Người đăng: lorekeeper529
Thái Dương hơi gục đầu trên chiếc bàn học, bên dưới là quyển sổ tay bìa xanh
xinh xắn Quetz đã dành tiền mua cho cậu. Đó là một sự giải thoát, một chốn an
toàn để cậu bé xã hết tất cả các cảm xúc, dù rối rắm tới đâu. Trong quyển sổ
nhỏ, cậu bé tóc trắng có thể la hét, chửi rũa và khóc lóc tùy thích qua những
nét quằn quện, xen kẽ các chữ cái mà cậu học được. Gần đây, tất cả những câu
chữ có ý nghĩa đều nói về cậu. Chiếc bút mực tự chế vút qua trang giấy da,
Thái Dương có thể cảm thấy tay mình nhức nhối, cố bắt kịp những ý nghĩ và cảm
xúc vô thanh trong đầu và tim mình. Cậu gần như không thể thấy mình đang viết
gì nữa, mắt cậu nhòe đi vì nước, một giọt lệ mặn rơi lên giấy, hòa với mực làm
chữ cậu đang viết lan ra.
Thái dương giật mình khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu vội vàng đưa tay lên lau
mắt và hắng giọng rồi nói:
M-mời vào.
Ch-chào buổi tối, Thái Dương. - Quetz cố mỉm cười, mắt anh đầy vẻ lo lắng,
chiếc đuôi dài cuộn lại giữa hai chân anh khi anh bước vào. Cậu bé tóc trắng
khẽ gật đầu rồi nhìn xuống, trong tay anh quái nhân là một khay thức ăn nóng.
Khói bốc lên từ tô cháo hành, cạnh đó là một chén thuốc đen và một cốc nước đã
được chuẩn bị sẵn. - A-anh vào được không? - Quetz hỏi, hai chân liên tục cử
động.
Dạ được… - Cậu bé tóc trắng khẽ đáp, mặt cúi xuống khi Ca Ca yêu quý của
cậu đặt khay thức ăn xuống bàn.
Em tập viết hả? - Quetz rướn người qua cố đọc những nét chữ nguệch ngoạc
trong sổ.
Không! - Thái Dương giật nảy mình, cả người chồm lên bàn, nằm mọp lên quyển
tập cậu đã quên đóng lại.
Ơ… - Quetz chớp mắt đầy ngạc nhiên và tò mò trước phản ứng của cậu bé.
Nhưng nghĩ tới việc cậu sẽ nghĩ thế nào, anh ngồi xuống sàn và nói: - Anh xin
lỗi, anh không nên làm như vậy. - Một nụ cười hối hận nở lên trên môi Quetz
khi anh đưa tay lên gãi đầu. - Keto Ca hư quá.
Em xin lỗi… - Tiếng khóc thút thít phát ra từ dưới khuôn mặt úp xuống của
cậu bé tóc trắng.
Này, này, em có lỗi gì chứ? - Quetz nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối của Thái
Dương. Mắt anh quái nhân mở to khi thấy nó. Chiếc quần đùi đen đó chỉ dài phân
nửa đùi của cậu bé tóc trắng, ẩn bên dưới nó là một loạt vết hằn xếp thành
hình bán nguyệt.
Á…! - Thái Dương giật mình kêu lên, tay cậu ngay lặp tức đưa lên che miệng
khi cậu cảm thấy ống quần bị nhấc lên. Một phản xạ, cậu đã quen với những hình
phạt của Yith khi gây tiếng động.
Thái Dương… - Quetz lắp bắp, mắt dán vào vết cắn trên bắp đùi trắng nõn của
cậu bé. Anh nhìn lên với đôi mắt long sòng sọc, đau đớn và giận dữ hiện rõ
trong hai hòn hổ phách khi anh gầm gừ qua hơi thở run run: - Thằng chó nào…?
Kh-không… - Thái Dương lắc đầu nguầy nguậy, tay vẫn che lấy miệng, đôi mắt
tím chứa đầy sợ hãi và tủi nhục.
Thằng chó nào…dám làm vậy…với em tao? - Anh quái nhân đứng dậy, chiếc lưỡi
chẻ đôi quất qua không khí, điện tích chạy dọc các hình xăm trên cánh tay anh.
Cậu bé tóc trắng chỉ kịp chạy tới đóng chặt cánh cửa và ngồi thụp xuống, hoảng
sợ khi Quetz gào lên: - Thằng chó thối tha nào?!
Thái Dương chỉ có thể ôm đầu trong hoảng loạn khi Quetz đứng thở hồng hộc giữa
phòng, tiếng gầm gừ phát ra khi ngực anh phồng lên xẹp xuống. Mắt anh như dại
đi, dán chặt vào trần nhà, nước mắt chảy như suối xuống mặt anh. Hơi nước như
bay ra từ giữa hai hàm răng nhọn hoắc, trắng ởn, sáng quắc lên trong ánh đèn
trên bàn học. Chợt anh khụy xuống trên một chân, một tay gác lên đùi, tay kia
che mặt, cả cơ thể giật lên với từng tiếng nấc nghẹn.
Keto…Ca… - Thái Dương lắp bắp, sợ rằng anh vẫn còn điên tiết.
Mày… - Tiếng nói của Quetz bật ra đầy căm thù, làm tim cậu bé chùng xuống.
Không lẽ anh đã nhận ra, và đã sẵn sàng trục xuất cậu? Anh quái nhân hít một
hơi dài và chỉnh lại giọng nói: - Em…đã đi đâu…suốt buổi chiều? - Giọng anh
vẫn còn run, nhưng cái ác cảm mà Thái Dương cảm thấy lúc nãy hẳn là dành cho
kẻ đã làm việc này với cậu. Đuôi của anh giật cục từng đợt, nhấc lên lơ lửng
trong không khí, không chắc nên chuyển động hay không.
Cậu bé tóc trắng hít thở đều, để con tim mình đập chậm lại khi những ký ức ùa
về. Ban chiều, sau khi Jean đã trấn an ba người nhỏ nhất trong gia đình,
thuyết phục họ để Thái Dương yên tĩnh trong phòng làm Quetz hơi suy sụp, hắn
đã tìm đến cậu. Yith đã tìm đến cậu.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tim Thái Dương ngừng đập trong một giây khi đôi mắt
cậu nhìn ra, nơi Yith đang đứng, ẩn mình trong bóng tối của hành lang. Giờ này
mọi người đã ra ngoài, thăm thú thị trấn gần đó để mua nhu yếu phẩm. Trong
pháo đài di động này, cùng lắm chỉ còn Jean và Quetz ở lại, các giác quan căng
ra, chuẩn bị đối phó với bất kỳ kẻ nào dám tấn công. Nhưng đó là mọi hôm khác,
cái sự lo lắng và khủng hoảng họ đang đối phó gặm nhấm giác quan của họ, khiến
họ đui mù và điếc đặc. Hai chiến binh cổ đại đang dần chịu thua nó, sự nhanh
nhạy và cảnh giác của họ đang ở mức thấp nhất. Và Yith biết điều đó.
Nhưng thần thái của Yith có gì đó khang khác. Sự lo âu tô điểm đôi lông mày
nhíu lại, môi của hắn hơi cong lên khi hắn dáo dác đảo mắt qua lại như đang dò
tìm cái gì đó.
Cậu bé tóc trắng gật đầu, mặc cho nỗi sợ lan khắp cơ thể cùng từng nhịp đập
con tim. Cậu ngồi dậy khỏi chiếc giường, chân xỏ dép vào một cách sợ sệt, cậu
giật nảy mình bởi cái đập cửa thúc giục và cái nhìn đầy đe dọa của Yith. Thái
Dương đóng cửa lại, không quên gắn một tờ giấy vào khe cửa để nhắn với mọi
người, tờ giấy vàng bé bằng lòng bàn tay chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ nguệch ngoạc:
“ra ngoài”. Yith nhướng lông mày nhưng không phản đối, tay hắn đặt lên lưng áo
vải mỏng của cậu bé, chốc chốc lại đẩy ra phía trước làm cậu suýt chút nữa vấp
ngã.
Cả hai đi vào khu rừng thưa gần chỗ pháo đài di động đã dừng lại, mặt trời đã
rời khỏi vị trí cao nhất nhưng ánh sáng vẫn còn dội xuống khá gay gắt. Gã
người da đỏ đi cùng Thái Dương một lúc, tay vỗ lên lưng cậu từng nhịp, bằng
cách nào đó luôn trùng với nhịp tim nhanh dần của cậu bé. Khu rừng lá đã
chuyển vàng, chim chóc và thú rừng như linh cảm thấy mối đe dọa là Yith, tất
cả đều chạy đi, để lại một cái vỏ trống rỗng, một bóng ma của nơi nhộn nhịp
đó. Cuối cùng, Yith nói:
Tim Thái Dương quặn lại, cậu muốn hét vào Yith, hắn còn không thèm để ý cậu
cảm thấy như thế nào. Sao cậu phải làm gì cho hắn? Nhưng cậu không thể làm
điều gì giống vậy với Keto Ca yêu quý của cậu. Cậu cũng sẽ không nói gì với
những người khác, những điều cậu nói ra có thể xé toạc cái gia đình nhỏ, tuy
không hoàn hảo nhưng vẫn tốt này.
Lợi và Mỹ Nguyệt sẽ điên tiết với Yith, chắc chắn cả hai sẽ đòi lấy đầu hắn,
không hiểu rằng một phần cũng là do lỗi của Thái Dương. Yith có thể đảo lộn
ruột gan của họ ra ngoài trong nháy mắt nếu vậy. Nếu không thì hoặc là ba
người, hoặc là hắn, sẽ phải rời đi. Linh sẽ vô cùng đau đớn, thứ đầu tiên cô
cảm thấy giống một gia đình thực sự ngay lặp tức tan nát trước mặt cô. Jean sẽ
điên tiết với cả hai người, anh quái nhân có thể thấy rõ lỗi lầm của cả hai,
chắc chắn anh sẽ tống khứ cả Yith và Thái Dương đi cho khuất mắt. Ngân Thứ sẽ
bị một đòn chấn thương tâm lí không thể hồi phục, cậu bé tóc trắng biết anh
Mi-go quý cả cậu và Yith như anh em ruột, một đòn như thế có thể làm anh chết
vì sốc.
Và còn Quetz, anh quái nhân luôn hết mực lo lắng cho cậu, người Thái Dương yêu
quý nhất. Anh sẽ ghê tởm cậu. Anh sẽ không muốn chạm vào cậu hay giữ lấy cậu
nữa, anh sẽ không nhìn cậu với đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp. Chắc chắn Quetz sẽ
ghét cậu vì đã quá yếu đuối, quá bẩn thỉu, như cỏ rác. Thái Dương không biết
cậu có sống nổi không nếu mọi chuyện diễn ra như vậy.
Em sẽ không nói gì hết... - Thái Dương trả lời khẽ. - Mọi người sẽ rất buồn
nếu họ biết, và...em không thể làm Keto Ca tổn thương...em hứa em sẽ không nói
gì...
Tốt. - Yith gục gật đầu, tay chìa ra về phía cậu bé. - Giờ đưa nó đây.
G-gì ạ? - Thái Dương sợ sệt lui lại, hai tay chắp lên trước ngực, không rõ
Yith muốn gì.
Chiếc nhẫn. - Yith nhướng mày, các ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu. - Mày đâu
có đáng sở hữu nó, đưa đây.
Nhưng...cái này...Keto Ca... - Thái Dương run rẩy lắp bắp, cậu nửa muốn
tuân theo Yith, nửa không muốn, thứ này quá quan trọng đối với cậu, đối với
anh, cậu không thể bỏ nó, cậu không muốn!
Ôi thôi nào, tao không có cả ngày đâu. - Yith chép miệng, một tay chống lên
hông, tay kia vẫn chìa ra. - Đưa nó cho tao, thằng rác rưởi.
Không! - Thái Dương hét lớn rồi đưa tay che miệng, mắt cậu mở to vì sợ hãi.
Cậu lắp bắp: - E-em xin l-l-lỗi...
Vậy đó là quyết định của mày à? - Mặt Yith tối sầm lại, tay đưa lên đầy tức
tối. Hắn nói, giọng hắn lạnh lẽo và vô hồn: - Vậy thì đừng trách tao.
Tên hiếp dâm búng ngón tay, trên mặt là một nụ cười dị dạng. Các bụi rậm xung
quanh cả hai kêu sột soạt làm Thái Dương giật bắn mình. Ba cái đầu bù xù chợt
xuất hiện, đôi mắt vô hồn của ba tên sơn tặc nhìn cậu bé tóc trắng làm cậu co
rúm lại. Cậu nhắm và quay đầu bỏ chạy khi những bàn tay thô ráp vươn tới, chợt
ngực cậu như bị bóp chặt bởi một bàn tay khổng lồ. Thái Dương bị ném về chỗ cũ
như một miếng giẻ rách, cậu đưa tay lên cổ họng, tiếng kêu vì đau của cậu đã
không bật ra. Cậu nhìn Yith đang mỉm cười một cách bỉ ổi.
Tay Thái Dương bị kéo lên bằn một sợi dây vô hình, cố định trong không trung
khi Yith kéo quần xuống. Hắn đặt tay lên mặt cậu, ép cậu ngậm cái của nợ của
hắn vào miệng, đâm sâu nó vào họng cậu. Cậu bé tóc trắng khóc lóc giãy giụa
trong tuyệt vọng, đau đớn và nhục nhã, quần đùi của cậu bị kéo xuống, để ba
tên sơn tặc mút cắn thỏa thích cho tới khi cậu lịm đi vì kiệt sức.
Thái Dương đưa tay che miệng, có thứ gì đó đáng trào lên từ bụng cậu. Yith và
ba tên đó đã không xâm chiếm cơ thể cậu, nhưng cái vị của thứ dịch trắng đó
vẫn còn vướng lại trong vòm miệng dù cậu bé có rửa sạch tới đâu.
Quetz giật mình khi nghe thấy tiếng Thái Dương nôn mửa lên sàn, anh chạy đến
ôm chặt cậu bé tóc trắng đang cố giữ mình không ngã xuống bãi nôn, mắt mũi và
miệng đều chảy nước. Anh nghiến chặt răng, giữ cậu bé tóc trắng đang cố giằng
ra khỏi anh một cách yếu ớt. Lòng anh quặn lại vì tức giận, như thể ruột gan
anh sắp lộn ra ngoài tới nơi. Thật kinh khủng, khiến Thái Dương nôn mửa thế
này, vấy bẩn cơ thể cậu với những vết cắn xấu xí. Không thể tha thứ!
Thái Dương... - Anh gầm gừ, nước mắt chảy xuống hai gò má anh từ đôi mắt hổ
phách đang cháy bừng bừng lửa hận. - Làm ơn...nói anh biết...đứa nào... - Chợt
anh nhìn xuống bàn tay phải của cậu bé. Mất rồi. Chiếc nhẫn... Nó mất rồi!
Kh...kh...kh... - Cậu bé tóc trắng chỉ run lẩy bẩy lắc đầu, quá yếu để nói,
quá yếu để thoát ra khỏi vòng tay của Quetz.
Tiếng gõ cửa làm Thái Dương rúm người lại trong tay Quetz, anh quái nhân bế
thốc cậu bé đang run lẩy bẩy lên, tim đau đớn khi thấy cậu như vậy. Anh từ từ
mở cửa với bàn tay run run, phía sau tấm gỗ, hắn đang đứng đó với vẻ mặt bình
tĩnh.
Chuyện gì vậy? Sao em lại ở trong với thằng...bé?
Thái Dương...nôn...yếu lắm... - Quetz thều thào qua các kẽ răng, giọng anh
như cơn gió đêm đông, cắt vào lòng Yith những nhát lạnh ngắt. - Anh...ở
đây...làm gì?
Ờ...thì Quetz này... - Yith chép miệng rồi liếm môi, cố giữ bình tĩnh khi
hắn nói với một nụ cười giả tạo: - Chúng ta tìm thấy thủ phạm rồi.