152


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 152: Nguy cơ Ngân Đô

← Prev Next →

“Được!” Y gật mạnh đầu, “Phàm nhi muốn đi đâu, ta sẽ mang nàng đến đó! Phàm
nhi không cần sợ, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục hoàng hậu.”

“Ừ.” Tựa vào lồng ngực Như Phong, Trần Cẩm Phàm có cảm giác mọi suy nghĩ phiền
hà chậm rãi chìm xuống, biến mất không thấy, đây chính là chỗ dựa cả đời nàng.

Đại sảnh ở tiền viện, Gia Cát Linh Ẩn đứng ngồi không yên, mới vừa ngồi xuống
lại đứng lên, đứng rồi lại ngồi, Sở Lăng Thiên chưa từng thấy nàng nôn nóng
như vậy.

“Linh nhi, nàng ngồi xuống đi! Không cần lo đâu, nhất định không có gì.” Sở
Lăng Thiên an ủi.

“Ta lo lắng đại ca bất cẩn chọc giận quận chúa thì làm sao?” Nàng vừa nói, vừa
rướn cổ nhìn ra bên ngoài, “Hay chúng ta đi nhìn trộm?”

Sở Lăng Thiên nhịn không được cười cười: “Ý nàng hay nhỉ, ta còn đang ngại
đây!”

“Đúng là gấp chết người ta.”

Lúc này, Như Phong và Trần Cẩm Phàm xuất hiện trước mặt họ, thấy vẻ mặt của cả
hai, Gia Cát Linh Ẩn mới yên lòng. Sở Lăng Thiên cười cười nhìn nàng, rõ ràng
bản thân là muội muội, lại biến mình như tỷ tỷ của người ta.

“Đại ca…” Gia Cát Linh Ẩn gọi một tiếng, lại quay qua gọi Trần Cẩm Phàm, “Đại
tẩu!”

“Tam tiểu thư…” Trần Cẩm Phàm nhất thời đỏ mặt.

“Linh nhi, đừng như vậy, Phàm nhi nàng ấy ngượng.” Như Phong nói.

“Biết rồi đại ca!” Nàng quay đầu, lại gọi Trần Cẩm Phàm một tiếng đại tẩu,
khiến Trần Cẩm Phàm vừa ngượng vừa vội.

“Phàm nhi, sau này có phải ta cũng gọi muội là đại tẩu không?” Sở Lăng Thiên
cười hỏi.

“Thất ca…” Trần Cẩm Phàm thẹn thùng, “Huynh cũng chọc muội!”

“Đúng vậy!” Như Phong nhức đầu, “Linh nhi gọi Phàm nhi là đại tẩu, Phàm nhi
lại phải gọi Linh nhi là Thất tẩu…”

“Đại ca!” Lần này đến phiên Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng, “Ca đừng nói nữa!”

“Đại ca nói đâu có sai.” Sở Lăng Thiên kéo nàng vào lòng, sủng ái nghịch tóc
nàng, “Thời gian này tốt nhất đại ca và Phàm nhi nên hạn chế tiếp xúc, đừng để
Hoàng hậu nương nương phát hiện chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.
Đại ca và Phàm nhi muốn gặp mặt, đến Thất vương phủ đi, tay chân của họ vẫn
chưa vươn được đến chỗ này.”

Thấy Sở Lăng Thiên gọi đại ca đại ca tự nhiên như vậy, Gia Cát Linh Ẩn không
khỏi liếc y, nhưng thấy y quan tâm chuyện của Như Phong, trong lòng cũng rất
cảm động.

Trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn hỏi thăm chuyện Phùng thị với Tiểu
Điệp, Tiểu Điệp nói với nàng, ở thôn Hạnh Hoa có một đại nương họ Phùng, nhưng
nhiều năm nay bà ấy cùng đứa con trai sống dựa vào nghề hái thuốc, thường
xuyên vào núi, phải một hai tháng mới xuống núi, mấy hôm trước nghe nói họ vừa
lên núi. Cuối cùng, Tiểu Điệp còn nói với nàng, nàng ấy sẽ gửi tin cho người
trong thôn, nếu họ trở ra, sẽ lập tức báo lại với nàng.

Gia Cát Linh Ẩn cũng biết chuyện này không gấp được, chuyện hai mươi năm trước
rồi, hiện giờ muốn điều tra rõ, là chuyện vô cùng khó khăn.

Bỗng nhiên, có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, “Xảy ra chuyện gì?” Gia
Cát Linh Ẩn hỏi.

“Tiểu thư, chúng ta đi xem đi, hình như là tiếng của một nữ nhân xa lạ.”
Nguyệt Lan thích xem náo nhiệt, phàm là trong phủ xảy ra chuyện gì, nàng cũng
chạy đi xem.

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn cũng hứng thú, theo Nguyệt Lan ra ngoài xem.

Bắt gặp một nữ nhân đứng bên ngoài viện của Đại phu nhân hùng hùng hổ hổ, Gia
Cát Linh Ẩn nhận ra bà, bà chính là phu nhân Triệu Lăng của Tiêu Lương. Tiêu U
Nhược đã bị phán xử trảm, Triệu Lăng sắp sửa mất đi con gái.

“Tiêu Mẫn, ngươi ra đây cho ta!” Triệu Lăng lớn tiếng kêu la, “Hại chết con
gái của ta, còn làm rùa rụt đầu!”

“Phu nhân, có chuyện gì từ từ nói!” Lưu quản gia bước đến khuyên ngăn.

“Ngươi là ai!” Triệu Lăng khinh thường nhìn hắn, “Cút ngay cho ta! Tiêu Mẫn,
hôm nay nếu ngươi không ra, ta sẽ đốt viện của ngươi!”

Lúc này, Đại phu nhân mới vội vàng từ bên trong chạy ra, cau mày, ngượng ngùng
cười: “Đại tẩu, có chuyện gì vào phòng rồi nói, để hạ nhân thấy, chẳng phải
làm trò cười sao?”

“Trò cười?” Triệu Lăng cười lạnh, “Con gái ta cũng mất rồi, còn sợ người khác
cười chê sao? Các ngươi trả con gái lại cho ta!”

“Đại tẩu, chính U Nhược cũng thừa nhận chuyện đó là do một mình nó gây nên,
mạo phạm công chúa, đây là cái giá nó phải trả! Đại tẩu đến tìm ta đòi người,
cũng quá vô lý!”

“Hừ!” Triệu Lăng không thèm chấp, “Rốt cục là chuyện gì xảy ra có trời biết
đất biết, ta biết ngươi biết! U Nhược chính là chết thay cho Hồng Nhan!”

“Đại tẩu, tẩu lý trí một chút, tẩu hẳn phải hiểu lúc đó tại sao mẹ lại lựa
chọn Hồng Nhan mà không phải là U Nhược. Tiền đồ của Hồng Nhan tốt hơn U Nhược
nhiều…” Nói tới đây, bản thân Đại phu nhân cũng có chút chột dạ.

“Tốt hơn nhiều?” Triệu Lăng hừ lạnh, “Tốt hơn nhiều chính là chưa xuất giá đã
chửa hoang? U Nhược của ta tuy rằng mọi mặt không so được với Hồng Nhan, nhưng
vẫn chưa làm ra cái chuyện dọa người như thế!”

“Đại tẩu, chuyện đến nước này, nói nhiều cũng vô ích! Nếu không phải như vậy,
Tiêu Duẫn có thể thay thế vị trí của Trương Lâm Hải, làm Đại tướng quân được
sao? Có được ắt có mất, đại tẩu nên nghĩ thoáng hơn.”

“Nếu người chết là con gái ngươi, ngươi có thể nói nhẹ nhàng như thế không?
Tiêu Mẫn, ta nói cho ngươi biết! Tiêu gia và nhà Gia Cát từ nay về sau cắt đứt
quan hệ!”

“Triệu Lăng, bà lại nổi điên gì đó!” Tiêu Lương vội vàng chạy đến, đúng lúc
nghe thấy câu nói của Triệu Lăng, mặt ông âm trầm, tức giận nói, “Trong nhà
quậy còn chưa đủ? Quậy đến cả phủ Thừa tướng? Không sợ mất mặt à!”

“Mất mặt có là gì!” Triệu Lăng như bị điên, bổ nhào vào người Tiêu Lương, đấm
túi bụi vào ngực ông, “Ông trả con gái lại đây! Nếu không phải ông đồng ý, con
gái tôi sao lại chết!”

“Đủ rồi!” Tiêu Lương hất bà ra, khoảng thời gian này ngày nào Triệu Lăng cũng
quậy ông, ông đã phiền lắm rồi, “Nếu bà còn không biết tốt xấu, cố tình gây
sự, lão phu sẽ thôi bà!”

Triệu Lăng chấn động, giật mình nhìn Tiêu Lương, trong mắt rốt cục cũng ánh
lên vẻ sợ hãi, bà chậm rãi đứng lên, mỉm cười âm u: “U Nhược nhất định sẽ
không bỏ qua cho các người.”

“Đại ca…” Đại phu nhân chau mày, “Huynh nên trông chừng đại tẩu, nếu ngày nào
tẩu ấy cũng gây rối như vậy, sức khỏe của mẹ sao chịu nổi.”

“Chuyện Tiêu gia không cần ngươi quản!” Tiêu Lương trừng mắt liếc Đại phu
nhân, kéo Triệu Lăng, nổi giận đùng đùng bỏ về!

Triệu Lăng u oán nhìn Đại phu nhân, ánh mắt oán hận đó, như hận không thể xé
xác người hại chết con mình thành từng mảnh nhỏ.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đứng cách đó không xa cười lạnh, Đại phu nhân liếc
nàng, đóng sầm cửa lại.

“Đại phu nhân hình như rất tức giận.” Nguyệt Lan vui sướng khi người gặp họa.

“Đi về thôi.”

Qua vài ngày, Như Phong đến hành cung nước Nam Chiếu tìm Hà Tần. Hà Tần thấy y
đến, lập tức nhiệt tình tiếp đãi.

“Tướng quân Như Phong tìm ta có chuyện gì?” Hà Tần hỏi.

“Thái tử điện hạ, ta và ngươi từng gặp mặt một lần, nên ta sẽ đi thẳng vào vấn
đề, thái tử điện hạ có tính cưới biểu muội U Lam không?”

Nghĩ đến nữ tử dịu dàng kia, khóe miệng Hà Tần hiện lên ý cười: “Đương nhiên!
Tướng quân Như Phong yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ nàng ấy.”

“Ta đương nhiên tin tưởng thái tử, người có biết chuyện Hoàng hậu nương nương
cố tình muốn người thành thân cùng quận chúa Cẩm Phàm không?”

“Ha ha!” Hà Tần cười vang, cao giọng nói, “Tướng quân Như Phong lo lắng chuyện
này ư? Tướng quân cứ yên tâm, Hà Tần ta cam đoan, tuyệt đối không có ý gì với
quận chúa Cẩm Phàm, chỉ là Hoàng hậu tự mình ra chủ ý thôi.”

“Nhưng chỗ hoàng hậu…”

“Tướng quân yên tâm! Phía hoàng hậu ta đã có cách!”

“Đa tạ thái tử điện hạ!”

“Tướng quân không cần khách khí, ta làm vậy cũng vì chính mình, nếu Lam nhi
thấy ta thành thân với quận chúa, còn không rời xa ta sao? Tướng quân có thể
mạo hiểm đến tìm ta, cũng đủ thấy được tấm lòng đối với quận chúa.”

“Chuyện này khiến điện hạ nhọc lòng rồi.”

“Nhưng mà, ta chỉ có thể khiến Hoàng hậu đánh mất ý niệm này trong đầu, muốn
Trần gia đồng ý hôn sự của hai người, còn phải nhờ vào bản thân tướng quân.”

“Ta sẽ làm tất cả vì Phàm nhi!”

“Không thể nào ngờ tướng quân cũng có một mặt chung tình như vậy, chuyện này,
ta nhất định sẽ giúp!”

“Vậy Như Phong cáo từ trước.”

“Ừm, tướng quân cứ đợi tin tức của ta đi.”

Vài ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, thái tử nước Nam Chiếu ở trước mặt
mọi người từ chối yêu cầu của Hoàng hậu nương nương về việc ban hôn cho y và
quận chúa Cẩm Phàm, đồng thời tuyên bố muốn nạp thứ nữ Tiêu U Lam của Tiêu gia
làm Thái tử phi.

Tin tức truyền ra, cả nước xôn xao, đặc biệt là Tiêu gia, giống như nổ tung,
không ngờ Tiêu U Lam lại có được may mắn này, có thể vin vào thái tử nước Nam
Chiếu, địa vị của Tiêu gia ở nước Lăng Nguyệt được đề cao không ít. Nhìn thấy
Tiêu Lam bay lên ngọn cây thành Thái tử phi, Triệu Lăng trộm nghĩ đến Tiêu U
Nhược, lại náo loạn ở Tiêu gia một trận, Tiêu Lương đòi thôi bà, bà mới chịu
bỏ qua!

Nhìn thấy sắc mặt lấy lòng từ trên xuống dưới của Tiêu gia, Tiêu U Lam không
để cho họ có cơ hội thể hiện, Hà Tần nhanh chóng đón nàng đến hành cung nước
Nam Chiếu, chuẩn bị khởi hành về nước.

Một ngày nọ, Ngụy Thành đã lâu không thấy, xuất hiện ở Trục Nguyệt Hiên, hắn
xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ Gia Cát Linh Ẩn giao cho hắn, dùng mười vạn lượng
bạc, thu mua mười vạn thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít) lương thực, cất
giữ trong kho lúa bên ngoài Ngân Đô.

“Tiểu thư muốn mở tiệm lương thực sao?” Ngụy Thành hỏi.

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ngươi hãy tìm một nơi, tạm thời khoan hãy khai
trương, đợi thời cơ mới mở cửa.”

“Có cần tuyển nhân công không?”

“Tuyển toàn bộ nhân công là nữ.”

“Nữ nhân?” Ngụy Thành ngạc nhiên, “Nữ nhân có thể làm việc nổi không?”

“Sao lại không thể?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi ngược lại, “Nữ nhân không làm việc,
không phải họ không muốn, mà đây đã là thói quen được hình thành mấy trăm ngàn
năm qua, hoàn toàn có thể sửa đổi. Trong luật lệ của nước Lăng Nguyệt có điều
nào quy định, nữ nhân không thể ra ngoài làm việc?”

“Hình như không có.”

“Đi đi, làm theo lời ta.”

“Dạ tiểu thư, Ngụy Thành hiểu rồi.”

Mùa thu từ từ trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh, nước Lăng Nguyệt rơi vào
nguy cơ. Bình nguyên Minh Dương vì nạn châu chấu nên mất mùa, nước Lăng Nguyệt
nhất thời rơi vào khủng hoảng lương thực. Biết được tin tức này, Gia Cát Linh
Ẩn kinh ngạc, ngồi ngẩn ra thật lâu, nàng vốn nghĩ, trong cuộc chiến lần
trước, không dùng kế sách của Chu Tuyết Tranh đưa ra, bình nguyên Minh Dương
sẽ không bị ảnh hưởng, năm nay nhất định sẽ bội thu, không ngờ lại gặp phải
nạn châu chấu, cuối cùng vẫn là thất thu! Rốt cục là vì sao? Rõ rãng có rất
nhiều chuyện, bởi vì sự can thiệp của nàng mà đã thay đổi, nhưng tại sao kết
quả của chuyện này, lại giống hệt như đời trước. Có một số chuyện, nàng thực
sự không thể thay đổi ư?

← Prev Next →

Ngào tạo: 29/04/2015 20:02

Cập nhật: 29/04/2015 20:02


Gia Cát Linh Ấn - Chương #152