Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl
Sửa Nội Dung Báo Cáo Comments
Chương 11: Hẹn Lục vương gia
← Prev Next →
Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn sáng sớm đã xuất môn, đi về phía tây Ngân Đô.
Gia Cát Linh Ẩn chỉ dẫn theo Nguyệt Lan, bảo Mộc Tê ở lại Trục Nguyệt Hiên.
Gia Cát Linh Ẩn nhận thấy Mộc Tê không giống nha hoàn bình thường, sợ là người
Đại phu nhân phái đến, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Là thủ phủ, Ngân Đô là thành trì phồn hoa nhất nước Lăng Nguyệt, dọc đường đi
vô cùng náo nhiệt. Ngày thường, cơ hội để Nguyệt Lan ra khỏi phủ rất hiếm, giờ
đây đi theo bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn tíu tít, vui vẻ vô cùng.
“Tiểu thư, mau nhìn xem, cây trâm ngọc này thật đẹp.” Nguyệt Lan cầm lấy một
cây trâm ngọc hình bướm của một hàng bên đường, ngạc nhiên mừng rỡ hô lên.
Cây trâm với chất ngọc trong suốt, con bướm vỗ cánh như sắp bay đi, Gia Cát
Linh Ẩn nhìn cũng thấy thích.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng chúng ta đâu có ngân lượng.” Nguyệt Lan bĩu môi, ủ rũ
nói. Ngân lượng hàng tháng của Nguyệt Lan đều gửi về nhà, trên người Gia Cát
Linh Ẩn đương nhiên cũng không có ngân lượng.
“Tam thiểu thư thích à?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn lại, khuôn mặt Sở Lăng Hiên nàng cực kỳ căm hận hiện ra
trước mắt, Gia Cát Linh Ẩn cúi chào: “Tham kiến Lục vương gia, thần nữ còn có
chuyện phải làm, không quấy rầy Lục vương gia.” Gia Cát Linh Ẩn định đi, nhưng
ánh mắt vẫn cứ dán vào cây trâm nọ, ra vẻ tiếc nuối.
“Tam tiểu thư chờ chút.” Sở Lăng Hiên lấy một thỏi bạc đưa cho người bán, lấy
trâm ngọc đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Chỉ cần Tam tiểu thư đồng ý dùng
bữa cơm với bản vương, bản vương sẽ tặng trâm ngọc này cho Tam tiểu thư. Tam
tiểu thư vẫn nhớ mình còn nợ bản vương một chén rượu chứ?”
“Hôm qua thần nữ thật sự thấy không khỏe, xin Vương gia đừng nên trách tội. Đã
như vậy, thần nữ cả gan mời Lục vương gia giờ ngọ đầu tháng sau gặp tại Tiên
Cư Lâu, thần nữ sẽ đến lấy trâm ngọc.”
“Được! Được! Ngày đó bản vương nhất định y hẹn, mong rằng Tam tiểu thư đừng lỡ
hẹn.”
“Thần nữ không dám, thần nữa còn có việc, xin cáo từ trước.”
“Tam tiểu thư, mời!”
Nhìn thấy bóng dáng Gia Cát Linh Ẩn đi xa, khóe miệng Sở Lăng Hiên hiện lên nụ
cười mỉa, đêm qua sự vô lễ Gia Cát Linh Ẩn đối với hắn, hắn nhất định phải đòi
lại gấp bội.
“Tiểu thư, Lục vương gia thật tuấn tú.” Nguyệt Lan mê mẩn nói.
“Một cái xác thối tha thôi mà.”
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn mất đi vẻ hòa nhã, Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng.
Nguyệt Lan cảm thấy Tam thiểu thư rất lạ, có khi nhu nhược sợ sệt như Tam tiểu
thư lúc đầu, có khi lại sao sao đó không giống với trước kia.
Người ở thành tây tương đối thưa thớt hơn, một phủ đệ to lớn không thích hợp
với những căn nhà thấp bé ở xung quanh. Mái hiên điêu lan ngọc thế [1], thể
hiện rõ thân phận bất phàm của chủ nhân nơi này.
Thanh Ngọc Môn, môn phái lớn nhất nước Lăng Nguyệt, thế lực hùng mạnh, ngay cả
hoàng đế cũng nhún nhường môn chủ Thanh Ngọc Môn ba phần. Không chỉ ở nước
Lăng Nguyệt, cho dù ở nước khác cũng không thể khinh thường thế lực của Thanh
Ngọc Môn.
“Tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Nguyệt Lan nhỏ giọng nói, “Hai người
gác cửa kia nhìn có vẻ rất hung hăng, hay chúng ta về thôi.”
“Nguyệt Lan đừng sợ.” Gia Cát Linh Ẩn vỗ vai Nguyệt Lan rồi đi qua đó.
“Cô nương, xin hỏi tìm ai?” Tiểu ca đứng gác hỏi.
“Thương Y.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ nói.
“Thương…” Tiểu ca nhất thời không kịp phản ứng, “Cô nương muốn tìm môn chủ? Cô
nương có tín vật của môn chủ không? Chỉ nói không, xin thứ tại hạ không thể để
cô nương vào.”
“Ta quả thực không có tín vật, nhưng làm phiền tiểu ca thông báo một tiếng,
nói cho Thương Y biết ta có tin tức của Thánh Tuyết Đơn là được.”
“Cái này…” Tiểu ca do dự, “Vậy xin cô nương hãy chờ, tại hạ đi thông báo, về
phần môn chủ có gặp cô nương hay không, tại hạ không dám bảo đảm.”
“Đa tạ tiểu ca, tiểu ca cứ việc thông truyền là được.”
Chỉ chốc lát, đã thấy tiểu ca vừa rồi vội vội vàng vàng chạy đến, cúi người ba
cái với Gia Cát Linh Ẩn, sau đó cung kính nói: “Cô nương mời, vừa rồi chậm trễ
khách quý, mong cô nương thứ tội.”
“Tiểu ca không cần như thế, mau dẫn ta đi gặp môn chủ đi.”
Chú thích:
[1] Điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả một công trình kiến trúc giàu sang
tráng lệ.