Nhân Cách Thứ Hai


Người đăng: jenovacells

Thân thể Gates vẫn đang lơ lửng trên không trung thì một mũi lao từ đằng xa xa
phá không đâm thẳng tới.

Một nửa mũi lao xuyên thẳng qua người Gates, nó kéo giật cả người cậu bay
ngược ra sau rồi cắm xuống đất. Cái lạnh lẽo từ sắt thép ngấm trực tiếp vào
từng thớ thịt trong cơ thể, một cảm giác đau đớn và buốt giá xộc thẳng lên não
khiến cậu muốn ngất đi mà không thể nào làm được.

Trái tim đã bị mũi lao phá nát, một dòng huyết dịch chảy xuôi theo cán lao
xuống tạo thành một vũng máu đỏ tươi trên nền đất lạnh lẽo.

Theo bản năng Gates vươn tay ra bám vào cán lao, cố gắng dùng chút sức lực ít
ỏi còn lại của mình để kéo cái mũi lao to bẳng cả cánh tay ra khỏi cơ thể
nhưng nó lại chẳng hề lay động một chút nào cả. Cơ thể trở nên kiệt quệ, một
cảm giác yếu ớt vô cùng đến mức cậu còn không thể đủ sức ho ra cái đống máu
đang lấp đầy cổ họng nữa.

Cả không gian như đọng lại, tất cả giờ đây không còn quan trọng nữa. Mọi thứ
dần trở nên nhòe đi trước mắt, cậu cảm thấy dường như ý thức mình sắp sửa biến
mất.

Đến đây thôi ư ? Vừa mới tỉnh lại đã phải chết rồi, cuộc sống lần này ngắn
ngủi thật đấy, không biết… lần tiếp theo sẽ là thức dậy ở đâu đây…

Gates gục xuống, chậm rãi khép lại đôi mắt, buông thõng đôi tay đang bám chặt
mũi lao và chờ đợi tử vong buông xuống…

[…]

[N…]

[Này…]

Ồ, nhanh như vậy đã chuyển sinh rồi ư ? – Gates thầm nghĩ.

[Chuyển chuyển cái gì, nghĩ đi đâu vậy.]

Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Gates.

[Ta nói này, bạn già. Lâu lắm rồi ta mới tỉnh dậy sao đã thấy cậu sắp hấp hối
rồi, mà lại còn bị đám vi trùng này giết nữa chứ. Sắp chết… ta sắp chết cười
đến nơi rồi đây này, hahahaha….]

Giọng nói kia tiếp tục vang lên với giọng điệu thô lỗ kèm theo tiếng cười đứt
quãng giống như sắp hết hơi.

Ai vậy !? Là ai đang nói chuyện với ta ?

[Ủa, quên nhau rồi sao…mà không đúng, sao chỉ có 1 năm ký ức vậy ?]

Gates đang định phản bác nhưng lại đột nhiên hoảng sợ khi phát hiện ra mình tự
nhiên chẳng thể nhớ ra bất cứ điều gì trước lễ tốt nghiệp cả, giống như cậu
trống rỗng xuất hiện từ hư vô vậy.

[À, ra là vậy. Đợi chút nhé, xong ngay đây.]

Ê ê, còn chưa trả lời, ngươi là ai vậy !!?

Không có tiếng trả lời, sự yên tĩnh lại bao trùm lấy Gates một lần nữa. Mình
tưởng tượng ra chăng ? Cũng chẳng còn có thể suy nghĩ nhiều, ý thức Gates dần
trở nên mờ nhạt và biến mất.

Từ màn sương mù đằng sau cung thủ xương binh hiện ra những bộ xương cao lớn,
phải nói là to gấp đôi so với bọn cung thủ xương binh này. Bộ xương cấu tạo
nên chúng trông vô cùng kỳ lạ, trông không hề giống với xương của người như lũ
cung binh hay bộ binh xung quanh. Xương tay to gấp đôi kể cả có so với hình
thể to lớn của chúng, phần xương ở thân trên thì được cấu tạo dày đặc chằng
chịt như mạng nhện vậy, có vẻ như điều đấy giúp chúng có thể tăng lên lực
lượng để ném những mũi lao. Trên người chúng mỗi tên đều đeo theo 4-5 mũi lao
gần giống thứ vừa đâm xuyên qua Gates vừa rồi, nhưng có phần nhỏ hơn đôi chút.

Lũ cung thủ xương binh dạt ra hai bên. Một tên phi lao binh có thể hình to gấp
rưỡi lũ còn lại chậm chạp tiến lại gần xác của Gates, có vẻ như tên này là thủ
lĩnh, và cũng là kẻ vừa ném mũi lao vừa rồi.

Hắn đưa cánh tay trái to lớn về phía trước thu hồi cái món vũ khí đang cám
xuyên qua người Gates của hắn. Gần chạm vào cán lao thì đột nhiên một bàn tay
phải nhỏ bé chỉ ngang một ngón tay của hắn túm chặt lấy khiến hắn không thể
nào cử động mảy may chút nào được.

"Này, lũ tử vật hạ đẳng các ngươi là kẻ gây ra những vết thương này đúng không
?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không hề có một chút nào tức giận hết,
một cảm giác bình thản và ôn hòa.

Lạch cạch, lạch cạch.

Tử vật cấp thấp thì không hề biết suy nghĩ mà biết hành động theo bản năng nên
hắn đương nhiên không thể nào trả lời được rồi. Tên thủ linh phi lao binh ngay
lập tức rút ra một mũi lao đeo ở trên lưng hắn rồi vặn người đâm về phía sinh
vật trước mắt.

[ Arstre ]

Một âm thanh cổ lão khẽ vang lên, nhưng dường như nó không thuộc về bất cứ
ngôn ngữ nào trên thế giới này, có vẻ đây là một loại cổ ngữ đã có từ xa xưa
rồi.

Bỗng dưng trên mu bàn tay nhỏ bé kia xuất hiện một vòng tròn ánh sáng lơ lửng
ở bên trên cách khoảng 1cm, trông nó tựa như một dạng ma pháp trận nào đó vậy,
được tạo thành bởi đủ loại ký tự cùng ký hiệu đan xen nhau.

Năm ngón tay đen nhánh chợt dùng sức nắm chặt lại, cánh tay tên thủ lĩnh giống
như một chiếc bánh quy bơ giòn tan, vỡ thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.

Không hề có dấu hiệu dừng lại, mũi lao vẫn tiếp tục nhắm ngay cổ họng sinh vật
kia mà đâm tới. Tên thủ lĩnh dường như không hề cảm nhận một chút nào đau đớn,
đấy là một lợi thế rất lớn của chủng loài tử vật.

[ Iramb ]

Không khí dần theo âm thanh bắt đầu cuồng bạo, tất cả tụ về một điểm chắn giữa
tên thủ lĩnh và Gates, giống như có một hố đen vô hình ở đó vậy. Chúng tập
trung lại thành một khối cầu đặc sệt, từ bên ngoài có thể thấy rõ những đường
khí lưu đang luân chuyển bên trong. Mũi lao phóng tới nhưng chỉ xuyên qua được
một nửa khối cầu thì ngừng lại, không thể nào tiến thêm được một bước nào nữa.

Bàn tay đang nắm nhẹ nhàng mở ra và vẩy về phía trước.

Khí lưu trong khối cầu đột nhiên trở nên hỗn loạn, chúng đang từ một trạng
thái cân bằng kỳ diệu xoay xung quanh tâm cầu trở thành những dòng loạn lưu,
liên tục va đập vào nhau gây ra tình trạng bất ổn định. Khi tình trạng đó đến
mức không thể kiểm soát được, khối cầu bỗng nhiên hướng về tên thủ lĩnh và nổ
tung tại chỗ, thổi bay toàn bộ hai mươi mét sau lưng tên thủ lĩnh, và tất
nhiên là bao gồm cả hắn rồi.

Gates mở mắt chán nản nhìn về phía bầu trời dầy đặc sương mù lẩm bẩm : "Không
ngờ lần tỉnh giấc này lại gặp phải lũ rác rưởi đến mức này. Không hiểu "Ta"
làm cái gì mà để đến mức suýt chết trong tay bọn chúng, ít nhất cũng phải gặp
tên nào cỡ bọn chim kia chứ."

Nhẹ lắc đầu sau đó Gates vươn tay bẻ gãy phần cán lao trước mặt rồi nhấc mình
ra khỏi cái cọc sắt đấy.

[ Herea ]

Lời thì thầm nhẹ vang lên,từng luồng sáng màu xanh lục xuất hiện trên miệng
vết thương nơi trái tim của Gates. Tiếng tim đập lại vang lên trong không gian
một lần nữa, vết thương từ từ khép lại với tốc độ nhanh chóng có thể nhìn thấy
được bằng mắt thường, giống như nơi đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên một trận choáng váng lướt qua khiến Gates suýt ngã về phía trước.
Cau mày, hắn lẩm bẩm : "Chỉ dùng ba cổ ngữ đơn giản mà đã cạn kiệt rồi, cơ thể
này còn quá yếu đi."

Tất cả lũ xương binh xung quanh cầm chặt vũ khí giơ lên nhưng không có bất kỳ
một tên nào có ý định xông tới. Một nỗi sợ hãi đang nhấn chìm tất cả chúng nó.
Không phải là sợ hãi sức mạnh của sinh vật kia, chúng luôn luôn chỉ biết lao
về phía trước mà không hề khiếp đảm trước sinh vật nào dù có mạnh hơn chúng
bao nhiêu lần đi nữa, thậm chí cả những sinh vật chỉ cần vung tay là tất cả
bọn chúng sẽ vỡ nát hết. Nỗi sợ hãi này là từ sâu thẳm trong linh hồn của
chúng, chính là ngọn lửa màu trắng bùng lên mỗi khi chúng bị phá
hủy kia. Hộp sọ chính là vật chứa, cho nên dĩ nhiên khi vật chứa mất đi thì
linh hồn sẽ tán loạn không thể nào lưu giữ trong cơ thể bọn chúng nữa.

Chúng cảm giác được ẩn trong cái thân xác nhỏ bé kia là một con thú săn mồi
khổng lồ đang nhìn thèm thuồng vào những đốm lửa yếu ớt của bọn chúng. Nếu bọn
chúng có thể run rẩy thì chắc giờ phút này chúng đã rung gãy cả những khớp
xương khô giòn kia rồi.

Gates không thèm để ý đến lũ ruồi bọ xung quanh, mở miệng gọi : "Mito."

Một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc cùng đôi mắt màu đỏ đột ngột xuất hiện
trước mắt Gates, tựa như từ trong hư vô bước ra. Khoác trên mình bộ trang phục
lịch lãm cùng với một chiếc áo choàng pháp sư màu trắng, kết hợp với những họa
tiết màu bạch kim trông vô cùng rực rỡ.

Chàng trai hướng về phía Gates nhẹ mỉm cười nói : "Giờ chúng ta mới chính thức
gặp lại, cũng phải vài chục triệu năm rồi ấy nhỉ. Thế có việc gì mà phải lôi
lão già này dậy vậy ?"

Nhìn Mito từ trên xuống dưới, Gates đáp : "Chính xác thì là hơn 50 triệu năm
rồi, nhưng lần này không phải ta gọi lão dậy, mà là ta hiện tại. Cũng sắp đến
thời khắc đấy rồi, người mà chúng ta chờ đợi cũng đã ra đời. Hy vọng đến
thời điểm đó có thể giúp đỡ chúng ta."

Một sự lo lắng thoáng qua gương mặt của Mito, hắn thờ dài nói : "Nhanh thật…
Không biết liệu có bao nhiêu giống loài nào có thể sống sót mà
vượt qua đây ?". Nói xong Mito bất đắc dĩ nhún vai nhìn về Gates nói
tiếp, "Mà ngươi cũng nhanh chóng chăm chút cái thân thể này đi, chưa gì đã
sắp ngỏm đến nơi rồi đây này."

"Không có vấn đề gì, miễn "Ta" kia không lao đầu vào chỗ chết thì không sao,
cùng lắm lại chuyển sinh một lần nữa thôi. Lần sau nếu cơ thể này còn chưa
mạnh mẽ thì đừng giải phong, nó không thể chịu tải được sức mạnh từ ký ức của
ta đâu." Gates lắc đầu nói, từ khi giải phong ấn đến bây giờ nói thì lâu nhưng
thật ra chỉ mới qua có một phút đồng hồ mà thôi, giờ đây mạch máu trên đầu cậu
đã căng phồng lên như muốn vỡ tung ra, nếu duy trì thêm một phút nữa là thù
chắc chắn phải chết.

Mito bất lực cười, "Thì ngươi cũng biết ta không thể dùng cổ ngữ mà, còn nếu
ta mà dùng sức mạnh thì chính "Ngươi" cũng không thể sử dụng được. Không còn
cách nào khác nên đành phải gọi ngươi ra thôi."

Gates gật đầu, "Thôi nhanh giải quyết đống này thôi, tiện thể giúp "Ta" linh
hồn mạnh mẽ thêm một chút. Mà xong rồi ngươi cũng tự phong ấn lại đi, chỉ để
một phần nhỏ sức mạnh chảy ra thôi, có lẽ tầm một phần triệu đi."

Mito nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, "Có lẽ phương án đó tương
đối khả thi một chút, xong việc nơi đây rồi ta thử xem sao."

"Lưỡi hái Kronos." Gates vung tay về phía trước, một chiếc lưỡi hái trống rỗng
xuất hiện trong tay cậu từ trong hư không. Trông nó vô cùng bình thường, chỉ
có một lưỡi thép mờ đục gắn được trên một chiếc cán gỗ mộc mạc làm bằng thủ
công. Nếu đặt nó cùng những lưỡi hái khác chắc chẳng bao giờ có ai
thèm để ý đến nó. Nhưng đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bất kỳ ai biết đến nó
đều không thể không sợ hãi khi đối diện với nó. Chiếc lưỡi hái đã từng nếm qua
máu của những vị thần đầu tiên trên Trái Đất.

Không cần tập trung sức mạnh hay niệm bất kỳ câu thần chú nào cả, chỉ đơn
giản là vung chiếc lưỡi hái một vòng hướng về lũ xương đang đứng bất động xung
quanh. Chiếc lưỡi hái không hề chạm vào bất kỳ một tên xương nào nhưng sau một
giây, tất cả bọn chúng đều đồng loạt đổ rạp trên mặt đất, không còn một tên
nào may mắn thoát khỏi. Nhưng cũng thật kỳ lạ là giờ đây không có một
ngọn lửa trắng nào bùng lên nữa cả, dường như chúng đã biến mất khỏi cơ thể
của bọn xương binh.

Gates đưa mắt nhìn về phía chiếc lưỡi hái, trên lưỡi thép tỏa ra một vầng sáng
nhàn nhạt như có như không, không thể chắc chắn là do phản xạ ánh sáng hay là
tự do nó tỏa ra nữa, nhưng bây giờ thì toàn sương mù nên chắc là điều thứ hai
rồi. Gates tặc lưỡi, "Có còn hơn không vậy."

Đưa hai ngón tay kẹp lấy lưỡi thép gần cán gỗ, Gates kéo nhẹ về phần mũi lưỡi
hái. Vầng sáng như một lớp màng mỏng tróc ra theo ngón tay đưa qua, tạo thành
một khối cầu co giãn màu trắng sau khi bong ra khỏi lưỡi hái giống như một quả
bóng bay chứa đầy nước nhưng lại nhẹ tựa không khí vậy.

Ngửa cổ lên, Gates đưa quả cầu vào miệng. Như không gặp phải bất kỳ trở ngại
nào, khối cầu cứ thế chui tọt thẳng vào bụng Gates.

"Cũng đến lúc rồi, tiếp theo thì "Ta" phải tự sinh tự diệt thôi. Lát gặp lại
sau, Mito." Nói xong, Gates gục thẳng lên những bộ xương rải rác trên mặt đất
mà ngất đi, còn chàng trai trẻ kia đã biến mát từ lúc nào không biết.


GATE - Chương #9