14


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 14: Việc xấu không thành

← Prev Next →

“Như Nguyệt, tỷ dám dùng đá ném muội.” Bỗng nhiên, Như Sương hét
lớn: “Xem muội trừng phạt tỷ.”

“Muội! Tam tỷ, mau giúp muội ngăn muội ấy lại.” Như Nguyệt ôm lấy Gia
Cát Linh Ẩn nói.

“Hừ!”

Như Sương cũng xông lên, hai người nhìn như đang chơi đùa cùng Gia Cát
Linh Ẩn, thực tế chỉ có Gia Cát Linh Ẩn biết, đôi song sinh này
chính là muốn hợp lực ném nàng vào trong hồ nước. Hậu viện phủ
thừa tướng, người hầu rất ít khi lui đến, nếu Gia Cát Linh Ẩn rơi
xuống nước, nơi này căn bản không có ai có thể cứu nàng. Nước hồ
sâu, cho dù là đàn ông trưởng thành, đi xuống cũng không thấy đỉnh
đầu.

“Tứ muội, Ngũ muội, đừng đùa nữa, nguy hiểm lắm.” Gia Cát Linh Ẩn
vừa nói, vừa lo lắng nghĩ cách tách khỏi hai tỷ muội này.

Tay phải Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng cào vào tay Như Sương, Như Sương
lập tức buông tay ra. Lúc này, Như Nguyệt dùng sức đẩy, lại đẩy Như
Sương xuống hồ.

“Á!” Như Sương phản ứng rất nhanh, hai tay lập tức bám vào một tảng
đá, khiến cho người chưa rơi xuống, chỉ có phần thân dưới ngập trong
nước, “Mau kéo muội lên!” Như Sương tức giận quát Như Nguyệt.

“Ta đến đây.” Lúc này Như Nguyệt mới phản ứng lại, nghĩ đến vừa
rồi thiếu chút nữa hại chết Như Sương, trong lòng Như Nguyệt vô cùng
sợ hãi.

“Á!” Như Nguyệt vừa ngồi xổm xuống, chợt nghe thấy tiếng hét của Như
Sương, trong lúc đó, cả người Như Sương vặn vẹo, dường như vô cùng đau
đớn, chất lỏng màu đỏ lan khắp mặt nước.

“Sao lại thế này? Mau đỡ muội ấy lên!” Gia Cát Hồng Nhan kéo Gia Cát
Linh Ẩn, ba người phải mất rất nhiều sức, mới kéo được Như Sương từ
dưới nước lên.

“Á!” Nhìn thấy tình hình thực tế của Như Sương, cả ba người đếu
chấn động, Như Nguyệt sợ hãi hét lên.

Chỉ thấy máu không ngừng chảy dưới chân Như Sương, mấy con cá đang ở
trên đùi nàng không ngừng giãy dụa, răng nanh của chúng cắm rất sâu
vào người Như Sương, chân Như Sương đã mất một miếng thịt.

“Còn không mau đi gọi người!” Gia Cát Hồng Nhan quát Như Nguyệt bị dọa
đến ngây ngốc.

Rất nhanh, trên dưới trong phủ đã có mặt ở hậu viện, nhìn thấy bộ
dáng Như Sương, Tứ di nương sợ đến mức ngất ngay tại chỗ.

“Sao con cá này lại cắn người? Cắn Ngũ tiểu thư thành ra thế này,
về sau không phải sẽ bị què? Làm sao mà thành gia lập thất được?” Nhị
di nương hét lên, ánh mắt không che giấu nổi niềm vui khi có người
gặp họa.

“Im miệng lại cho ta!” Đại phu nhân trừng mắt nhìn Nhị di nương, “Còn
chưa đủ loạn hay sao?”

“Được rồi, Đại tỷ, ta không nói gì nữa. Sao đại phu còn chưa tới,
nếu còn kéo dài, chỉ sợ không phải người què, mà phải cưa chân đi.”

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn trở về toàn vẹn, Nguyệt Lan và Mộc Tê yên
tâm.

“Tiểu thư, rốt cục người đã về.” Nguyệt Lan kéo Gia Cát Linh Ẩn, nhìn
mấy lần từ trên xuống dười, cuối cùng mới thoải mái.

“Ta không sao, các nàng gọi ta đi ngắm cá bảy màu.” Gia Cát Linh Ẩn
mỉm cười nói, “Cá này rất đẹp.” Cũng rất hung bạo…

Nguyệt Lan cho là Gia Cát Linh Ẩn thật sự đi ngắm cá. Nguyệt Lan
nhìn trong phòng, khẽ nói: “Tiểu thư, trong viện chúng ta có quái nhân
đến, tự mình đứng trước gương lải nhải, không phải bị điên chứ.”

“Hả.” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, chưa bước vào phòng, một cái bóng
màu xanh đã đi tới, Thương Y xõa tung mái tóc gấp khúc, đắc ý hỏi,
“Kiểu tóc mới của ta, có đẹp không?”

“Đẹp!” Gia Cát Linh Ẩn không liếc mắt nhìn kiểu tóc của Thương Y,
nói.

“Ngươi chưa nhìn!” Thương Y bất mãn lầm bầm, đi theo sau Gia Cát Linh
Ẩn, nói: “Ngươi là Tam tiểu thư phủ thừa tướng, sao lại có người
thù oán ngươi?”

“Ngươi là giang hồ đệ nhất cao thủ, không có kẻ thù sao?”

“Đó là bởi vì bọn họ mơ ước nhan sắc của ta.” Thương Y nghiêm mặt
nói, “Nếu không ta giết hết kẻ thù của ngươi, sau đó chúng ta đi lấy
Thánh Tuyết Đơn.”

Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cười khổ, “Kẻ thù của ta nhiều lắm, chỉ
sợ giết không hết.”

“Ta đi đổi kiểu tóc mới.” Thương Y như một cơn gió, lại đi tới trước
gương.

Ngày hôm sau, tin tức chấn động truyền khắp nước Lăng Nguyệt, thái hậu
hoăng thệ [1]. Chuyện bất thình lình xảy ra, khiến cho Gia Cát Hồng
Nhan rối loạn, Gia Cát Hồng Nhan liền tới tìm Đại phu nhân.

“Con không cần phải hoảng loạn, mọi chuyện đã có mẹ.” Chỉ một câu
nói của Đại phu nhân khiến cho tâm trạng Gia Cát Hồng Nhan ổn định.

Sau khi hạ táng thái hậu xong, hoàng đế hạ chỉ hủy bỏ tuyển con gái
quan lại đến chùa Thiên Thai cầu phúc, đồng thời còn đưa những người
trước đây bị đưa tới chùa về nhà thành thân. Sau khi chuyện này bị
hủy bỏ, những cô gái trước đấy viện cớ bị bệnh nặng, đều nhanh
chóng bình phục trở lại, Gia Cát Như Mộng, Nhị tiểu thư phủ thừa
tướng sức khỏe cũng khoan khoái lên nhiều.

Chú thích:

[1] Hoăng thệ: qua đời, mất.


Gia Cát Linh Ấn - Chương #14