùng cũng mở ra.

“Mở rồi, mở rồi!” Người vừa rồi còn hấp hối giờ đã lấy lại sức lực, ngươi đẩy
ta chen chúc về phía trước.

Nghiêm chưởng quầy cùng mười mấy thanh niên khỏe mạnh đứng ở cửa, ngăn mọi
người xông vào.

“Chưởng quầy, mau bán cho tôi một ít gạo.” Nam nhân trung niên mới gõ cửa vừa
suy yếu nói vừa đưa một trăm đồng tiền cho Nghiêm chưởng quầy.

“Được! Chờ chút!” Nghiêm chưởng quầy khinh thường cười cười với hắn, đếm năm
hạt gạo cho hắn, “Cầm lấy, được rồi!”

“Chưởng quầy, ta đưa một trăm đồng, đây là ý gì?” Hắn nghi ngờ hỏi.

“Một trăm đồng chỉ có thể mua được chừng đó.” Nghiêm chưởng quầy hắng giọng
nói, “Cửa hiệu lương thực Huệ Tế hiện tại mở cửa buôn bán, ba trăm lượng bạc
một thạch gạo!”

Nghe Nghiêm chưởng quầy nói, trước mắt mọi người nhất thời tối sầm.

“Hả? Cao như vậy?”

“Đúng vậy, đây là muốn chúng ta đói chết rồi!”

“Ba trăm lượng bạc, cả đời ta còn chưa từng thấy qua từng ấy tiền.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, cha mẹ sẽ chết đói mất.”

Cậu bé tuy rằng không biết tình cảnh hiện tại, nhưng cũng bị sự bi phẫn của
mọi người tác động tới, vừa đói vừa rét, oa oa khóc lớn.

“Các hương thân, những quan to quyền quý này là không muốn chúng ta sống! Bọn
họ không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không để cho họ sống! Mọi người theo
ta đi vào cướp lương thực đi!” Một người tuổi còn trẻ cung tay hô to, nhất
thời nhận được hưởng ứng của mọi người.

“Đúng, chạy vào đi, nếu không sẽ bị đói mà chết!”

“Để có thể sống, các hương thân, theo ta liều mạng cùng bọn họ!”

“Liều mạng với bọn họ!”

Người trẻ tuổi đi đầu chạy vào trong, nhưng lập tức bị mấy thanh niên khỏe
mạnh ném ra ngoài. Người bị đói không có sức lực làm sao chống lại được nhóm
thanh niên khỏe mạnh hợp sức lại được, rất nhanh liền bại trận!

“Nhường một chút, nhường một chút!” Một giọng nói ở trong đám người hô lớn đi
tới, cao ngạo nói: “Chưởng quầy, gạo bán thế nào?”

Nghiêm chưởng quầy nhận ra là Triệu quản gia của Tiêu phủ, lập tức nói: “Ba
trăm lượng một thạch gạo!”

“Cái gì?” Triệu quản gia lắp bắp kinh hãi, “Bình thường không phải một thạch
gạo một lượng bạc sao?”

“Triệu quản gia, ngươi cũng nói là bình thường, bây giờ là tình huống đặc
biệt, cả Ngân Đô, ngoài cửa hiệu Huệ Tế còn lương thực thì còn có cửa hiệu nào
khác sao? Triệu quản gia nếu như không mua, tiếp theo sẽ có người mua thôi.”
Nghiêm chưởng quầy nhìn một nhóm quản gia đang lục tục đi tới, cười nói.

Triệu quản gia nhìn một đám người sau lưng mình như hổ rình mồi, tức giận nói:
“Cho ta một trăm thạch gạo đưa đến Tiêu gia!”

“Vâng, Triệu quản gia, tổng cộng là ba vạn lượng bạc.”

Triệu quản gia lấy ra xấp ngân phiếu thật dày, ném tới tay Nghiêm chưởng quầy:
“Cầm lấy mà mua quan tài! Tiền của Tiêu gia cũng dám kiếm!”

Triệu quản gia đi rồi, các quản gia của phủ khác cũng nhân cơ hội mua đủ lương
thực trở về, nhóm dân chúng trơ mắt nhìn bóng dáng từng bao gạo trắng bị người
ta vác đi. Cậu bé mới vừa rồi còn khóc nhìn thấy trên mặt đất có một hạt gạo
rơi xuống, liền chạy đến nhặt lên nhét vào miệng.

“Các hương thân, phố kế bên có cửa hiệu lương thực Linh Thiên mới khai trương,
chúng ta đi qua đó mua đi.” Mọi người đang thất vọng bỗng nghe được tiếng kêu
to.

“Thật sao? Đi xem thử.”

“Chắc là giá cao rồi, có gì hay mà đi, nghĩ lại cũng mua không nổi.”

“Nghe nói là giá phải chăng, bằng với giá cũ đấy.”

“Đi, đi xem!”

Mọi người kéo nhau đi về phía lương thực Linh Thiên. Nghiêm chưởng quầy nghi
hoặc mà nhìn ra bên ngoài, nói với người bên cạnh: “Đi xem thử, rốt cuộc sao
lại thế này, sao lại còn có người khai trương cửa hiệu lương thực mà vẫn là
giá gốc, tại sao trước giờ lại không hề nghe một chút tin tức gì? Lương thực
Linh Thiên, sao lại nghe quen tai như vậy.”

“Chưởng quầy, ông có biết Linh Thiên Hỏa Oa Thành không?” Người bên cạnh nhắc
nhở nói.

“Thảo nào cảm thấy quen tai, hay là phía sau hai cửa hiệu này đều là một
người? Linh Thiên Hỏa Oa Thành có Thanh Ngọc Môn làm hậu thuẫn, không nên hành
động thiếu suy nghĩ, trước tiên cứ xem tình hình đã. Ngươi nhanh đi bẩm báo
với Thừa tướng đại nhân.”

“Vâng, chưởng quầy.”

Mọi người chạy tới cửa hiệu lương thực Linh Thiên, chỉ thấy người tới trước đã
mua được gạo, trên mặt vui vẻ mà nói lời cảm tạ với người trong cửa hiệu.
Nhưng mà khiến cho mọi người giật mình chính là, toàn bộ nhân công trong cửa
hiệu này đều là nữ nhân. Nữ nhân ngày thường chỉ dựa vào may vá kiếm chút
tiền, thì ra nữ nhân cũng có thể ra ngoài làm việc giống nam nhân để kiếm
tiền.

“Các hương thân, cảm ơn mọi người đã hạ cố đến lương thực Linh Thiên.” Ngụy
Thành đứng ở cửa nói: “Cửa hiệu lương thực Linh Thiên, toàn bộ đều bán giá
bình thường cho mọi người.”

“Công tử thật sự là bồ tát sống!” Một số người đều quỳ xuống trước Ngụy Thành,
“Công tử nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.”

“Mọi người mau đứng lên đi, muốn cảm ơn thì cảm ơn chủ tử của ta. Nhưng mà chủ
tử của ta có một yêu cầu, nếu mọi người có thể thực hiện thì sẽ được mua lương
thực ở đây.”

“Yêu cầu gì? Công tử mau nói đi.”

Ngụy Thành cười: “Hễ mọi người mua lương thực ở đây, về sau không được mua ở
cửa hàng khác, mọi người có thể làm được không?”

“Nếu là yêu cầu này thì công tử yên tâm, hiện giờ công tử cứu mạng mọi người
trong lúc nguy nan, sau này chúng tôi nhất định sẽ chỉ biết đến lương thực
Linh Thiên! Mấy đời đều sẽ mua ở đây!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nhất định sẽ mua ở đây. Công tử yên tâm.”

“Được, vậy mời mọi người xếp hàng, từng người một, không cần chen chúc, tất cả
đều có! Nếu người nào đói không thể chịu nổi, chủ tử nhà ta đã phân phó nấu
cháo, có thể đi uống một bát trước để có sức lực.”

“Công tử cùng chủ nhân của công tử thực sự là người tốt. Ông trời nhất định
phù hộ cho lương thực Linh Thiên làm ăn phát đạt.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Ngụy Thành thấy chen chúc ở trong đám người, có một cặp chị em rụt rè nhìn
mình, hắn tiến đến dẫn hai đứa vào trong cửa hàng, đưa cho hai đứa một bao đầy
gạo.

“Cảm ơn công tử.” Tiểu cô nương lấy ra một đồng tiền từ bộ quần áo nhăn nhúm,
đưa cho Ngụy Thành.

Ngụy Thành trả đồng tiền lại cho cô bé, mỉm cười, xoa đầu nó: “Tiểu muội muội,
đây là ca ca cho muội, đem tiền cất đi, đừng để mất.”

“Cám ơn ca ca!” Tiểu cô nương kéo đệ đệ, cùng nhau quỳ gối trước mặt Ngụy
Thành, “Đệ đệ, mau cám ơn ca ca đi.”

“Cám ơn ca ca.” Cậu bé lấy sức lên tiếng nói.

“Mau đứng lên đi.” Ngụy Thành đỡ tỷ đệ hai đứa đứng lên, nói với tiểu cô
nương: “Chăm sóc đệ đệ cho tốt.” Ánh mắt hắn có chút ướt át, thật không ngờ ở
dưới tình thế này, người ra tay làm việc nghĩa như thế này lại là một nữ tử
như Tam tiểu thư.

Nhóm quản gia nhà vương tôn quý tộc nghe được tin tức cửa hiệu lương thực Linh
Thiên khai trương, tất cả đều chen chúc tới.

← Prev Next →

Ngào tạo: 29/04/2015 20:02

Cập nhật: 29/04/2015 20:02


Gia Cát Linh Ấn - Chương #153