121


Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl

Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments

Chương 121: Trói lại cho ta

← Prev Next →

Bất đắc dĩ, Sở Lăng Thiên đành phải xoay người sang chỗ khác. Gia Cát Linh Ẩn
đứng lên từ trong bồn tắm, nhanh chóng mặc quần áo, lại tìm không thấy hài của
nàng.

“Linh nhi, xong chưa?” Sở Lăng Thiên đưa lưng về phía Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.

“Xong rồi.”

Nhận được câu trả lời của nàng, Sở Lăng Thiên mới xoay người lại, nhìn thấy
nàng nhìn xung quanh tìm hài, mỉm cười, nói: “Hài ở trong phòng ngủ, nào, ta
bế nàng về phòng!”

Không để cho Gia Cát Linh Ẩn đáp, Sở Lăng Thiên đã bế xốc nàng lên, đi về
hướng phòng ngủ. Hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há
hốc mồm mà cúi đầu, không dám liếc nhìn. Trước kia, họ chưa từng thấy chủ tử
dẫn bất cứ nữ nhân nào về phủ, không ngờ gần đây lại thường xuyên như vậy. Lại
nhìn đến vẻ mặt tràn ngập nhu tình của Sở Lăng Thiên, vẻ lạng lùng suốt ngày
đã sớm biến mất chẳng thấy đâu.

“Xoảng!” Một a hoàn không cẩn thận đánh vỡ ấm trà đang cầm trên tay, sợ đến
nỗi quỳ xuống đất, nói: “Nô tỳ không cẩn thận, kinh động đến vương gia, xin
vương gia trách phạt.”

“Có bị thương hay không?”

“Dạ?” A hoàn được hỏi mà lo sợ, “Không có! Đa tạ điện hạ đã quan tâm.”

“Thu dọn sạch sẽ trên đất, mau chóng đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ!”

Bọn hạ nhân khó tin nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Thiên, hình như có chuyện
gì đó thần kỳ quái đản xảy ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây mãi mãi là đạo
lý bất di bất dịch mà.

Sở Lăng Thiên cẩn thận đặt người trog lòng xuống giường, nô tỳ bên ngoài mang
thuốc đến, y nhận lấy, đi đến bên giường, múc một muỗng, đặt bên miệng thổi
thổi, lại nếm thử, mới đưa đến bên miệng Gia Cát Linh Ẩn.

Người hầu bên cạnh sững sờ nhìn đôi bích nhân này, ngày thường họ nhìn thấy
chủ tử đều là vẻ lạnh băng, chủ tử vừa xuất hiện, tựa như nhiệt độ xung quanh
cũng giảm xuống mấy độ, chưa từng nhìn thấy vẻ nhu tình như vậy của y.

Sở Lăng Thiên kiên nhẫn đút Gia Cát Linh Ẩn uống xong chén thuốc, khi đưa chén
thuốc rỗng qua, a hoàn kia vẫn còn đang thất thần, Sở Lăng Thiên cầm chén
xuống giằng mạnh xuống, nàng mới hoàn hồn lại, cuống quít rời khỏi phòng.

Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Gia Cát Linh Ẩn, cốc khẽ lên trán nàng, dịu
dàng nói: “Mau ngủ đi, thức dậy sẽ khỏe thôi!”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, mí mắt nặng đến nỗi díp lại, lập tức ngủ say. Ngày
hôm sau, khi nàng thức, người bên cạnh không biết đã đi đâu.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, a hoàn vẫn luôn chờ ở bên ngoài lập tức đi
vào hầu hạ. Khi a hoàn đang chải đầu cho nàng, Sở Lăng Thiên đi đến, ngơ ngẩn
nhìn nàng. Cho dù nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy lại bất giác bị nàng
thu hút.

“Đỡ nhiều chưa?” Sở Lăng Thiên thân thiết hỏi.

“Dạ, đỡ nhiều rồi. Tiểu Điệp thế nào?”

“Tốt hơn ngày hôm qua rồi.”

“Vậy là tốt rồi, hôm nay ta phải về nhà, có tiện mang Tiểu Điệp về không?”

“Về nhà?” Sở Lăng Thiên cười cười, “Nơi này chính là nhà của nàng, nàng muốn
về đâu nữa?”

Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng nhìn Sở Lăng Thiên, nói: “Ta quả thực phải về
rồi.”

“Được rồi!” Sở Lăng Thiên không hề ép nàng, “Thương thế hiện giờ của Tiểu Điệp
không nên di chuyển, cứ để nàng ấy ở lại phủ tịnh dưỡng đi, khi khá hơn ta sẽ
đưa nàng ấy về phủ Thừa tướng. Phụ hoàng truyền ta vào cung, Kinh Phong sẽ đưa
nàng về.”

“Vâng.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, ra ngoài nhiều ngày như vậy, không biết tình
hình trong phủ Thừa tướng thế nào rồi.

Sau khi Gia Cát Hồng Nhan trở về phủ, liền cẩn thận kể lại hết chuyện xảy ra ở
Lục Quốc Đại Điển cho Đại phu nhân nghe. Nhưng về chuyện mình bị thất thân,
nàng còn chưa dám nói, nếu Đại phu nhân biết, bản thân chẳng những bị mắng, mà
còn không biết sẽ náo loạn thành thế nào, hiện giờ hy vọng duy nhất của nàng,
chính là hy vọng nam nhân nọ có thể chủ động đến tìm nàng, thời gian càng lâu,
lòng nàng lại càng bất an.

Trải qua nhiều ngày tịnh dưỡng, Đại phu nhân đã có thể xuống giường đi lại,
tuy rằng bà không tận mắt chứng kiến Gia Cát Linh Ẩn trong Lục Quốc Đại Điển
phong quang bao nhiêu, chỉ nghe Gia Cát Hồng Nhan thuật lại, cũng đã có thể
tưởng tượng được. Điều càng khiến bà tức giận hơn chuyện nổi bật của Gia Cát
Linh Ẩn chính là chẳng những bản thân Gia Cát Linh Ẩn được phong làm quận
quân, còn dẫn dắt đứa thứ nữ nhu nhược của Tiêu Lương cũng được phong làm
huyền quân, mà Gia Cát Hồng Nhan lại không có bất cứ thu hoạch nào!

“Mẹ, mẹ ngủ dậy rồi à?” Sáng sớm, Gia Cát Hồng Nhan đến vấn an Đại phu nhân.

“Con đến đúng lúc lắm, đỡ mẹ ra ngoài một chút.”

“Mẹ, mẹ chậm thôi!”

“Cha con đâu? Thời gian này mẹ không thể hầu hạ cha con, hy vọng cha con không
trách mẹ.” Đại phu nhân bỗng nhiên nói.

“Cha à?” Ánh mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe sáng, không biết có nên nói chân tướng
với Đại phu nhân hay không. Tối qua, khi nàng đi ngang qua phòng ngủ của Gia
Cát Chiêm, nghe được bên trong có tiếng cười đùa, nhất định là Hàn Thanh Thanh
kia đang nịnh nọt bên trong, nghĩ nghĩ, nàng nói, “Sao cha lại trách mẹ, mẹ
đừng nghĩ lung tung.”

Gia Cát Hồng Nhan dìu Đại phu nhân đi về hướng vườn hoa, đến trước sân, phải
đi ngang qua phòng ngủ của Gia Cát Chiêm, hai mẹ con vừa mới đi đến ngưỡng
cửa, chợt nghe tiếngvcửa phòng mở ra, một nữ nhân bước ra ngoài,

“Ngũ di nương?!” Nhìn thấy nữ nhân nọ, Đại phu nhân nhất thời kinh ngạc hô
lên, lảo đảo lui về sau mấy bước, bà nắm chặt tay của Gia Cát Hồng Nhan. Nhưng
Đại phu nhân không hổ là chủ mẫu, chỉ chốc lát đã lấy lại bình tĩnh, thấp
giọng quát: “Ngươi là người hay ma?”

Trương Thúy Hoa ngẩn ra, cúi người chào Đại phu nhân, nói: “Người nhất định là
Đại phu nhân rồi. Thanh Thanh tham kiến Đại phu nhân! Người hãy yên tâm, muội
là người thật, tên Hàn Thanh Thanh, là muội muội ruột của Ngũ di nương, cho
nên mới giống như vậy. Làm Đại phu nhân giật mình, xin người thứ lỗi.”

“Hàn Thanh Thanh?” Đại phu nhân nhíu mày, nghiêm mặt nói, “Ngươi đến quý phủ
lúc nào? Tại sao lại đi ra từ phòng của lão gia? Các người…”

“Ồn ào gì vậy!” Gia Cát Chiêm từ trong phòng chậm rãi đi ra, mang theo vẻ mặt
không vui, “Thanh Thanh một thân một mình lưu lạc bên ngoài không nơi nương
tựa, may mắn gặp được Linh nhi mang về phủ.”

“Vậy sao lại gia không báo với thiếp? Vừa rồi thiếp thực sự rất hoảng sợ, còn
tưởng rằng là Ngũ di nương.”

“Ta cũng định nói với bà nhiều lần rồi. Hôm nay bà đã đến đây, ta báo với bà
luôn, ta muốn nạp Thanh Thanh làm Lục di nương, bà đi sắp xếp đi, để Thanh
Thanh mau chóng gả vào phủ!”

“Lão gia…” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Gia Cát Chiêm, “Chuyện này đợi sức khỏe
của thiếp hoàn toàn hồi phục rồi bàn sau.” Trong lòng bà tính toán, trước kia
Gia Cát Chiêm rất sủng ái Ngũ di nương, nếu nạp một nữ nhân giống hệt Ngũ di
nương vào cửa, bản thân bà ở trong lòng Gia Cát Chiêm, không phải không còn vị
trí nào sao? Không được, bà nhất định phải ngăn cản Gia Cát Chiêm nạp thiếp.

Sắc mặt Gia Cát Chiêm thoáng sa sầm, lộ vẻ không vui: “Sức khỏe của bà lúc nào
mới có thể hoàn toàn hồi phục? Không có ai coi ngó, bà xem thử trong phủ từ
trên xuống dưới loạn thành cái gì? Ngay cả cuộc sống hằng ngày của ta bà cũng
không lo được, Thanh Thanh đúng lúc có thể ở bên cạnh hầu hạ ta. Bà không muốn
ta nạp thiếp à?”

“Lão gia bớt giận!” Đại phu nhân cúi đầu, nói: “Thiếp cũng là suy nghĩ cho lão
gia, lo lắng nha đầu kia không hầu hạ lão gia tốt, vẫn nên để thiếp đến hầu hạ
người đi.”

Gia Cát Chiêm chán ghét liếc Đại phu nhân một cái, nói: “Lục di nương là ta
nạp chắc rồi, không cần nhiều lời, bà đi chuẩn bị là được.”

“Dạ, lão gia.” Thấy Gia Cát Chiêm đã quyết định, Đại phu nhân biết nói gì lúc
này cũng chọc giận ông, đành phải dối lòng đồng ý, “Thiếp nhất định sẽ mau
chóng chuẩn bị. Hồng Nhan, chúng ta đi thôi.”

“Ừ! Ta phải lên triều! Bà mau chóng an bài đi.” Gia Cát Chiêm mặt không chút
thay đổi, gật đầu đáp.

“Dạ, thiếp đã biết.”

Sau khi Gia Cát Chiêm rời đi, Đại phu nhân hoài nghi nhìn Trương Thúy Hoa, kéo
Gia Cát Hồng Nhan đến một bên, nói: “Mẹ chưa từng nghe qua chuyện Ngũ di nương
có muội muội bị thất lạc, con sai người lập tức thúc ngựa đưa một phong thơ
đến Hàn gia, hỏi thăm cho rõ ràng, nếu không có chuyện này, tốt nhất bảo đương
gia của Hàn gia đến đây một chuyến, nếu hắn bằng lòng vạch trần chân tướng,
hứa sẽ trả thù lao một ngàn lượng bạc cho hắn.”

“Dạ, nữ nhi biết rồi, sẽ đi làm ngay.”

Hai mẹ con đi đến ngoại viện, đúng lúc đụng phải Gia Cát Linh Ẩn từ Thất vương
phủ trở về, nghĩ đến Hàn Thanh Thanh là do nàng mang về, trong lòng Đại phu
nhân nhất thời dấy lên căm giận ngút trời.

“Linh nhi, tối qua ngươi đi đâu?” Đại phu nhân bước đến, lớn tiếng quát Gia
Cát Linh Ẩn.

“Sao mẹ lại đột nhiên quan tâm con như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười ngọt
ngào, “Linh nhi thật sự được quan tâm mà sinh lo sợ! Mẹ khỏe hẳn chưa?”

“Hừ!” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cao giọng, “Mơ tưởng nói dăm
ba câu lừa gạt ta cho qua sao! Ta hỏi ngươi tối qua đi đâu? Sao không ở trong
phủ?”

“Không thể trả lời!” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn bỏ đi.

“Đứng lại!” Đại phu nhân quát, “Đúng là càng ngày càng không có phép tắc! Một
cô nương chưa xuất giá lại có thể đi đêm không về nhà, có phải đi với trai
không? Người khác mà biết, sẽ nói phủ Thừa tướng không có phép tắc, nuôi dưỡng
ra một nữ nhân chẳng biết thế nào là liêm sỉ! Hôm nay ta sẽ dạy ngươi phép
tắc! Ngươi mau quỳ xuống!”

“Linh nhi không biết đã làm sai chuyện gì mà chọc giận đến mẹ?” Gia Cát Linh
Ẩn bày ra vẻ mặt vô tội, khó hiểu hỏi.

“Suốt đêm không về chính là hủy hoại khuôn phép của phủ Thừa tướng! Mang theo
tấm thân nhơ nhuốc trở về, làm bẩn phủ Thừa tướng! Ta còn tưởng ngươi là hoàng
hoa khuê nữ, có phải đã sớm chung sống với nam nhân rồi không?”

“Mẹ, mẹ luôn miệng nói con làm chuyện phá vỡ phép tắc, có chứng cớ không? Nếu
không có bằng chứng, đừng có nói bậy bạ!”

“Cả đêm không về còn không phải chứng cớ?” Đại phu nhân lạnh lùng nói, “Còn có
Trục Nguyệt Hiên của ngươi, ngươi cho rằng ta không biết có bao nhiêu nam nhân
thường xuyên lui tới? Thật muốn để cho Thất vương gia nhìn thấy ngươi là loại
người gì! Bây giờ ngươi quỳ xuống cho ta, đừng nên ép ta dùng gia pháp!”

“Quỳ xuống?” Gia Cát Linh Ẩn đến trước mặt Đại phu nhân, “Bà có tư cách gì bảo
ta quỳ?”

“Ta là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi chỉ là một quận quân nho nhỏ mà
thôi, nhìn thấy bản phu nhân, đương nhiên phải quỳ xuống!” Đại phu nhân tức
giận nói.

“Mẹ nói rất hay.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Quả thật con chỉ là một quân quân
nho nhỏ, nhưng Đại tỷ lại không là gì cả, vậy chiếu theo mẹ nói, Đại tỷ cũng
có thể quỳ xuống trước mặt con nhỉ!”

“Gia Cát Linh Ẩn, chú ý thân phận của ngươi!” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nói,
“Ngươi chỉ là thứ nữ mà thôi, bản tiểu thư chính là đích nữ!”

“Nó cũng là tỷ tỷ của ngươi!” Đại phu nhân nói, “Tỷ tỷ quỳ xuống với ngươi,
ngươi nhận nổi sao? Đúng là một con nha đầu ti tiện không biết trời cao đất
rộng!”

“Bà nói cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn đến gần Đại phu nhân.

“Ngươi…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Gia Cát Linh Ẩn, Đại phu nhân
lại hơi khiếp vía, bà bất giác lui về sau hai bước, không ngờ sau lưng bà có
tảng đá làm bà lảo đảo, cái trán đập vào cột đá bên cạnh, nhất thời u lên một
cục, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi dám đẩy ta!” Bỗng nhiên Đại phu nhân hét lớn,
“Ngươi đâu! Trói nha đầu này lại cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ nó!”

Lưu quản gia nghe thấy tiếng la của Đại phu nhân, lập tức gọi vài người đến,
trói gô Gia Cát Linh Ẩn lại. Lúc sáng trên đường quay về phủ, Gia Cát Linh Ẩn
đã bảo Kinh Phong đi cùng mình quay về lại Thất vương phủ đi, nàng luôn cảm
thấy Sở Lăng Hiên sẽ còn có hành động gì đó, bảo Kinh Phong âm thầm quan sát.
Mộc Tê không biết nàng đã về, cũng không thể đến cứu nàng, hiện tại nàng đã
hoàn toàn rơi vào trong tay của Đại phu nhân.

← Prev Next →

Ngào tạo: 29/04/2015 20:01

Cập nhật: 29/04/2015 20:01


Gia Cát Linh Ấn - Chương #121