Anh Hùng


Người đăng: LucyTieuVux

Game X Huyền Thoại - Mạt Thế Triệu Hoán Nữ Anh Hùng

Chương 8: Anh hùng

.-o0o-.

- Choeng... - Lưỡi kiếm Doran và bộ móng vuốt con quái vật va chạm vào nhau
phát ra âm thanh như kim loại. Dù đã lên level 3, nhưng Diệu vẫn cảm thấy một
luồng sức mạnh to lớn từ thanh kiếm truyền vào hai cánh tay, sau đó kéo cả cơ
thể đi, không tài nào cưỡng lại được.

- Hự! - Con quái vật vẫn quá mạnh so với hắn lúc này, lại thêm lợi thế nhào
xuống từ trên cao, Diệu bị đập ngã một cách dễ dàng.

Nội tại của Say Máu giảm bớt đi nỗi sợ, Diệu cố gắng giữ cho mình không hoảng
loạn. Có thể lực của level 3 chống đỡ, Diệu thuận thế lăn luôn vài vòng, cấp
tốc kéo giãn khoảng cách với con quái vật đã bổ nhào xuống đất.

- Hú!!! - Không cho đối thủ của mình có thời gian phản ứng, con quái gầm lên
một tiếng quái dị rồi lập tức chồm người, vồ về phía Diệu. Lúc này, Diệu mới
đang loạng choạng đứng lên.

- Choeng... - Lưỡi kiếm khó khăn đỡ lấy bộ móng vuốt đang vồ tới. Diệu một
lần nữa bị đập bay.

- Hự! Bộp... Bịch! - Lần này, Diệu bị quật vào bờ tường rồi mới rơi xuống
đất. Va chạm làm cho bụng đau thắt lại, cảm giác như có thứ gì đó nổ tung
trong lồng ngực và Diệu bị cưỡng ép hộc mạnh ra một hơi. Hắn được nếm vị máu
tanh ngọt lịm trong cổ họng của chính mình.

Quật ngã được kẻ thù, tất nhiên con quái sẽ không dừng lại. Nó lập tức vươn
người nhào tới, hai chi trước thật dài vung ra cho một cú vồ trí mạng. Còn
Diệu, chỉ số Nộ của hắn luôn đầy, những điểm đỏ trong con ngươi mắt chưa bao
giờ nhạt mất. Đối mặt với uy hiếp tử vong, không ngờ từ thật sâu trong nội tâm
của hắn lại bộc phát ra một luồng cảm giác hưng phấn tột cùng. Những điểm đỏ
che kín con ngươi mắt, trái tim gia tốc điên cuồng, máu huyết mãnh liệt lưu
thông tiếp thêm năng lượng cho cơ bắp, ứa tràn cả ra khỏi miệng vết thương nơi
bả vai thấm ướt một mảng áo và còn nhiễm hồng cả khuôn mặt. Diệu vùng dậy,
không né tránh mà còn cúi người lao thẳng đầu về phía con quái vật.

- Xoẹt... Phụt! - Âm thanh khi một mảng da thịt trên lưng Diệu bị con quái
vật cào nát. Nhưng bù lại, thanh kiếm Doran của Diệu cũng cắm ngập vào bả vai
con quái. Sự hưng phấn kì lạ từ nội tại Ham Muốn Chiến Đấu của kỹ năng Say Máu
khiến Diệu không còn quan tâm đến thương thế của chính bản thân nữa. Bỏ qua
chém hoặc đỡ, hắn chọn đâm. Và mục tiêu của Diệu vốn là đầu nhưng con quái
linh hoạt uốn mình né được nên chỉ đâm trúng vai.

Nhân lúc con quái bị thương, mà cơ thể mình thì vẫn còn phấn khích, Diệu lập
tức combo.

Tuyệt Kỹ Alpha.

Cơ thể hóa thành ánh kiếm lướt đến con quái vật, để lại một vết chém nơi eo
rồi hiện hình ở vị trí cũ. Lợi dụng lúc con vật vẫn còn hoảng hốt, Diệu vung
kiếm, chặt luôn không cần nhìn.

- Phập...!!!

- Hú...!!!

Diệu có cảm giác lưỡi kiếm chém qua một thứ gì đó. Sau đó máu nóng bắn ra,
phun xối xả vào người hắn. Còn con quái vật thì khuỵu xuống trong một tiếng hú
đau đớn. Định thần nhìn lại, hóa ra con quái đã bị hắn chém đứt một cánh tay,
vết thương cụt đến tận gần bả vai và máu phun ra thành vòi.

Lần đầu tiên thành công đánh gục con quái xuống dưới chân mình, trong lòng
Diệu có một thứ khoái cảm kì lạ dâng lên theo hưng phấn. Hào hứng nâng cao
thanh kiếm bằng cả hai tay, Diệu chuẩn bị kết thúc trận chiến bằng một cú chặt
xuống cuối cùng. Đúng lúc đó thì...

- A!!! - Hoảng hốt hét lên một tiếng, Diệu cảm thấy cổ chân mình bị một bàn
tay lạnh lẽo, nhớp nháp nắm chặt vào. Biến sắc, hắn đã bị con quái vật bắt
được rồi.

- Hú! - Không kịp giãy ra, Diệu đã bị con quái kéo cho ngã ngửa xuống nền
đường. Liên tục giật nảy người lên, Diệu giãy giụa muốn thoát ra nhưng không
được, con quái sống chết túm chặt lấy cổ chân hắn kéo về.

- Grừ grừ... - Những tiếng gầm phát ra từ sâu trong cổ họng, Diệu rùng mình
khi hơi thở nóng hổi của con quái kề sát bắp đùi của hắn, và ngoạm!

- AAAA!!! - Cảm giác đau xé thịt khi những chiếc răng nanh nhọn hoắt cắn ngập
vào da thịt, sự hưng phấn bệnh hoạn của Ham Muốn Chiến Đấu cũng không giúp
Diệu bỏ qua được cơn đau lúc này. Cả người như lịm đi trong một chốc, sau đó
là điên cuồng. Con ngươi màu nâu đen của hắn liền trở nên đỏ sọng. Diệu vùng
mình ngồi dậy, tay trái đỡ ra đằng sau để giữ cho thân hình ngồi vững, còn tay
phải thì xiết chặt chuôi kiếm Doran, băm bừa xuống người con quái vật. Mỗi
nhát chém đều kèm theo một tiếng la hét vang trời.

Mới vài giây đồng hồ, con quái đã bị dính năm, sáu nhát chém được tăng sát
thương liên tục của Diệu vào sau lưng, cả một mảng da thịt bị băm ra nát bấy.
Thế nhưng, hung tính đại phát, hàm răng con quái ngoạm chặt lấy bắp đùi hắn,
thà chết không rời. Con quái không có mắt, thế nên thật khó để có thể tả được
tâm tính của nó lúc này. Chỉ thấy, cả người nó run rẩy, lông mao toàn thân
dựng đứng và:

- GRỪ! - Đột ngột vùng mình, con quái vận sức...

- Phụt...

- AAAAA!!!! - Diệu hét lên thảm thiết. Hắn đã bị con quái mạnh mẽ gặm xuống
một miếng thịt đùi.

Sốc!

Cơ thể buốt lịm đi một khắc, giống như mất hết cảm giác trong tức thời, máu
tươi xối ra, và đôi mắt Diệu lập tức nhòe đi không thấy rõ. Một đợt rét lạnh
vô danh ùa lên, xâm chiếm vị trí của sự hưng phấn. Tay phải cầm kiếm chợt
lỏng, còn tay trái chống đằng sau lưng cũng trượt đi, cả phần thân trên mất đi
chống đỡ, Diệu ngả người, vừa định buông xuôi...

- Tìnhhh...! - Lưng ngả xuống đất, thế giới của Diệu vốn đã chết lặng bỗng
nhiên lại vang lên một âm ngân cao vút. Nó giống như một giọt nước nhỏ xuống
mặt hồ tĩnh lặng vậy. Âm thanh đánh thức toàn bộ không gian và sóng nước lan
ra, lăn tăn, đầy sức sống.

Tri giác lập tức trở về, cơn đau và sự hưng phấn đan vào nhau nhắc nhở Diệu về
cuộc sống. Cùng lúc đó, cả cơ thể hắn cũng giống như được một trận nước mát
gột rửa qua, mọi sự đau đớn đều bị cuốn đi và sức lực thì trở về. Con ngươi
tan rã lập tức hội tụ trở lại, những điểm đỏ thi nhau mọc lên và...

- HAAAA!!! - Vùng dậy, Diệu lại xiết chặt nắm tay, thanh kiếm Doran vung lên
và chặt như chưa bao giờ được chặt.

Có tiếng hú thảm của con quái vọng qua tai, và xen lẫn trong đó có cả những
tiếng "Tinh... Tinh..." vang lên gấp gáp.

Không để ý đến tình trạng của cả con quái lẫn của mình, sau khi cuồng chặt một
hồi, Diệu kiệt sức, đứt hơi mà ngất.

.........

Bốn bề không gian lạnh giá và đen kịt một màu. Nơi đây không có gì cả, không
ánh sáng, không vật chất, không có cả bản thân. Ý thức trôi nổi trong khoảng
mênh mông vô hạn này, Diệu không biết mình đã ở đây bao lâu.

Ở nơi đây, dường như không có thứ gì là rõ ràng cả. Ý nghĩ của Diệu cũng vậy,
lúc nào cũng mông lung và kí ức thì bị bao phủ bởi một tấm sương mù. Không
hiểu sao, Diệu luôn có một cảm giác hoảng hốt lo âu nhưng lại không tài nào
nghĩ ra được mình vì sao lại thế.

Bất chợt, ý thức của Diệu bị một đợt ấm áp bao phủ hoàn toàn, nó xua tan đi
giá lạnh và nó đẩy lùi cái cảm giác hoảng hốt lo âu vẫn bủa vây lấy hắn. Thế
nhưng, sự ấm áp lại không duy trì được mãi. Nó rất nhanh rút đi và thế chỗ cho
nó cũng không phải là giá lạnh lập tức mà là một cảm giác mát mẻ thanh tân.
Giống như một người ở trong phòng kín lâu ngày được đi ra ngoài thông gió vậy,
rất sảng khoái, rất mê người.

Chuỗi cảm giác vi diệu đó đọng lại một lúc rồi mới cùng nhau rút hết để nhường
vị trí lại cho rét lạnh bình thường. Lần rét lạnh trở lại đầu tiên, Diệu buồn
lắm, thế nhưng kiên trì chờ đợi, một thời gian rất lâu sau, chuỗi cảm giác
sảng khoái đó lại trở lại.

Tiếp tục trở lại.

Ba, bốn lần liền.

Càng về sau, thời gian chờ đợi giữa các lần càng ngắn và cảm giác của Diệu
cũng ngày một trở nên chân thực.

Đến lần cuối cùng, ý thức của Diệu đã trở nên thật rõ ràng, hoàn chỉnh. Cái
cảm giác mát mẻ thanh tân cũng cứ kéo dài, kéo dài mãi. Để rồi, Diệu nhìn thấy
tia sáng nơi đây.

Một tia.

Hai tia.

Ba tia.

Vô vạn tia.

Cả không gian bị thắp lên sáng bừng bởi ánh hào quang rực rỡ. Nó to lớn, mạnh
mẽ mà cũng hấp dẫn khiến Diệu phải nhíu mắt lại mà xem. Diệu tưởng tượng thế
vì nếu hắn còn có mắt.

Ánh sáng chói lòa bao phủ mọi nơi, nhưng rồi nó cũng nhạt dần lại giống như
thể con mắt thích ứng dần, Diệu bắt đầu nhìn được lờ mờ một chút gì đó ngoài
bóng tối bao la.

Đau!

Cảm giác bỗng nhiên nhói lên trong ý thức vừa mới hơi thanh tỉnh của hắn. Diệu
cảm nhận được cơ thể của mình rồi. Chỉ có điều, nó đau, đau lắm, đau đến tê
tâm liệt phế, đau như muốn hỏng mất tinh thần.

- A...! - Không chịu được mà rên lên một tiếng, Diệu nghe thấy âm thanh khàn
đặc, xa lạ phát ra từ cổ họng mình. Ngay sau đó, hắn cũng nghe thấy một âm
thanh khác.

- A! - Cùng một âm tiết nhưng khác nhau hoàn toàn, tiếng hô này là của một
giọng nữ cao. Đau đớn khiến hắn không thể chú ý được nhiều đến thế. Thế nhưng,
chỉ một lúc sau, Diệu cảm thấy có một dòng nước nhỏ đang chảy vào miệng mình.

Thoáng chút sửng sốt, sau đó hắn vội vàng nuốt lấy. Nước làm mát cổ họng, xoa
dịu đi sự bỏng rát khản đặc nơi đó. Cơ thể Diệu hơi dễ chịu hơn một chút.

Bây giờ, Diệu bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn về mọi thứ quanh mình.

Đầu tiên là hắn cảm thấy mình đang được gối đầu lên một thứ gì đó cực kì mềm
mại và ấm áp, cảm giác giống như là lụa vậy. Đúng! Giống như là lụa vậy.

Tiếp đến là một mùi hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn đầy trong khoang mũi. Thứ
hương thơm này lạ lắm, nó không giống với những loại hương nước hoa nồng nặc,
cũng không phải là hương hoa cỏ đơn thuần. Thứ hương này rất khó diễn tả, Diệu
nhớ... Đúng rồi! Nó là hương hoa quỳnh! Loài hoa thanh cao tinh khiết chỉ nở
về đêm, hương thơm nhè nhẹ mà dịu dàng tha thiết. Mùi thơm tinh khiết còn mang
theo cả hương thiếu nữ, nó vẫn vương ngây ngất khiến cho Diệu phải say đắm.

Diệu cảm thấy một bàn tay nhỏ mát rượi khẽ chạm lên môi hắn, xoa đi vài giọt
nước vương vãi ra ngoài.

Diệu nghe thấy nhịp đập của một sinh mạng thể đang nhảy bên tai.

Và Diệu cố gắng nheo đôi mắt, ngăn chặn chút tia sáng để nhìn được rõ cảnh vật
bên ngoài.

Và hắn thấy... Một đôi mắt to long lanh với con ngươi màu xanh lam rất nhạt,
cùng với đó là một mái tóc dài đồng màu bồng bềnh được buộc thành hai ngoe.

Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn:
http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

….

Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team

Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa

Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na

...

74

Dream of storm

stage 1: Tiền tố DoS

...............

Ps: Mấy hôm rồi không đăng truyện, dù sao cũng phải xin lỗi mọi người, các bạn
đọc giả đã ủng hộ, động viên và bỏ thời gian ra đọc tryện của mình. Nhưng hết
tiền, biết làm sao được! Tác giả cũng phải đi kiếm ăn… Thế nên, vẫn phải mong
mọi người thực thông cảm, mềnh sẽ đền bù bằng chất lượng đảm bảo qua từng
chương và cố gắng khắc phục tiến độ này. Thông và chúc các bợn thành công
trong cuộc sống! Sói luôn yêu các bợn!


Game X Huyền Thoại - Chương #8