Người đăng: lorekeeper529
Đây là sự bình yên trước cơn bão, một điềm báo rằng hắn sắp sửa đón nhận một
cơn thịnh nộ từ cả gia đình. Yith đưa lên ngửi một nhúm tóc trắng bạch kim nhỏ
được cột lại bằng chỉ xanh, một món quà vô giá, chính Quetz đã cắt một phần
nhỏ tóc mình cho hắn. Một món quà bày tỏ sự biết ơn về thay đổi của hắn. Hắn
nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu qua lớp kính, len lỏi qua những cái xác
thú nhỏ còng queo treo trên khung cửa sổ, món trang trí hắn ưa thích. Căn nhà
vẫn im lặng như mọi khi, mọi người vẫn còn đang ngủ, ít nhất là Yith nghĩ vậy.
Nếu như mọi chuyện vẫn bình thường, gã người da đỏ có lẽ đã cho rằng đây là sự
bắt đầu của một ngày tuyệt vời. Nhưng đêm qua, Yith đã nghe thấy gì đó trong
phòng Thái Dương, tiếng khóc, tiếng hét bị ém xuống, là giọng của Quetz.
Hắn rùng mình, lòng băn khoăn liệu thằng nhãi kia đã tiết lộ cho cậu quái nhân
biết. Nếu thật vậy, liệu cậu có hiểu? Liệu cậu có nghĩ về hắn khác đi? Yith
không chắc chắn lắm, nhưng khi hắn thấy Quetz thẳng tay giết ba tên sơn tặc,
hắn chỉ hi vọng rằng cậu sẽ không giết hắn ngay. Hắn hi vọng rằng cậu sẽ cho
hắn một cơ hội để giải thích, để cứu cậu khỏi cảm bẫy của thằng bé kia.
Sự im lặng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng cửa phòng bên cạnh mở tung ra. Lợi
đang chạy mỗi bước hai bậc xuống cầu thang, đợi ở dưới là Linh cũng đang hớn
hở chờ bữa sáng. Giọng của hai đứa trẻ vẫn lớn như mọi ngày, nhưng chúng thiếu
sự vui vẻ và hồn nhiên thường sẽ giật Yith ra khỏi giấc ngủ. Mỹ Nguyệt mở cửa
ngay khi cả hai xuống tới dưới, mắng cả hai vì làm ồn nhưng nghe thật mệt mỏi
và yếu ớt, thật khác với giọng khó chịu mọi khi. Cửa phòng của Jean và Ngân
Thứ mở ra cùng lúc, im lặng, không có tiếng càu nhàu xay xỉn hay than thở về
công trình tối qua phát nổ trong phòng.
Sự thiếu vắng trong những chi tiết thường vô cùng khó chịu với Yith, nhưng giờ
hắn lại nhớ chúng. Hắn không thể không tự hỏi liệu đây có phải là một điềm
báo, một ngọn gió khô khốc thổi qua rặng thông, báo hiệu một con hỏa long sắp
tới. Một dư vị của hậu quả hành động của hắn.
Quetz nhìn chằm chằm vào tấm gương trong phòng Thái Dương, đuôi đập từng nhịp
căng thẳng trên sàn, như thể hình bóng phản chiếu của anh có câu trả lời. Anh
thở dài, ước kẻ trong gương là Zteuq, bản ngã của anh, thông minh và có phần
thông thái hơn, có thể cậu ta sẽ nghĩ ra cái gì đó. Quetz định sẽ phá vỡ lòng
tin của Thái Dương hôm nay, cậu đã khuyên anh, cầu xin anh không nói cho mọi
người biết. Suốt đêm qua anh quái nhân đã suy tính xem mọi chuyện sẽ như thế
nào. Anh nghĩ về tương lai nếu anh giữ im lặng, ngày qua ngày nhìn cậu sợ hãi
và đau đớn, những đêm dài ngồi canh gác trước cửa phòng cậu, mắt nhìn Yith hằn
học, bất lực khi không thể xé xác hắn. Nhưng đôi khi anh sẽ phải rời khỏi Thái
Dương, và khi đó anh sẽ phải căng tai nghe ngóng, tự hỏi liệu mình có đủ nhanh
để ngăn sự việc ở phòng bên cạnh.
“Không.” Anh thanh niên tóc trắng tự nhủ trong đầu. “Mình sẽ không phải lo sợ
cho sự an toàn của Thái Dương nữa.
Mắt anh nhìn về phía cậu thiếu niên tóc trắng đang ngủ trên giường, cơ thể nhỏ
bé khẽ di chuyển với từng nhịp thở. Quetz tự hỏi liệu nụ cười của cậu có đẹp
như lần cuối anh thấy không. Cứ như cả một đời người đã trôi qua, và anh quái
nhân không thể nhớ được lần cuối anh thấy Thái Dương cười. Có phải là tối qua,
khi cậu kể ra tất cả mọi thứ trước chính chiếc gương này? Hay là trước đó nữa,
trước cái ngày định mệnh mà anh thấy Yith rời khỏi phòng cậu thiếu niên.
Lòng tin quả là một thứ mỏng manh, Quetz nhận ra sự thật phũ phàng đó. Một
hành động nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng làm nó tan nát, đốt cháy tất cả trên
đường đi như một trận cháy rừng. Nó là một phản ứng dây chuyền, không thể ngăn
cản và không hề chậm chạp. Quetz thở dài, anh thực sự hi vọng Thái Dương sẽ
không ghét anh, nhưng anh không biết làm gì hơn nữa.
Quetz quay lại và mỉm cười, trước mắt anh là Thái Dương vẫn nằm trên giường,
cậu đang nhìn anh bằng đôi mắt tím sau vài lọn tóc rũ xuống, đôi môi hồng nhạt
mỉm cười ngượng ngùng. Đẹp quá, anh quái nhân nghĩ khi anh bước tới chỗ chiếc
giường. Hai bàn tay xám của anh vuốt mái tóc trắng, mặt anh hơi ấm lên khi
thấy đôi mắt tím mơ màng nhìn mình. Thái Dương hơi nhướng mày rồi lại mỉm
cười, cậu ngồi dậy và đặt tay lên bàn tay anh, mặt hơi đỏ lên khi da của cả
hai cạ vào nhau. Quetz nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên, tay vuốt ve mái tóc
trắng của cậu, mắt anh suýt ứa nước trước khuôn mặt đỏ lên và đôi mắt yên bình
đó. Và trong khoảnh khắc đó, anh biết. Tình cảm của anh dành cho Thái Dương
cực kỳ mãnh liệt, quá đủ để giúp Quetz chắc chắn. Thậm chí nếu cậu ghét anh,
đây là vì lợi ích của cậu.
Dù chỉ nắm tay anh, Thái Dương có thể cảm thấy cơ thể anh mình căng ra khi cả
hai bước xuống cầu thang. Bàn tay xám nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu hơi siết lại
khi ánh sáng từ phòng khách phản chiếu trên đôi mắt màu hổ phách. Cậu thiếu
niên tóc trắng tự ép mình nhìn ra chỗ khác, tránh khỏi cơ thể căng thẳng của
Quetz. Chiếc đuôi dài gần ba thước thường chỉ nhấc lên khỏi mặt đất, giờ cũng
cuồn cuộn như sắp siết cổ ai đó. Không có gì có thể làm anh quái nhân bình
tĩnh vào lúc này, và Thái Dương càng chú ý cơn giận của Quetz thì cậu lại càng
trở nên khó chịu hơn.
Lợi chạy tới khi nhác thấy bóng hai người với nụ cười phấn khởi, mặt cậu chợt
cứng lại, cậu thiếu niên da ngăm từ từ lui ra sau khi thấy vẻ mặt của Quetz.
Những người khác cũng trở nên lo lắng tiến tới, nhưng Jean và Ngân Thứ giữ
nguyên vị trí, họ biết có gì đó không ổn.
Lợi nhíu mày hỏi bằng giọng lo lắng, tay cậu hơi run lên vì bị áp đảo bởi cơn
giận của Quetz. Anh quái nhân biết mình phải thư giãn, nhưng anh không thể.
Những cảm xúc đang cuồng cuộn bên trong anh, tức giận, buồn bã, tội lỗi, chúng
đang bóp nghẹt anh. Anh cảm thấy bàn tay của Thái Dương nhẹ nhàng đặt lên lưng
mình, nhưng anh không hề thấy được an ủi chút nào. Quetz nghe thấy tiếng mọi
người, thậm chí Jean và Ngân Thứ cũng bước tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh không thể nghe thấy tiếng nói của họ, mắt anh dán chặt vào kẻ duy
nhất đang đứng yên.
Anh Quetz! Anh đang giữ Thái Dương chặt quá!
Không, không sao đâu mọi người!
Yith! Giúp bọn em với! Cậu ta làm đau thằng bé mất!
Khốn nạn quá Keto! Dừng lại đi!
Quá nhiều câu nói đổ vào tai Quetz, tất cả đều bị át đi bởi tiếng máu anh sôi
ùng ục. Yith rời khỏi chỗ đứng trong góc phòng để tiến về phía họ. Tiếng la
hoảng hốt của gia đình họ, tiếng tim anh đập hết sức trong lồng ngực, tất cả
nén lại thành một quả bom và Quetz không thể dừng nó lại. Khi gã người da đỏ
vươn tay về phía Thái Dương, cậu nhóc lại nép sát vào người anh trong sợ hãi,
và Quetz mất hết tự chủ.
Tiếng rít chói tai làm tất cả lùi lại, đặc biệt là Yith khi hắn suýt chút nữa
mất cả bàn tay. Sự im lặng theo sau, chỉ có tiếng đuôi của Quetz vun vút sau
anh, cả người anh gập xuống, máu chảy ra từ các kẽ răng cùng tiếng gừ gừ khi
anh đứng thẳng dậy. Tên hiếp dâm nhìn xuống bàn tay trái của mình, ngón út và
gần như toàn bộ ngón đeo nhẫn đã biến mất, máu chảy như suối khỏi vết thương.
Tiếng gầm gừ trở nên lớn hơn khi Quetz nhả hai ngón tay ra, tay nắm lấy ngực
áo Thái Dương giữ cậu ở phía sau mình.
Quetz chỉ lắc đầu giận dữ, mắt như trợn ngược, lệ chảy như hai thác nước xuống
mặt anh. Anh sẽ không thương hại Yith.
Tiếng gào đó vang lên trong đau đớn cùng tiếng quất đuôi, đẩy Quetz ra phía
trước. Tay anh bỏ khỏi ngực áo Thái Dương, thu lại thành nắm đấm và tung thẳng
vào hàm Yith với một cú móc phải. Mắt Quetz mờ đi vì nước, anh khó có thể nhìn
được gì nhưng vẫn nhận ra bộ da đỏ chết tiệt, đó là thứ duy nhất lọt vào mắt
anh trong cơn giận dữ.
Sao mày dám động vào Thái Dương của tao?! - Anh quái nhân tung cú đấm tiếp
theo, làm Yith ngã lên chiếc bàn kính đặt giữa phòng làm nó vỡ nát, mảnh kính
rơi vãi quanh tên hiếp dâm. - Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà Yith!
Ngân Thứ!
Có ngay!
Tiếng của Jean vang lên, dây tơ đỏ quấn chặt chân tay và cả đuôi Quetz, và anh
cố giằng ra, làm vài sợi kêu lên rồi đứt lìa. Quetz gào rống khi đang cố giết
Yith trong tuyệt vọng, tay anh di chuyển một cách khó khăn khi càng nhiều dây
đỏ quấn quanh cẳng tay và cẳng chân anh, buộc anh quỳ xuống. Mỗi sợi dây đỏ
đứt rời lại có hàng chục sợi khác vươn ra từ vũng máu đột nhiên xuất hiện dưới
đất, chúng bện vào nhau thành các sợi dây chão to bằng ngón tay, kéo Quetz
đang giãy giụa quỳ xuống. Anh quái nhân lồng lên, hết cắn vào dây chão lại cắn
vào chính tay mình, một nỗ lực để thoát ra, chỉ cần cái đầu của anh thôi cũng
đủ cắn chết Yith. Sàn nhà như bị hóa lỏng, nó tràn lên và bao phủ tay Quetz,
buộc anh phải quỳ xuống, cố định luôn cả cổ và đuôi anh trong những gọng kềm
chắc chắn. Đôi mắt hổ phách của anh liếc qua liếc lại, là chúng, một lũ phản
trắc! Jean...Ngân Thứ...chúng...
Jean tung một cước vào đầu Quetz làm anh quái nhân bất động, anh đạp lên đầu
bạn mình, đảm bảo anh chàng kia đã bất tỉnh rồi mới mệt mỏi ra hiệu cho Ngân
Thứ thả ra. Cậu Mi-go tóc vàng trán nhễ nhại mồ hôi, ba chiếc đuôi ghim vào
sàn nhà gỡ ra, cậu gượng mỉm cười và gục xuống thở hồng hộc. Anh ma cà rồng
cũng không khá hơn, gân cổ gồ lên khi anh nhìn Thái Dương hốt hoảng quỳ xuống
cạnh Quetz. Tiếng bước chân làm Jean quay phắt qua, đôi mắt đỏ hằn học nhìn
Yith làm hắn lui lại. Anh run run cầm điếu thuốc lên, run tới nỗi phải mất vài
lần mới châm lửa được. Jean rít một hơi dài rồi ho sặc sụa, ít nhất nó cũng
giúp anh khỏi run một chút. Anh ma cà rồng quay qua kẻ anh đã bảo vệ khỏi sự
hoài nghi và cơn thịnh nộ của Quetz.