Người đăng: jenovacells
Ba người vừa bước ra khỏi cánh cửa thì đã thấy Jin ở bên ngoài chờ sẵn.
"Kon, Yun, hai đứa mau đến khu vườn rồi kiểm soát tình hình nơi đấy đi. Đừng
để có chuyện gì xảy ra với những vị khách của chúng ta."
Hai cô bé gật đầu rồi biến mất sau cánh cửa, chỉ còn lại Gates với Jin đứng
đấy. Gates quay ra hỏi :
"Vậy còn tôi thì sao ?"
Jin thở dài, "Tôi thật sự không muốn cậu tham gia vào công việc này, ít nhất
là hiện tại. Thế nhưng chỉ có hai đứa kia thì khó thể nào xử lý hết được mọi
thứ nơi đấy..." Ông ngừng lại nhìn Gates một chút rồi nói tiếp, "Trước tiên
cậu hãy đến kho vũ khí và tìm cho mình một món thích hợp rồi qua giúp Kon và
Yun đưa tất cả mọi người ra khỏi đó. Nhớ đừng mạo hiểm đối mặt trực tiếp với
bất cứ thứ gì cả, cậu bây giờ chỉ là một con người yếu ớt mà thôi."
Gates gật đầu, "Được, tôi nhớ rồi." Chọn cánh cửa đến kho vũ khí, cậu vội vàng
tiến vào trong luồng ánh sáng.
"Liệu có sớm quá không !?" Jin nhìn về phía cánh cửa lẩm bẩm rồi đưa tay gạt
chiếc cần gạt mở cánh cửa một lần nữa. Nhưng giờ đây không còn có bất kỳ ánh
sáng trắng nào xuất hiện, thay vào đó là một chiếc hố đen sẵn sàng nuốt chửng
tất cả mọi thứ tiến đến gần nó.
Khi ánh sáng dịu đi, Gates thấy mình đang đứng trong một căn nhà nhỏ, chúng
thật khác biệt so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu nghĩ rằng nó có thể sẽ
giống như thư viện, một không gian khổng lồ bày đủ loại vũ khí hình thù kỳ
quái trên những chiếc kệ, hay ít nhất thì cũng có vô số vũ khí chất đống nằm
ngổn ngang khắp nơi. Nhưng nơi đây chỉ có một ít đồ dùng sinh hoạt đơn sơ như
bàn, ghế, giường… cùng một vườn rau xanh tươi nho nhỏ sát chiếc cửa sổ nơi cậu
đang đứng bên. Một khung cảnh thật yên bình và mộc mạc, không hề tồn tại cái
lạnh lẽo từ sắt thép mà tràn đấy sự ấm áp.
Tầm rèm che phòng trong đột nhiên kéo lên thu hút sự chú ý của Gates. Một ông
lão gầy guộc bước ra từ trong đó, khoác trên mình một chiếc áo choàng tơi tả
đầy bụi bặm. Bộ dáng ông trông vô cùng nhếch nhác với mái tóc bạc bẩn thỉu bám
đầy tro bụi, khuôn mặt khốn khổ của ông tràn đầy những vết tích của thời gian,
hằn lên theo năm tháng. Nhưng vô tận tuế nguyệt dường như cũng không thế nào
che lấp đi vẻ sáng ngời trong đôi mắt ông, cậu có thể thấy được một trí tuệ
khôn cùng ẩn dấu sâu bên trong chiếc túi da tầm thường đó.
"Ngồi xuống đây đi con trai." Ông ngồi xuống chiếc ghế mộc nhỏ cạnh bàn trà
rồi vẫy tay với Gates.
"Ta là Ilmarinen, một lão già bất hạnh." Ông lão giơ chén nước lên uống một
ngụm rồi nói tiếp, "Ta biết con là ai, và cũng biết con đến đây để làm gì. Con
chỉ cần đi vào trong căn phòng kia và chọn một thứ mà con mong muốn."
"Trong đó có gì ạ ?" Gates tò mò hỏi.
"Ta không biết." Ilmarinen lắc đầu nói, "Mỗi một người khi đặt chân vào trong
đó thì lại thấy những thứ đồ khác nhau, không ai giống ai cả. Vậy nên ta cũng
không thể nói rõ con sẽ gặp thứ gì trong đấy."
"Vậy ông có thể cho con một lời khuyên nào được không ?" Gates cười cười, nhìn
về phía Ilmarinen với ánh mắt chờ mong.
"Đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của chúng." Ilmarinen quay sang Gates nói, "Đấy
là tất cả những gì ta có thể nói. Giờ hãy đi vào trong đó đi, ta chúc con có
được sự lựa chọn chính xác cho bản thân."
"Vâng." Gates gật đầu rồi tiến bước vào bên trong.
Gian phòng cũng không có nhiều vũ khí như cậu nghĩ, vài món đồ được đặt trên
giá, hay được treo trên tường, thậm chí có vài món còn được vứt chỏng chơ trên
nền đất đầy cát bụi. Xem ra không có nhiều sự lựa chọn cho lắm – Gates thầm
nghĩ.
Gates bắt đầu xem xét tất cả và loại ra những vũ khí có hình thù kỳ lạ hay
những thứ mà cậu không thể sử dụng được. Ví dụ như một chiếc móc câu khổng lồ,
câu không thể nào tìm được chiếc cần câu nào lớn như thế hay cũng không thể
vung nó lên được. Hay như một chiếc chùy gai nặng nề ? Cậu hoài nghi không
biết mình có thể nhấc nổi nó lên không nữa.
Còn sót lại là một thanh kiếm được đúc bằng vàng theo phong cách châu âu cổ
đặt trên kệ gỗ nơi góc phòng, bản kiếm rộng hơn các loại kiếm thông thường nên
có độ nặng cao hơn, đồng nghĩa với sức sát thương lớn hơn, và nó cũng khá vừa
tay nên Gates rất thích nó. Tiếp đến là một đôi dao găm kiểu dáng giống loại
dao Kukri mà cậu từng thấy, nhỏ gọn và dễ sử dụng, với một tay nghiệp dư như
cậu thì sự cơ động là vô cùng cần thiết, cũng là một sự lựa chọn có thể xem
xét. Cuối cùng là một tấm khiến chắn loại nhỏ cùng một thanh đoản kiếm treo
trên tường, có lẽ là một đôi, nó bao gồm cả công lẫn thủ, đề cao sự cân bằng
chứ không nghiêng hẳn về một phía, nhưng có phần hơi vướng víu nên Gates chỉ
xếp nó ở vị trí thứ ba.
Sau cùng Gates quyết định bỏ qua thanh kiếm yêu thích và chọn đôi dao găm.
Gates nhận ra rằng nếu cậu vác cái kiếm bằng vàng đó mà chạy loăng quăng chắc
chỉ năm phút là cậu đứt hơi ngay lập tức, còn nói gì đến chuyện chiến đấu chứ.
Về phần khiên với đoản kiếm thì Gates bỏ qua vì nó không thuộc sở thích của
cậu, một phần khác thì tấm khiên tương đối hạn chế tầm nhìn và vướng víu, mà
đã không thích thì thế nào cũng lấy được lý do thôi.
Nhưng khi Gates chuẩn bị quay trở lại chỗ Ilmarinen thì bỗng dưng có một thứ
ma lực khiến Gates dừng lại, dường như có thứ gì đó đang kêu gọi cậu, một cảm
giác vô cùng quen thuộc.
Gates bước từng bước theo tiếng gọi về nơi xa nhất của gian phòng. Nhưng nơi
đây chẳng có gì cả, trước mắt cậu chỉ là một bức tường đầy trống trải đã úa
màu theo thời gian.
Gates vô thức đưa bàn tay run rẩy rút ra chiếc chìa khóa đánh số 3110 từ trong
túi áo rồi cắm lên bức tường trước mắt. Một nửa chìa khóa dần chìm vào trong
bức tường. Trên đó dần xuất hiện hai hình bàn tay từ từ được vẽ lên hai bên
của chiếc chìa khóa.
Giống như Gates biết mình cần phải làm gì, cậu giơ hai bàn tay lên và áp vào
hình vẽ. Chúng bỗng dưng sáng bừng lên, từng tia rồi từng tia như những sợi
chỉ mỏng chui ra từ trong đó. Những sợi ánh sáng đan vào nhau và dệt thành
những tấm lưới ánh sáng dần che lấp đi đôi bàn tay của Gates.
Khi ánh sáng tan biến, Gates chăm chú nhìn vào thứ vừa xuất hiện trên tay cậu.
Một đôi găng tay đen tuyền bám chặt vào làn da của cậu… không, phải nói là nó
giống như trở thành da của cậu vậy, không cách nào tháo ra được. Nhưng cậu vẫn
có thể cảm nhận rõ ràng được từng luồng gió lướt qua kẽ ngón tay, hay hơi ấm
yếu ớt tỏa ra từ cơ thể mình… không có bất kỳ khác biệt nào so với trước đây,
nó như trở thành một phần của cậu vậy.
Không hề có một cảm giác khó chịu nào cả, ngược lại Gates còn có phần thích
thú là đằng khác. Giống như một đứa trẻ con được cầm trên tay món đồ chơi ưa
thích vậy.
Lần này Gates bước ra khỏi phòng mà không hề có một sự ngăn cản nào.
Ilmarinen trông thấy Gates đi ra khỏi phòng trong liền mở miệng hỏi :
"Con đã lấy thứ mình mong muốn chưa ?"
"Con đã có sự lựa chọn của mình." Gates giơ đôi bàn tay của mình lên, "Nhưng
con lại chẳng biết làm thế nào để sử dụng nó cả."
"Ồ, đã lâu lắm rồi ta mới lại được nhìn thấy đôi găng tay này." Ilmarinen ngạc
nhiên nhìn vào thứ Gates đem ra, "Làm sao con lại chọn nó vậy ?"
"Con cũng không biết nữa. Con chỉ cảm thấy giống như đã từng sử dụng nó trước
đây, một cảm giác rất quen thuộc. Nhưng thật kỳ lạ là con lại chưa từng nhìn
thấy nó bao giờ cả." Gates cũng vô cùng thắc mắc.
Ilmarinen lặng đi như đang suy nghĩ một điều gì đó rồi đột nhiên trầm ngâm nói
:
"Đôi găng tay này có tên gọi là Genesis, một món đồ vật cổ xưa đã tồn tại từ
rất lâu rồi. Nó đã có ở đây từ trước khi ta đặt chân đến nơi này, thậm chí có
người nói rằng nó đã xuất hiện từ khởi nguyên của tất cả, khi mọi thứ còn chưa
được sinh ra."
"Vậy làm sao con có thể sử dụng được nó thưa ông ?" Gates ngắm nghía đôi găng
tay một cách cẩn thận, nhưng ngoại trừ nó có màu đen ra thì cậu chẳng biết
điều gì về nó nữa cả.
"Không có ai biết được làm thế nào để sử dụng nó, ít nhất theo ta nghĩ là vậy.
Thậm chí sự tồn tại của nó còn là câu hỏi được đặt ra cho biết bao nhiêu
người, đến ta suốt thời gian qua cũng chỉ biết đến nó qua một cuốn sách trong
thư viện nơi đây. Có thể nó ẩn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn mà chúng ta
không cách nào tưởng tượng được, nhưng cũng có thể nó chỉ là một đôi găng tay
được dệt từ những vật liệu quý hiếm đến tận cùng khiến nó bất hủ với thời
gian." Ilmarinen thở dài một hơi rồi nói tiếp, "Ta chưa từng ngờ rằng con có
thể chọn đôi găng tay này. Thật sự ra thì đây cũng là lần đầu tiên ta được
trực tiếp nhìn thấy nó, đã có vô số người đến nơi đây nhưng chưa có một ai có
cơ hội bắt gặp được nó cả."
"Ta có thể cho con một cơ hội lựa chọn lại một lần nữa nếu như con muốn !?"
Ilmarinen cũng cảm thấy bất lực trước món đồ vật mà Gates mang ra, nó thật sự
vượt quá ngoài tầm hiểu biết của ông.
Gates nhìn chằm chằm vào đôi găng tay, nếu lựa chọn nó thì cậu phải đánh cược
xem liệu cậu có đủ khả năng để tìm ra cách sử dụng nó hay không, hay là sẽ
khiến cho nó vĩnh viễn chỉ là một đôi găng tay thực thụ với tác dụng dùng để
trang trí.
Băn khoăn một hồi lâu, Gates mỉm cười quyết định rồi quay ra nói với Ilmarinen
:
"Con sẽ không thay đổi sự lựa chọn của mình, dù sao nó cũng đã dính chặt vào
tay con rồi, có muốn cũng không đổi được nữa. Đôi găng tay này luôn mang lại
cho con cảm giác rất quen thuộc và ấm áp, con tin rằng mình có thể bằng một
cách nào đó khiến nó hiện ra ánh sáng của chính mình."
Ilmarinen nghe xong liền mỉm cười gật đầu, "Số mệnh của nó và con dường như đã
được gắn liền với nhau từ khi nó được sinh ra." Ông đưa tay phải đặt lên vị
trí của trái tim và nói, "Ta cầu chúc cho con thực hiện được nguyện vọng của
mình. Nếu có gì khó khăn thì con có thể đến nơi đây nói chuyện với lão già
này. Ta có thể không phải là một người tâm sự phù hợp, nhưng chắc chắn ta là
một người nghe hợp cách."
"Con xin nhận lấy lời chúc này, hy vọng ông cũng có thể thực hiện điều mà ông
mong muốn." Gates mỉm cười đáp lại rồi cúi người nói, "Nhưng giờ con xin phép
rời khỏi nơi này, có sự việc đang xảy ra khiến con không thể nán lại lâu hơn
được, lần sau con sẽ quay lại đây sau."
Ilmarinen phất phất bàn tay gầy guộc cười nói :
"Đi đi, mọi thứ đang chờ đợi con trong tương lai, người trẻ tuổi không cần
phải câu nệ như thế. Lão già đây sẽ mãi mãi ở nơi này bất cứ lúc nào con cần."
Khi Gates quay trở ra thì không thấy Jin còn ở đó nữa. Không suy nghĩ gì
nhiều, cậu lại tiếp tục mở cánh cửa sang khu vườn rồi tiến vào. Hy vọng không
có chuyện gì xảy ra với Kon và Yun.