Người đăng: jenovacells
"Hộc…hộc…"
Một bóng người xuyên qua trong màn sương mù dày đặc đang bao trùm nơi đây.
Tiếng thở dốc cùng với tiếng bước chân lặng dần nơi xa xa rồi biến mất.
Rầm rập,Rầm rập… Lạch xạch, lạch xạch…
Mặt đất chợt rung lên từng đợt, nó cứ mạnh dần lên theo thời gian, dường như
có thứ gì đó đang đến gần.
Vô vàn bóng đen đột ngột lao ra làm rung chuyển cả không gian, nghiền nát tất
cả những gì mà chúng đi qua. Không gì có thể làm chậm chúng lại dù chỉ là một
tích tắc, chúng giống như một cơn sóng như khổng lồ nhấn chìm mọi thứ.
"Chui đâu ra mà lắm vậy chứ !" Một tiếng thét vang vọng khắp nơi.
Một tiếng trước…
Gates đang chậm rãi di chuyển khắp bốn phía, dường như cả khu vườn đã bị sương
mù bao phủ, cậu bây giờ không thể xác định rõ mình đang ở đâu nữa.
"Chắc phải đi tìm Kon và Yun trước thôi, cứ như thế này thì chính mình còn
không ra được chứ nói gì đến cứu giúp." Gates cau mày lẩm bẩm.
Chỗ nào cũng giống chỗ nào, xung quanh toàn sương mù với đất khiến cậu chẳng
còn biết Đông Tây Nam Bắc gì nữa. Gates chỉ còn biết cắm đầu mà đi, hy vọng ít
nhất sẽ đụng vào một thứ gì đó, từ đó có thể lấy làm mốc để mà bắt đầu tìm
kiếm xung quanh.
Nhưng đi một lúc lâu Gates vẫn chẳng gặp được nổi một bóng người nào chứ đứng
nói đến hai đứa kia, thậm chí cậu còn hoài nghi không biết mình có vào đúng
phòng không khi mà đến một cái cây cũng chẳng có thì khu vườn cái nỗi gì chứ.
Mà còn cái thứ bám dính kia nữa chứ, giờ Gates mới nhớ ra nó. Nhìn xuống đôi
tay mình, cậu tò mò không biết liệu nó có thể làm được điều gì đây. Giơ đôi
găng tay lên ngắm nghía, Gates vừa đi vừa suy nghĩ hay ít nhất là tưởng tượng
làm thế nào để sử dụng được nó, nhưng trong đầu cậu chẳng bật ra được ý tưởng
gì hay ho cả.
Đột nhiên Gates đưa tay phải lên cao, tay trái thu về eo rồi hô to :
"Biếnnnn… Hình !"
Quạaaaa…Quạaaa (Âm thanh tưởng tượng )
…Chẳng có gì xảy ra cả. "Không được à !? Hay là phải chích máu rồi nhỏ lên như
kiểu huyết tế chăng ?" Gates lẩm bẩm một cách nghiêm túc.
Gates đưa ngón tay cái vào trong miệng rồi cắn mạnh một phát.
"Au !" Gates vung vảy cánh tay vừa cắn. "Không được rồi, răng bay trước khi
tay đứt mất." Cậu thậm chí còn không thể làm xước được cái găng tay chứ nói gì
cắn đứt, mà nếu mà cậu có thể thì chắc giờ nó cũng đã tan thành cát bụi chứ ở
đó mà cho cậu cắn.
"Có gì sắc sắc không nhỉ ?" Gates đưa tay sờ khắp người tìm kiếm, nhưng có vẻ
như cậu mang theo toàn thứ vô dụng trong cái hoàn cảnh này.
Lách cách, lách cách…
Đột nhiên một âm thanh vang vọng không xa.
"Ồ, cuối cùng cũng gặp được một cái gì đó, lang thang tiếp chắc phát điên
mất." Gates mừng rỡ tiến về nơi phát ra âm thanh.
Dần dần một bóng người ẩn hiện mờ nhạt hiện lên trong làn sương, Gates hô to
về phía trước :"Này ! Anh bạn đằng trước, dừng lại tôi hỏi vài điều được không
?"
Không có tiếng đáp lại, bóng người vẫn tiếp tục tiến về nơi xa kia.
Gates nhìn nhìn một lúc, thấy người kia không có ý định dừng lại thì cậu bắt
đầu đuổi theo. Nhưng có vẻ người phía trước đi không nhanh lắm, chỉ vài bước
chân là cậu đã có thể bắt kịp được rồi.
Đến khi lại đủ gần để có thể nhìn rõ, Gates nhận ra đó là một người đàn ông
mặc giáp đang mang theo một lá cờ rách rưới, cậu không thể nhìn rõ ký hiệu
trên đó là gì nữa. Bộ giáp khoác trên mình có vẻ hơi cũ nát và tồi tàn, vài
chỗ còn lõm vào trong nữa chứ, chẳng biết nó đã trải qua biết bao nhiêu cuộc
chiến mới trở thành thế kia được. Đeo bên hông một thanh kiếm dài cũ rỉ, ông
bước từng bước chậm chạp, vang lên tiếng lạch xạch do va chạm bởi kim loại,…
Mà vừa rồi mình nghe thấy tiếng lách cách cơ mà nhỉ. - Gates tự nhủ.
"Này, ở đây có chuyện gì đã xảy ra vậy ?" Gates thử bắt chuyện với người nọ.
Dường như không nghe thấy gì, người đàn ông vẫn bước đi đều đặn về phía trước.
Cảm thấy mình bị phớt lờ, Gates cau mày tiến sát đến gần vỗ vai người đàn ông
và nói :"Tôi đang nói chuyện với ông đấy, có thể dừng lại ít phút được không
?"
Lách cách, lách cách…
Âm thanh đó lại vang lên một lần nữa, lần này Gates chắc chắn là nó được phát
ra từ người đàn ông bí ẩn đây.
Bất chợt, một cảm giác lành lạnh chạy dọc qua xương sống của Gates khiến cậu
cảm thấy sợ hãi. Dường như cậu vừa làm một hành động gì đó vô cùng ngu xuẩn và
cực kỳ nguy hiểm cho tính mạng của cậu ta.
Người đàn ông từ từ quay lại nhìn về phía Gates. Một chiếc mũ giáp bao trùm
che kín lấy khuôn mặt của ông ta khiến cậu không thể nào nhìn rõ được. Ông ta
cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Gates mà không nói lấy một lời nào cả.
"Xin lỗi nhưng tôi là nhân viên của khách sạn này. Liệu ông có thể cho tôi
biết ông là ai và đang làm gì ở đây không ? Mà chuyện gì đang xảy ra vậy ?"
Gates chậm rãi hỏi với một giọng tràn đầy nghi ngờ.
Lách cách, lách lách…
Người đàn ông kỳ lạ vẫn không trả lời, thay vào đó ông ta lại đưa tay phải lại
gần thanh kiếm đeo bên hông.
"Nếu tôi là ông thì sẽ bỏ tay ra xa khỏi thanh kiếm, nếu không thì chúng ta sẽ
không còn trò chuyện vui vẻ nữa đâu." Gates liếc mắt nhìn về phía thanh kiếm
của người đàn ông, cậu cần thông tin chứ không cần cái vụ đấu đá vô nghĩa này.
Phớt lờ lời cảnh báo, ông ta rút thanh kiếm ra nhằm tấn công Gates. Nhưng mới
rút được một nửa thì Gates đã giơ chân phải đạp mạnh vào cán kiếm khiến nó
quay trở lại bao. Ngay tiếp đó cậu xoay người vung một cú gót chân thật mạnh
vào bên tai phải của hắn. Chiếc mũ giáp bị đá bay lên, còn hắn văng ra hai mét
rồi nằm bất động trên mặt đất.
"Khi ai đó cho lời khuyên thì nên lắng nghe thì hơn." Gates lắc đầu nói.
Gates thu chân lại rồi tiến lại gần hắn, có điều gì đó khiến cậu cảm thấy
không thích hợp cho lắm. Dù có mặc thêm giáp nhưng hình như trọng lượng của
hắn ta nhẹ hơn rất nhiều so với người khác.
Nhưng đi được nửa quãng đường đến hắn thì Gates khựng lại, cậu nhìn rõ khuôn
mặt… Không, nó không còn là khuôn mặt nữa. Đằng sau lớp mũ giáp chỉ là một
chiếc đầu lâu nhợt nhạt dính thêm một vài miếng thịt đang thối rữa, thậm chí
nó còn rơi lả tả khắp nơi từ cú đá của cậu nữa.
"Cái thứ quái gì vậy !?" Gates thốt lên.
Ngay khi Gates sững sờ tại chỗ thì hắn đã bắt đầu lồm cồm bò dậy. Hắn rút
thanh kiếm bên hông rồi lao vào tấn công Gates, thanh kiếm rỉ được vung lên
nhắm ngay vào cổ của cậu. Tuy có hơi bất ngờ nhưng cậu lại không hề nao núng
trước đòn tấn công vụng về này.
Gates xoay nghiêng người về bên phải để né đòn tấn công, đồng thời vung gót
chân phải từ dưới lên đá thẳng vào chiếc đầu lâu làm nó bắn lên không trung.
Cơ thể hắn dường như mất đi sự điều khiển và đổ rạp xuống đất. Gates đưa tay
về phía trước, chiếc đầu lâu rơi trọn vào trong long bàn tay cậu.
"Yếu quá, nếu chỉ thế này thì chắc mọi người phải xử lý xong lâu rồi chứ ?"
Gates tràn đầy nghi vấn nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu.
Trước khi đến đây chính Jin cũng bảo là lo cho mình hơn là Kon và Yun, vậy tức
là hai đứa mạnh hơn mình, chẳng lẽ thứ này còn có gì nguy hiểm sao ? – Gates
đứng tại chỗ suy ngẫm - Vậy vẫn phải tìm mục tiêu ban đầu là hai đứa kia thôi.
Lách cách, lách cách…
Hai hàm răng của chiếc đầu lâu đột nhiên va vào nhau tạo nên âm thanh. Một
luồng ánh sáng màu trắng từ từ sáng lên bên trong chiếc đầu lâu, rồi gần như
ngay lập tức, một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt chiếc đầu lâu trở thành tro bụi
trong tích tắc.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên khuôn mặt của Gates, may mắn là trên tay cậu
đang đeo đôi găng tay Genesis, nếu không tay cậu chắc cũng cùng chung số phận
với chiếc đầu lâu kia mất. Nhờ đôi găng tay mà cậu thậm chí còn không cảm
nhận được sức nóng của nó nữa.
Ngay lập tức Gates nhảy vọt về phía sau, giữ khoảng cách với cơ thể của bộ
xương kia, cậu không thể nào có thứ gì giống như chiếc găng tay để bảo vệ toàn
thân cả. Nhưng có vẻ như sự lo lắng của cậu ta là hoàn toàn thừa thãi, chẳng
có chuyện gì xảy ra tiếp sau đó cả.
"Vậy là chí có chiếc đầu là có thể bốc cháy." Gates đưa ra kết luận.
Lách cách, lách cách, lách cách…
Âm thanh kinh dị đó lại đột ngột vang lên, Gates ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Từng chiếc bóng đen hiện lên trên màn sương mù dần tiến về phía cậu.
"Chỉ có vài đứa, chắc có lẽ xử lý được." Gates tự nhủ. Cậu đứng thủ thế đợi
cho chúng nó đến gần rồi mới phát động tấn công.
Một phút…hai phút…ba phút…
Xoay người về phía sau, Gates dùng hết tốc lực… bỏ chạy. Không phải là một vài
hay chục đứa, mà giờ đây là hàng trăm hàng ngàn con đang tiến lại gần đây.
Gates có thể tự tin xử lý 20 – 30 con, 50 – 60 con thì có thể thử xem, nhưng
hơn ngàn thì dù cậu có ba đầu sáu tay cũng không thể giải quyết hết được.
Không bị chém chết thì cũng bị mệt chết, thậm chí là chúng nó chỉ cần lao vào
đè chết cậu cũng đủ rồi.
Gates quay đầu lại quan sát đàn xương sau lưng, tất cả bọn chúng vẫn chậm chạp
di chuyển như gã trước đó, có vẻ như cậu có thể thoát khỏi chúng dễ dàng.
"May là chúng nó chạy không được nha…" Đưa tay lên tự vả vào miệng mình một
cái, Gates chưa kịp dứt lời thì tất cả chúng đột ngột tăng tốc, lao như bay về
phía cậu ta.
Gates cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước nhưng vẫn không có cách nào cắt đuôi
được bọn chúng.
Lách cách, lách cách, lách cách, lách cách, lách cách, lách cách, lách cách,..
Âm thanh ngày càng lớn, báo hiệu tử thần đang ngày càng tiến sát gần đến
Gates.
Cảm giác có nguy hiểm, Gates xoay người né tránh. Một mũi tên bắn sượt qua
người cậu ta làm rách một đường trên chiếc áo gilê. Tiếp theo đó là một màn
mưa tên dày đặc phủ kín mỗi dấu chân của Gates, chỉ cần cậu chậm lại dù chỉ
một giây thôi thì chắc chắn sẽ trở thành một con nhím khổng lồ.
"Bọn mày ăn gian vừa thôi ! Lấy thịt đè người còn chơi xạ chiến, thế thì đố
thằng nào mà đánh cho lại được." Vừa chạy Gates vừa hét toáng cả lên.
Nhưng đáp lại Gates vẫn chỉ là những đầu mũi tên nhọn hoắt xé rách không gian
nhắm vào người cậu ta.
Chạy được một lúc thì không còn mũi tên nào bắn về phía cậu nữa, có vẻ như
chúng đã bắn hết số tên mà chúng mang theo. Gates quay đầu lại cười cợt :
"Ha ha ha ha, giỏi thì bắn nữa đi các con. Hết tên rồi chứ g…"
Chát !
Gates lại vung tay vả vào miệng mình lần thứ hai, đúng là cái miệng xúi quẩy.
Từ đằng xa xa cậu có thể trông thấy chúng đang nhặt lại những mũi tên vừa bắn
cậu ta, chuẩn bị tiếp tục kế hoạch chế tạo con nhím lần hai.
Cuộc rượt đuổi tiếp tục diễn ra, nó chỉ có thể kết thúc khi một trong hai bên
ngừng lại. Nhưng Gates hoài nghi cái lũ xương xẩu kia không biết chúng có biết
thể lực là gì hay không nữa.
Từng giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán Gates, cậu bắt đầu cảm thấy có
dấu hiệu xuống sức, nếu cứ thế này thì chắc chắn khi cậu kiệt sức sẽ phải
chết.
Không được, nếu tiếp tục chạy thì chúng chẳng cần đánh mình cũng tự chết, quay
đầu lại thì ít nhất còn có một chút hy vọng sống sót. Gates cắn chặt răng
lẩm bẩm, "Liều ! đằng nào cũng chết một lần rồi, đánh cược tất cả vào lần
này thôi."
Quyết định nhanh chóng, ngay sau khi đợt tên vừa chấm dứt Gates quay ngược lại
rồi phóng thẳng vào trong biển xương đang đánh tới. Chỉ cần có thể chạm mặt lũ
hàng trước thì lũ cung thủ đằng sau không thể nào nhắm vào cậu được nữa, nhưng
trước khi tới được đó thì lại là một vấn đề khác.
Lần này Gates đã bước vào trong phạm vi của cung tên nên có rất nhiều mũi nhắm
thằng vào người cậu lao tới. Gates đưa hai tay lên ngăn cản những mũi tên nào
có khả năng bắn trúng, cậu tin chắc không có bất kỳ thứ gì ở đây có thể xuyên
thủng đôi găng tay này được. Nhưng cũng giống như khi cậu thử cắn ngón tay, nó
có thể không rách nhưng đau đớn nó mang lại thì vẫn vô cùng đầy đủ. Vài mũi
tên thì cậu có thể gạt ra, nhưng vài mũi lại bắt buộc phải dùng lòng bàn tay
để đón đỡ, mỗi lần như vậy cậu cảm giác bàn tay cậu sắp bị xuyên thủng một lỗ
to tướng vậy.
Keng…
Cái âm thanh mà cậu chờ đợi cuối cùng cũng đã vang lên, một mũi tên
va chạm với giáp của những bộ xương hàng trước, báo hiệu cậu đã bắt đầu
tiến vào phạm vi cận chiến. Có kinh nghiệm từ bộ xương lần trước, để có thể
dứt điểm nhanh chóng tránh cho bị quây lại từ bốn phía, Gates phải chắc chắn
mục tiêu mình đánh đến là từ cổ trở lên, chỉ cần tách rời hay đánh vỡ đầu
chúng nó ra là tất cả trở nên vô dụng.
Gates lao thẳng vào tên lính xương gần nhất và tung một cú lên gối thật mạnh
vào đầu hắn khiến nó trở nên nát vụn. Cậu nhanh chóng tước lấy thanh kiếm của
hắn và tấn công gã tiếp theo.
Những ngọn lửa trắng liên tiếp bùng lên soi sáng cả không gian. Những cú đâm,
chém chính xác vào khớp cổ của lũ xương khiến Gates nhanh chóng tiến lại gần
đám cung thủ hàng sau.
Một lưỡi búa đột nhiên chợt thoáng qua tầm mắt của Gates, cậu chỉ còn kịp
phản xạ đưa thanh kiếm qua đỡ nhưng cũng chẳng khá hơn là mấy, cả người và
kiếm đều bị đánh văng lên không trung rồi bay vào một đám lính xương khác.
Có vẻ như cánh tay phải đã bị gãy, nhưng giờ đây không phải lúc lo về nó, cậu
phải tiếp tục tiến lên nếu không sẽ chết. Gates đưa mắt nhìn về phía thứ vừa
tấn công cậu ta, một bô xương chiến binh với bộ áo giáp nặng nề có
phần hơi to hơn so với lũ tôm tép kia. Hai tay gã cầm hai chiếc búa chiến
khổng lồ - thứ vừa đánh bay cậu ta.
Đôi mắt Gates đã trở nên đỏ quạch vì đau đớn. Đưa tay trái cướp lấy lá cờ của
một tên xương gần đó, Gates lao thẳng về phía tên chiến binh cầm rìu kia.
Hai chiếc búa lại vung lên một lần nữa, đập cây cờ vỡ nát thành từng mạnh vụn.
Nhưng Gates đã kịp dùng nó thành như một cây sào bật thẳng về phía đầu của
hắn. Dùng cả cánh tay trái còn lại, Gates siết chặt lấy cổ của tên chiến binh
rồi đu người xoay một vòng về phía trước, bẻ gãy chiếc cổ yếu ớt của hắn.
Nhặt một chiếc búa lên, Gates tiếp tục tiến về phía trước chỉ với một cánh tay
trái còn sót lại. Cậu giống như càng đánh càng điên cuồng, những ngọn lửa
trắng bốc lên với một tốc độ chóng mặt. Bất cứ chỗ nào cậu đi qua đều tạo nên
từng đống giáp sắt đè lên nhau, dường như không có gì có thể cản được cậu lúc
này nữa.
Tên cung thủ đầu tiên xuất đã xuất hiện trong tầm mắt của Gates. Cậu đạp thẳng
lên tên lính bộ binh trước mắt rồi vọt thẳng tới hàng sau.
Thời gian đột nhiên chậm lại, mọi thứ như đang trong một thước phim quay chậm
vậy, tất cả đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Gates
vang lên trong không gian. Một cỗ cảm giác bất an bỗng dưng dấy lên bên trong
thâm tâm cậu.
Gates có thể thấy rõ ràng tất cả lũ xương cung thủ vẫn đứng nhàn nhã đứng im
tại chỗ như không có bất kỳ một mối đe dọa nào với chúng, dù cậu chỉ cần vung
tay xuống là tất cả chúng hầu như sẽ nát vụn dưới lưỡi búa khổng lồ này.
PHẬP !!!
Một mũi lao đột ngột phóng tới xuyên thẳng qua trái tim Gates…