Sự Yên Bình Trước Cơn Bão


Người đăng: lorekeeper529

Ngân Thứ ngã lưng lên vách núi trên một tảng đá nhô ra, miệng ngậm một ngọn cỏ
ngọt, mắt nhìn một cách thờ ơ lên bầu trời quang đãng. Bên dưới vách núi dốc,
các thợ săn và mật thám mà Jean đã thuê đang băng qua khu rừng trên sườn núi,
cố tránh các con đường lớn để không làm lộ tung tích. Anh thợ săn không biết
một quái nhân mạnh khủng khiếp như Jean thuê nhiều người thế để làm gì, nhưng
anh biết điều đó có liên quan tới bọn bọ máy và quái vật.


  • Này Ngân Thứ, xuống đây, ta chỉ cho cái này. - Một người thợ săn gọi khẽ.


  • Gì vậy? - Anh thợ săn đáp một cách hờ hững.


  • Cứ xuống đây đi.


Ngân Thứ chép miệng đảo mắt rồi miễn cưỡng trượt xuống khỏi vách đá trơn tuột,
anh bước vào một lùm cây rậm rạp bên mép núi nơi vài thợ săn lão luyện khác
đang đợi. Họ nép sang một bên, nhường chỗ cho anh thợ săn trẻ nhìn ra từ giữa
những cành cây, vừa kê mắt vào nhìn, anh đã há hốc. Ở sườn núi đá bên kia,
hàng trăm, hàng ngàn con heo rừng to như những con bò và heo địa ngục to gấp
rưỡi chúng đang di chuyển qua các khoảng rừng thưa, chim chóc và thằn lằn bay
lượn quanh chúng từng bầy. Tất cả đều nhận ra chúng không thuộc về nơi này,
không lí nào một khu rừng, dù rộng và xanh tốt đến đâu, có thể nuôi sống số
lượng động vật khổng lồ này. Chúng đến từ những khu rừng khác, nhưng tại sao?
Thứ gì đã lôi chúng đến đây, ngăn chúng không cắn xé ăn thịt nhau như thường?


  • Kia kìa. - Một thợ săn chỉ lên tảng đá lớn mọc ra từ giữa sườn núi bên kia.


  • Ôi tổ tiên ơi... - Ngân Thứ thốt lên khi thấy nó.


Bước ra từ các thân cây lên tảng đá là một con heo địa ngục khổng lồ, to hơn
cả con quái trư đã tấn công thị trấn. Toàn thân nó phủ một bộ lông đen tuyền,
chi chít những vết sẹo, cái bờm lông gai chạy dọc gáy nó bạc trắng, cho thấy
nó đã sống cực lâu. Nhưng kinh nhất vẫn là hai cặp nanh của nó, mỗi hàm có hai
nanh mọc dài, lòi khỏi mép, tuy phần đầu đã mẻ nhưng ước tính chu vi của mỗi
chiếc nanh cũng phải hai mươi phân.


  • C-cái gì thế kia? - Ngân Thứ lắp bắp, trong đời anh chưa bao giờ thấy con
    thú nào giống vậy.


  • Chúa của loài heo địa ngục, Swahir. - Một thợ săn khẽ nói. - Viện binh của
    chúng ta đấy.


  • Không đùa chứ?! - Ngân Thứ thốt lên ngay lặp tức bị một người khác bịt
    miệng lại.


  • Khẽ thôi! - Người đó khẽ rít lên. - Bà ấy không thích con người lắm đâu.


Tuy cách nhau gần cả cây số, bà heo địa ngục khổng lồ như đã nghe thấy cuộc
trò chuyện của những thợ săn. Swahir quay cái đầu to như một chiếc xe kéo nhỏ
về hướng các thợ săn, đôi mắt trắng dã nheo lại đầy thách thức và đe dọa. Bà
heo rống lên một tiếng vang rộng khắp vùng rừng, vài con heo chúa tuy không to
bằng bà ở phía sau cũng rống lên, thách thức bất cứ kẻ thù nào dám tấn công
chúng.

Những giọt sương đọng trên lớp rêu và địa y bám trên vỏ cây nặng trĩu, tụ lại
và rơi xuống, đánh thức cậu nhóc tóc trắng khỏi cơn mê. Đôi mắt tím của cậu mở
ra, chớp chớp điều chỉnh với ánh sáng của mặt trời trưa chiếu qua các cành cây
lá không mấy rậm rạp. Thái Dương khẽ cục cựa, chỗ cậu đang nằm toàn là rêu,
đất cũng mềm, hơi trũng xuống tạo thành một chiếc giường êm ái trên nền rừng.
Tiếng chim chóc hót líu lo càng khiến cậu tỉnh táo, cậu cố nhớ lại chuyện đã
xảy ra tối qua nhưng chỉ có những hình ảnh chớp lên và biến mất trong đầu cậu,
cùng vết thương khủng khiếp ở hông. Thái Dương chậm chạp đặt tay lên chỗ vết
thương, mắt cậu mở to khi cậu không cảm thấy vết thương đâu nữa. Cậu nhóc ngồi
dậy, ngay lặp tức khẽ kêu luôn rồi nằm lại xuống, toàn thân ê ẩm, như thể sức
lực đã bị bòn rút khỏi cơ thể bé nhỏ của cậu.

Thái Dương quay đầu qua nhìn khi nghe thấy tiếng thở khe khẽ bên cạnh mình,
Quetz đang nằm cuộn mình cách cậu tầm một thước, hai bàn tay anh quấn đầy băng
trắng, mắt thâm đen vì khóc. Cậu chợt nhớ ra mọi chuyện xảy ra tối hôm qua,
đặc biệt là Quetz, đặc biệt là khuôn mặt anh khi cậu bị bắn và khi anh bế cậu
chạy đi tìm cách cứu chữa. Anh quái nhân đã khóc rất nhiều, khóc suốt từ lúc
Thái Dương bị thương tới khi đến được nơi này, Trái tim của Thần Lâm.


  • Keto...Ca... - Cậu nhóc tóc trắng nhấc một tay quấn đầy băng lên một cách
    khó khăn rồi vươn ra về phía Quetz, các ngón tay run run cố chạm vào anh, một
    chút thôi.

Anh quái nhân chợt nhăn mặt lại rồi mở mắt ra, hai hòn hổ phách lấp lánh trong
ánh sáng mặt trời rồi chớp chớp nhìn Thái Dương.


  • Thái Dương! - Quetz thốt lên và ngồi dậy, lồm cồm bò về phía cậu nhóc, nước
    mắt hạnh phúc ứa ra khi anh cạ mặt lên mặt cậu nhóc và mỉm cười nói: - Tạ ơn
    Chullachaki em còn sống...


  • Keto Ca... - Thái Dương mỉm cười, mắt cũng ngấn nước, tay ôm lấy cổ anh,
    giữ anh thật gần cậu.


  • Thái Dương! Em tỉnh lại rồi! - Mỹ Nguyệt chạy tới từ sau một thân cây, cầm
    theo những miếng thịt khô, vai bên phải và hai cánh tay cô quấn đầy băng. Cô
    chợt dừng lại rồi khẽ cười và nói: - Ờm...anh Keto này, anh thả thằng bé ra
    cho nó thở chút được không?


  • À, anh xin lỗi. - Quetz giật mình nói và lùi lại, tránh chỗ cho cô nhóc
    ngồi xuống vuốt ve tóc em trai cô.


  • Chị Mỹ Nguyệt...Lôi đâu rồi? - Thái Dương thều thào hỏi, lo lắng khi nhớ
    lại rằng bạn mình đã bị mất cánh tay trái.


  • Nó vẫn còn đang sốc vì mất tay. - Mỹ Nguyệt thở dài đầy lo lắng, cô cố gắng
    nở một nụ cười gượng gạo trấn an cậu nhóc tóc trắng rồi nói: - Nhưng mà không
    sao đâu, Rin đang lắp cánh tay giả cho nó. Nè, hai người ăn đi cho lại sức,
    Rin nói tối qua anh Keto chạy đến bong gân chân mà không hay đấy.


  • Thật hả? - Quetz nhướng mày, mắt chớp chớp rồi nhìn xuống chân, cẳng chân
    phải của anh đang quấn đầy băng tẩm thuốc.


  • Phải rồi, anh đã ngất đi vì kiệt sức đó. - Linh chợt bước ra, theo sau là
    Lợi đang run cầm cập, cánh tay trái của cậu đã được lắp vào một cánh tay giả
    bằng Ithril sáng bóng, trông y như tay người. Cô nhóc khịt mũi, mắt nheo lại
    dò xét cậu nhóc tóc trắng trạc tuổi cô đang nằm trên đất kia, cô đưa tay vuốt
    tóc và nói bằng giọng khó chịu: - Mà mấy người nhớ cảm ơn Chullachaki Đại nhân
    và các Mộc Linh đó, ba Mộc Linh đã hi sinh để Ngài cứu mạng đó.


  • Cậu là... - Thái Dương thều thào, dù nhận ra khuôn mặt đã trêu mình hôm qua
    nhưng cậu quá kiệt sức để nghĩ nên nói gì.


  • Thôi, em ăn đi cho khỏe lại. - Quetz ngồi xếp bằng rồi bắt đầu rứt thịt khô
    nhai nhóp nhép, tay đặt miếng thịt gần miệng cậu nhóc.


  • Em...ăn không nổi... - Cậu nhóc tóc trắng khẽ nói, mắt hơi khép lại như sắp
    bất tỉnh, cậu quay mặt đi một cách khó khăn, cậu không còn sức đâu để mà nhai
    miếng thịt cứng ngắc đó nữa.


Biểu cảm trên mặt Quetz không hề thay đổi, hai lông mày hơi nhíu lại, mắt nhìn
Thái Dương đầy lo lắng. Chợt anh quái nhân rứt một mảng thịt nhỏ nhai cho nát
ra rồi cúi xuống, kề mặt sát mặt cậu nhóc, môi anh chạm môi cậu, lưỡi đẩy phần
thịt đã nhai vào trước sự bất ngờ của tất cả mọi người xung quanh. Mặt Thái
Dương đỏ lên, mắt cậu mở to hết mức mà cơ thể kiệt sức của cậu cho phép, thịt
ngon lắm, nhưng không có gì sánh bằng cảm giác môi anh quái nhân ép vào môi
cậu. Quetz đặt một tay lên má cậu và mỉm cười tay kia đưa miếng thịt lên rứt
thêm một chút nữa nhai nhóp nhép trước khi tiếp tục bón cho cậu nhóc tóc trắng
ăn.

Ba người kia cũng bình tĩnh lại ngồi xuống, tay che mặt đầy khó xử, họ không
ngờ Quetz lại có thể làm như vậy, tuy họ biết cũng chỉ vì lo lắng cho Thái
Dương nhưng như vậy cũng hơi bị quá. Anh quái nhân cứ thế tiếp tục nhai thức
ăn cho cậu nhóc, để cậu nằm nghỉ ngơi, đôi mắt tím khép lại, nước mắt hạnh
phúc và biết ơn chảy xuống từ khóe mắt được bàn tay của anh nhẹ nhàng lau đi.
Chợt tất cả nhìn lên khi Mufasa bước ra từ sau một thân cây cổ thụ, theo sau
là sáu con quái dị long nhỏ hơn, mặt có vẻ mệt mỏi nhìn về phía tiếng eng éc
vang lên từ bên kia cồn đất. Anh quái nhân nheo mắt, tay giữ chặt thanh Lam
Nguyệt, sẵn sàng bảo vệ ba đứa trẻ, cho dù có phải gây chiến với bọn chúng.


Genesis: New Dawn - Chương #20