129


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 129: Mặt mũi Thừa tướng gia để ở đâu?

← Prev Next →

Gia Cát Hồng Nhan chạy đến phòng Đại phu nhân, thần bí nói: “Mẹ, tin tức từ
Hàn gia đến rồi, nói Ngũ di nương là con gái một, hoàn toàn không có muội
muội. Vì để lật tẩy của Gia Cát Linh Ẩn và Hàn Thanh Thanh, đương gia của Hàn
gia, cũng chính là đại ca của Ngũ di nương, Hàn Thế Văn cũng đến Ngân Đô, hiện
đang ở khách điếm Duyệt Lai.”

“Thật tốt quá!” Đại phu nhân trong lòng cảm thấy vui sướng, “Mẹ biết ngay là
có vấn đề mà, chút trò mèo này mà cũng muốn qua được pháp nhãn của bản phu
nhân ư. Vậy thì, chẳng những có thể trục xuất Hàn Thanh Thanh khỏi cửa, còn có
thể để cho lão gia nhìn thấy được dã tâm xấu xa của con tiện tì Gia Cát Linh
Ẩn, lão gia chắc chắn sẽ trách phạt nó!”

“Mẹ, mẹ đúng là anh minh! Một mũi tên trúng hai đích!” Gia Cát Hồng Nhan mỉm
cười, không thể một kích lật đổ Gia Cát Linh Ẩn thì khiến cho Gia Cát Chiêm từ
từ mất kiên nhẫn với nó.

“Ngày mai bảo Hàn Thế Văn đến phủ, mẹ phải vạch trần âm mưu của Gia Cát Linh
Ẩn và Hàn Thanh Thanh, mẹ thật muốn nhìn xem, lão gia tuyệt đối sẽ không dễ
dàng tha thứ cho kẻ lừa gạt ông!”

“Dạ, mẹ!”

Cùng lúc đó, ở Trục Nguyệt Hiện, Kinh Phong đang bẩm báo lại với Gia Cát Linh
Ẩn: “Tam tiểu thư, theo người của chúng ta gửi tin đến, Hàn Thế Văn đã đến
Ngân Đô, đang ở khách điếm Duyệt Lai.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Hành động của Đại phu nhân đúng là nhanh thật, ta sẽ
đi gặp Hàn Thế Văn kia.”

Khách điếm Duyệt Lai.

Trong một gian phòng thượng hạng, một người trung niên sắc mặt ngăm đen ngồi
đó, hắn chính là đại ca của Ngũ di nương Hàn Liên, Hàn Thế Văn. Hàn gia hồi
trước làm ăn còn được, nhưng mấy năm gần đây càng làm càng thảm, chỉ có thể
miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, nghe được Đại phu nhân hứa sẽ trả thù lao là một
ngàn lượng bạc, Hàn Thế Văn không tiếc từ ngàn dặm xa xôi đến Ngân Đô này,
vạch trần âm mưu của Gia Cát Linh Ẩn cùng đứa em gái giả mạo kia.

“Cô nương, Hàn lão gia ở gian phòng này.” Tiểu nhị của khách điếm dẫn Gia Cát
Linh Ẩn đến ngoài phòng của Hàn Thế Văn, nói với nàng.

“Làm phiền tiểu ca.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

“Cô nương khách sáo rồi!” Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy, xoay người rời đi.

Gia Cát Linh Ẩn gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói trầm mạnh: “Mời
vào!”

Nàng đẩy cửa vào, Hàn Thế Văn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế lại xuất
hiện trong phòng mình, không khỏi ngẩn ngơ: “Cô nương… tìm ai?”

“Cữu cữu, con là Tam tiểu thư của Gia Cát phủ thừa tướng, nghe nói cữu cữu
đến, nên đặc biệt đến thăm cữu cữu.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Ngươi là…” Hàn Thế Văn nhớ đến người đưa tin của Đại phu nhân, đúng là nhắc
đến Tam tiểu thư tìm người đến giả mạo muội muội hắn, nhất thời sắc mặt trở
nên không vui, “Tam tiểu thư sao lại biết ta ở đây?”

“Chuyện này cữu cữu không cần phải biết làm gì, không biết lần này cữu cữu đến
Ngân Đô có chuyện gì? Vì sao lại không đến ở phủ Thừa tướng? Tuy rằng Ngũ di
nương đã mất, nhưng tình cảm của phụ thân đối với di nương vẫn còn.”

“Hừ, nếu ngươi tìm tới đây, nhất định đã biết mục đích ta đến Ngân Đô, làm gì
phải hỏi nhiều như vậy. Tam tiểu thư, nếu đến khuyên ta hãy thay đổi chủ ý,
xin mời về cho, ta quyết không cho phép người khác giả mạo em gái ta, hủy hoại
danh dự của Hàn gia!” Hàn Thế Văn nói rất chính nghĩa.

“Đại phu nhân trả cho cữu cữu thù lao bao nhiêu?” Gia Cát Linh Ẩn thình lình
hỏi.

“Cái gì?” Sắc mặt của Hàn Thế Văn trở nên mất tự nhiên, “Thù lao gì chứ? Tam
tiểu thư đừng đánh giá thấp Hàn mỗ!”

“Là con lỗ mãng.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Cữu cữu tuyệt đối không phải kẻ thấy
tiền là sáng mắt.”

“Ngươi nói đi, rốt cục ngươi có mục đích gì?”

“Ôi…” Gia Cát Linh Ẩn bất đắc dĩ lắc đầu, “Cữu cữu, sao cữu cữu không nghĩ lại
xem, nếu cữu cữu và người đó thực sự thành huynh muội, Hàn gia và phủ Thừa
tướng liền trở lại mối quan hệ thông gia như trước. Khi Ngũ di nương còn tại
thế, sự quan tâm của phủ Thừa tướng với Hàn gia, cữu cữu hẳn không quên đâu
nhỉ. Sau khi Ngũ di nương qua đời, tình hình lại thế nào? Thứ đã mất bỗng
nhiên lại có được, Thừa tướng gia nhất định càng thêm quý trọng, chỉ cần một
câu của nàng ta, phủ Thừa tướng chỉ cần hơi dẫn dắt Hàn gia thôi, Hàn gia nhất
định sẽ khôi phục lại vẻ vang như cũ. So với một chút thù lao bé nhỏ chẳng
đáng kể đó, bên trọng bên khinh, cữu cữu hẳn phải rõ hơn con chứ.”

“Hừ!” Hàn Thế Văn khinh thường hừ một tiếng, “Hàn mỗ há lại là người vô sỉ như
thế.”

“Cữu cữu, cái này không gọi là vô sỉ, chỉ là mượn lực trợ lực mà thôi, cớ sao
lại không làm?”

Hàn Thế Văn rơi vào im lặng, cẩn thận nghiền ngẫm lại lời nói của Gia Cát Linh
Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn cũng không thúc giục, mà đứng dậy cáo từ, mục đích của
nàng đã đạt được, Hàn Thế Văn nhất định sẽ dao động.

Hôm sau, Gia Cát Chiêm trở về, Đại phu nhân dặn dò nhà bếp làm một bàn thức ăn
phong phú, thông báo các cô nương của các phòng đều đến ăn cơm. Từ sau khi Như
Phong quay về, tâm trạng của Gia Cát Chiêm mỗi ngày đều tốt, vết thương của
Đại phu nhân cũng nhanh khỏi.

Đại phu nhân, Như Phong, các cô nương của các phòng đều đã sớm vào phòng
khách, chờ Gia Cát Chiêm ngồi vào vị trí. Một lát sau, Gia Cát Chiêm rốt cục
cũng đến, chỉ là người đi bên cạnh ông khiến sắc mặt của Đại phu nhân thoáng
sa sầm.

“Lão gia, đây là tiệc gia đình, lão gia dẫn nàng ta đến làm gì?” Đại phu nhân
nhìn thấy Trương Thúy Hoa, giọng nói có chút tức giận.

“Mẫn nhi à, Thanh Thanh sớm muộn gì cũng gả vào đây, nếu đã là tiệc gia đình,
đương nhiên nàng ấy phải tham gia rồi.” Gia Cát Chiêm nói.

“Phụ thân, dù sao vẫn còn chưa vào cửa, phụ thân hiện giờ lại dẫn đến dự tiệc
gia đình, nữ nhi cảm thấy hơi không ổn.” Gia Cát Hồng Nhan bất mãn nói.

“Thôi đủ rồi!” Gia Cát Chiêm giận tím mặt, “Rốt cục là ai làm chủ ở cái phủ
Thừa tướng này?”

Gia Cát Chiêm vừa dứt lời, Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nhất thời ngậm
miệng, không dám hó hé nữa.

“Dì Thanh, đến bên này ngồi đi.” Gia Cát Linh Ẩn bước đến, kéo Trương Thúy Hoa
ngồi xuống bên cạnh mình.

Đại phu nhân liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, trên mặt hiện lên tia cười lạnh, để
xem ngươi có thể giả bộ được bao lâu? Bà hòa hoãn, nói: “Lão gia, nếu Thanh
Thanh thật sự là em gái của Ngũ di nương, ngày mai thiếp liền nạp nàng ta vào
cửa, nếu không phải, thiếp tuyệt đối không thể mạo muội đồng ý, ngộ nhỡ là
người có dã tâm an bài vào thám thính, vậy thì không tốt lắm?”

“Bà nói bậy nói bạ gì đó?” Gia Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, “Thanh
Thanh không phải muội muội của Liên nhi, còn có thể là ai?”

Đại phu nhân quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói” “Linh nhi, là con nói hay để
ta nói? Con mang nữ nhân này vào phủ, rốt cục có mục đích gì?”

Gia Cát Linh Ẩn oan ức nhìn Đại phu nhân, nói: “Con chỉ là thấy phụ thân nhớ
thương Ngũ di nương đến sốt ruột, không đành lòng nhìn phụ thân chịu giày vò,
mới tìm một nữ tử trông giống với Ngũ di nương, để giải nỗi khổ tương tư của
phụ thân. Nếu nói mục đích, chính là hy vọng mỗi ngày phụ thân đều có thể vui
vẻ.”

Gia Cát Chiêm hài lòng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Trong tất cả con gái của ta, chỉ
có Linh nhi là hiểu chuyện nhất!”

“Lão gia, nếu thiếp có thể chứng minh nàng ta không phải là em gái của Ngũ di
nương, lão gia có thể trục xuất ả ra khỏi phủ không? Linh nhi biết rõ thân
phận thực sự của ả là ai, lại giấu mà không báo, cũng phải phạt nặng mới
được.” Đại phu nhân nói.

“Không phải em gái của Liên nhi? Tại sao lại giống nhau đến thế?” Trong lòng
Gia Cát Chiêm có chút hoài nghi.

“Ngươi trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, người giống người không phải không
thể.” Đại phu nhân dừng một chút, “Thiếp đã điều tra rõ, Ngũ di nương hoàn
toàn không có em gái, nữ nhân này cùng Linh nhi ngay từ đầu đã lừa gạt lão
gia.”

“Linh nhi, những điều mẹ con nói đều là thật ư?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm u ám,
ông tự xưng là cáo già, nếu bị hai nữ tử lừa gạt đùa bỡn, như thế nào thì ông
cũng không tiếp nhận được.

Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh nói: “Phụ thân, dì Thanh đúng thật là em gái của Ngũ
di nương, Linh nhi không dám lừa dối phụ thân. Phụ thân lại chẳng tin tưởng
con, nữ nhi thật đau lòng. Hay vầy đi, dì Thanh, dì cũng chẳng cần thiết ở lại
phủ Thừa tướng nữa làm gì, bây giờ đi ngay đi. Nếu Ngũ di nương dưới suối vàng
mà biết, cũng không nhẫn tâm nhìn thấy dì bị vũ nhục thế đâu.”

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, Trương Thúy Hoa cũng đứng lên theo, muốn đi theo
nàng rời khỏi đó.

“Thanh Thanh…” Gia Cát Chiêm do dự.

“Đợi đã!” Đại phu nhân quát, “Linh nhi và nữ nhân này lừa mọi người ở phủ Thừa
tướng, muốn dễ dàng bỏ đi vậy ư?”

“Mẹ muốn thế nào?” Gia Cát Linh Ẩn có hơi tức giận, “Con chỉ là không thể nhìn
mẹ vũ nhục dì Thành mà thôi, mẹ luôn miệng nói dì Thanh không phải em gái của
Ngũ di nương, có bằng chứng không?”

Đại phu nhân mỉm cười tràn đầy tự tin: “Không có bằng chứng mà ta dám nói bậy
ư? Lão gia, lão gia đợi thêm lát nữa đi, để xem nữ nhân này cùng con gái của
lão gia có lừa gạt lão gia không! Vốn thiếp chẳng muốn nhúng tay vào chuyện
này, chỉ cẩn lão gia vui vẻ là được, nhưng thiếp không đành lòng nhìn lão gia
bị hai người gạt mà chẳng hay biết gì, rơi vào âm mưu của chúng, nên thiếp mới
đi điều tra.”

“Bà nói là thật?” Gia Cát Chiêm dường như có chút tin vào lời nói của Đại phu
nhân, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, “Bà có bằng chứng gì? Lấy ra xem thử.”

“Dạ, lão gia đợi một chút!” Đại phu nhân đi tới cửa, nói với Lưu quản gia,
“Mời Hàn lão gia vào đây.”

Thaaý Hàn Thế Văn đi vào, Gia Cát Chiêm không khỏi ngẩn ra, sau đó lập tức
bước đến nghênh đón, khách sáo nói: “Hàn lão đệ đến đây, không có từ xa tiếp
đón.”

“Thừa tướng gia khách sáo rồi.” Hàn Thế Văn nói, “Hôm nay tiểu đệ đến, chính
là muốn làm sáng tỏ một chuyện, không muốn để cho âm mưu của một vài người
thực hiện được.”

Trong mắt Đại phu nhân hiện lên vẻ giảo hoạt: “Lão gia, Hàn lão gia không ngại
vất vả, từ thành Phù Dung ở ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là để vạch trần một
âm mưu mà lão gia không biết.”

Nhìn thấy Hàn Thế Văn xuất hiện, Gia Cát Chiêm đã có vài phần ti tưởng lời nói
của Đại phu nhân. Ông lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt sắc lạnh
như băng sướng. Cho dù lúc nãy Gia Cát Linh Ẩn nói rất có tình có ký, nhưng
ông tuyệt đối khong thể dễ dàng tha thứ chuyện nàng đã lừa gạt và giấu giếm
mình.

“Cha, Tam muội cũng là có ý tốt, cha cũng đừng trách muội ấy.” Như Phong thấy
vẻ mặt Gia Cát Chiêm nghiêm lại, lập tức biện hộ thay cho Gia Cát Linh Ẩn, “Có
phải là muội muội của Ngũ di nương không không quan trọng, không phải phụ thân
cũng cảm thấy dì Thanh rất tốt sao?”

“Phong nhi.” Đại phu nhân nhìn Như Phong bằng ánh mắt trách cứ, “Lão gia tự
biết cân nhắc, lừa gạt chính là lừa gạt, lão gia là Thừa tướng, ở trong triều
còn chưa có người nào dám lừa gạt lão gia, lại bị nữ nhi của chính mình trêu
chọc như thế, thể diện để ở đâu? Lừa gạt chỉ là chuyện nhỏ, Linh nhi biết mà
không báo, nhất định có mục đích không thể cho ai biết. Linh nhi, con vẫn là
thành thành khai ra đi!”

“Mẹ, Linh nhi hiếu thảo, lại bị lấy ác ý đo lường, đúng là đau lòng cực hạn.”
Gia Cát Linh Ẩn ấm ức nói, “Nếu cha mẹ đều xem con như vậy, con chẳng còn lời
nào để nói. Dì Thanh, hiện giờ dì mau đi đi, phủ Thừa tướng không chứa chấp dì
rồi.”

“Đợi đã!” Gia Cát Chiêm bình tĩnh đi đến bên cạnh Hàn Thanh Thanh, bỗng nhiên
giơ tay nắm mạnh cằm của nàng, hỏi, “Nói! Ngươi tiếp cận lão phu có mục đích
gì?”

“Thiếp… Thiếp…” Trương Thúy Hoa đau đến nỗi trào nước mắt, nàng không khỏi đưa
ánh mắt cầu cứu về hướng Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, cứu ta…”

“Linh nhi, con còn không chịu nói ư?” Đại phu nhân lạnh lùng hỏi.

“Con không có lời nào để nói!” Gia Cát Linh Ẩn thất vọng nhìn Gia Cát Chiêm.

← Prev Next →

Ngào tạo: 29/04/2015 20:02

Cập nhật: 29/04/2015 20:02


Gia Cát Linh Ấn - Chương #129