Chiếm Đóng


Người đăng: LucyTieuVux

Game X Huyền Thoại – Mạt Thế Triệu Hoán Nữ Anh Hùng

Chương 13: Chiếm đóng

.-o0o-.

Hiện đang là giữa trưa, thế nhưng ngoài trời không có nắng. Những đám mây xám
nặng trĩu che phủ cả bầu trời, thế nên chỉ có chút ánh sáng héo hon vật vã
xuyên qua được. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Mất đi sắc vàng rực rỡ, chúng
trở nên lạnh lẽo và buồn rầu.

Căn nhà ba tầng khang trang, được bao bọc bởi một lớp tường bê tông dày đặc.
Vốn đã rất ít cửa sổ, lại vì trời đông mà không được mở nên trong này tối tăm
và u ám lạ. Ánh sáng tán xạ yếu ớt chỉ chiếu tới được một khoảng không gian
con tí ngay xung quanh cánh cửa chính, thứ vừa mới được Diệu mở ra.

Chỉnh lại pha đèn gắn trên chiếc mũ bảo hộ lao động công nhân, Diệu cẩn thận
bước vào, tay lăm lăm vũ khí.

- Cộp… Cộp… Cộp…!

Tiếng đế giày gõ xuống sàn nhà, bình thường không đáng nói vậy mà bây giờ nghe
vang vọng. Chỉ là tiếng bước chân của chính mình mà thôi nhưng Diệu lại có cảm
giác như là từng nhát trống đang nện mạnh vào ngực mình vậy. Thầm nghĩ sau vụ
này sẽ phải lấy vải mảnh quấn quanh đế giày, Diệu lại căng tai ra nghe ngóng,
căng mắt ra quan sát, cố gắng đề phòng những động tĩnh xung quanh. Và… hắn
nghe thấy những tiếng kêu gào.

- Grừ… Grừ… Grừ…!!!

Căn nhà không rộng lớn, lại phải chia không gian ra làm nhiều phần, thế nên
chỉ vài bước là đi qua phòng khách. Diệu và Sona tiến tới một hành lang ngắn
có vẻ như sẽ dẫn tới phòng ăn. Sát phía tay phải là cầu thang dẫn lên tầng.
Khi bước tới đây, đột nhiên tiếng gầm gừ mà Diệu vẫn nghe thấy loáng thoáng
bỗng nhiên trở nên rõ hẳn.

Khẽ giật mình một phát, và con ngươi bắt đầu tụ lại khi Diệu nhìn thấy, ở phía
cuối hành lang tối tăm kia hiện lên hai điểm sáng long lanh màu đỏ sậm. Và
đáng sợ hơn, hai điểm đỏ ấy lại đang từ từ di chuyển. Cẩn thận rọi pha đèn lại
gần.

- Grừừừừ…!

Lạnh người!

Khi ánh sáng chiếu tới, thứ mà Diệu nhìn thấy là một con người, hay nói chính
xác hơn “Đã từng là con người”.

Bò sát trên mặt đất như loài dã thú, mái tóc dài rũ rượi dính bết vào với
nhau, quần áo thì tơi tả, nát bét và xỉn màu hoen đỏ. Một vài điểm đặc trưng
giúp Diệu nhận ra giới tính của thứ kia là nữ. Chỉ có điều bây giờ trên mặt và
toàn thân nó dính bê bết máu. Bị ánh đèn chiếu tới, thứ đó hơi co rụt người
lại, rồi chậm rãi bò quanh, con ngươi phản chiếu ánh sáng, đỏ sọng, và miệng
thì phát ra tiếng gầm gừ. Cạnh chân của thứ đó, có một đống xương gì đó đã bị
gặm cho trắng ỡn. Và Diệu nhìn thấy, lẫn trong đống xương ấy còn có cả một cái
đầu lâu người, đã bị gặm đi một nửa.

Sự kinh tởm dâng lên lợm giọng, cố nén cơn buồn nôn trong lòng, Diệu khẽ rùng
mình, nắm chặt lại chuôi thanh kiếm. Thứ kia không tấn công ngay, có thể không
phải là loại zombie như ban đầu Diệu dự đoán. Nhưng như thế thì lại càng phải
cẩn thận hơn, luôn thật đề phòng khi đối mặt với một thứ mình chưa biết.

Hành động y như một con dã thú, thứ đó lùi dần lại. Và trong khi Diệu còn do
dự chưa dám tấn công thì đột nhiên, nó biến mất ở cuối dãy hành lang hẹp.
Thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức Diệu đoán được là nó chạy vào trong phòng
ăn. Hơi chần chừ một chút, rồi cuối cùng Diệu quyết định đuổi theo. Hắn rất
ưng ý căn nhà này, vị trí đẹp không nói, quan trọng là bờ tường xi măng dày vô
cùng rắn chắc và những cánh cửa bằng gỗ tốt. Thêm nữa là nó còn khá nguyên
vẹn, mọi thứ khiến Diệu cảm thấy an toàn khi được ở bên trong. Còn về phần thứ
kia, Diệu đoán là nó cũng sẽ không mạnh lắm khi số lượng cơ bắp trên người
khiêm tốn đến mức thảm thương. Mạnh dạn tiến bước, dù sao hắn cũng có Sona
đằng sau rồi. Với lại, lượng mana vừa hồi một chút, đã đủ để hắn dùng kỹ năng
thứ ba của mình.

Vẫn từ tốn tiến lên, luôn tuân theo tôn chỉ “Chậm mà chắc”, Diệu đến gần phòng
ăn.

Không gian bốn phía xung quanh u ám, cả thế giới thu bé lại chỉ vừa bằng cái
pha đèn pin chao đảo phía trước mặt. Cái thứ quái dị kia biến mất như thể nó
chưa từng xuất hiện, và bên tai chỉ còn tiếng gót giày gõ xuống nền nhà cùng
với tiếng thở phì phò của chính bản thân. Theo từng bước tiến tới, một thứ mùi
hôi thối như thể đồ ăn đã bị bỏ ôi thiu rất nhiều ngày truyền vào trong mũi.
Và khi tiến đến sát cái chân cầu thang cạnh hành lang hẹp, một thứ dự cảm
chẳng lành thoáng hiện lên trong lòng Diệu. Hắn thấy mình bỗng nhiên có một
chút bồn chồn và không thể cưỡng lại được sự bất an. Vô ý thức, Diệu ngẩng
đầu, nhìn lên trên cầu thang, pha đèn pin cũng theo đó mà rọi ánh sáng lên
từng bậc.

- Gào…!

Pha đèn bất ngờ chiếu vào một bóng đen đang ngồi chồm hổm trên mấy bậc cầu
thang. Và Diệu giật nảy người, suýt nữa thì chết đừng vì hoảng hốt khi chỉ một
khoảnh khắc ngay sau lúc bị chiếu đèn vào, cái bóng đen đó đã phát ra một
tiếng kêu gào bén nhọn và nhổm người, lao thẳng vào mặt hắn.

- A! – Quá giật mình khiến Diệu không kìm được mà phát ra một tiếng kêu hoảng
hốt. May thay, hơn một tuần trời sống trong tận thế của hắn cũng không phải là
vô dụng. Như một thứ phản ứng bản năng, Diệu kích hoạt kỹ năng thứ ba của
mình.

[Không Thể Lay Chuyển]

Không một tiếng động, kỹ năng thứ ba của Diệu được kích hoạt lên. Ngay lập
tức, lấy bản thân hắn làm trung tâm, một bức tường năng lượng được dựng lên ở
khoảng cách hai mét quanh người. Không lớn, nhưng vừa đủ để bao phủ cả Sona
vào trong đó.

Bức vách năng lượng mỏng manh gần như trong suốt, thế nhưng, trong một khoảng
thời gian tồn tại ngắn ngủi của mình, nó là bất khả xâm phạm.

Bóng đen kia từ trên cao, theo bậc cầu thang thuận thế mà lao xuống, tốc độ
rất nhanh và mang theo cả thế năng trọng trường. Và cũng bất ngờ y như lúc
trước Diệu nhìn thấy nó vậy, không ngoài dự đoán, cái bóng đen đó cứ thế húc
thẳng đầu vào bức vách năng lượng vừa đột ngột hình thành.

- Hự!!!

Tiếng kêu gào lập tức bị cắt đứt, thay vào đó là âm rên đầy đau đớn. Bằng mắt
thường Diệu cũng có thể thấy, cái bóng đen kia còn hơi nẩy ra một chút sau khi
lao vào. Chắc là một cú va chạm vô cùng đau đớn. Không giữ được thăng bằng,
cái bóng đen ngã xuống, và theo những bậc cầu thang, nó tiếp tục lăn về phía
Diệu.

Hai giây, bức tường năng lượng của Không Thể Lay Chuyển đã biến mất. Nhưng
cũng chẳng cần đến nó nữa, Diệu trực tiếp tiến lên, thanh kiếm Doran chém bừa
vào bóng đen vừa ngã xuống. Phía đằng sau Diệu, giai điệu của bản Anh Hùng Ca
cũng cất lên, ma thuật phù phép lên lưỡi kiếm khiến cho nó giống như là được
tráng một lớp bạc mỏng manh. Xinh đẹp nhưng nguy hiểm khi thứ ma pháp đó tăng
thêm sát thương cho mỗi đòn tấn công trong một khoảng thời gian đủ dài.

- Phập…

Cảm nhận rõ ràng khi lưỡi kiếm chặt vào da thịt, Diệu thấy một thứ chất lỏng
sền sệt có màu đen sẫm bắn vào tay hắn. Nóng ấm, cảm giác về máu huyết của một
sinh mạng thể tràn trề.

Nộ đã được cộng lên, và nội tại Ham Muốn Chiến Đấu của kỹ năng Say Máu lập tức
phát huy tác dụng. Không còn mấy trạng thái tinh thần bất lợi kiểu như “Hoảng
loạn” hay “Sợ hãi” nữa, Diệu có đủ bình tĩnh để đánh giá kĩ cái bóng đen vừa
bị mình quật ngã này.

Về cơ bản là có hình người. Cảm giác giống như cái thứ quái dị Diệu vừa nhìn
thấy ở phía cuối hành lang. Thế nhưng rõ ràng là không phải một vì con này có
mái tóc ngắn hơn rất nhiều, cả hình dáng cơ thể cũng chỉ ra nó là nam chứ
không phải nữ. Vậy là…

- GRỪỪỪỪ…!!!

Ngay lập tức, có tiếng gào thét từ phía cuối hành lang vọng đến, và cái thứ
quái dị đã từng là con người đó một lần nữa vọt ra. Lần này không còn e dè nữa
mà gào thét xông tới, đôi mắt nó ánh lên nét hoang dại của loài dã thú đã lâm
vào điên cuồng.

Có nội tại Ham Muốn Chiến Đấu trong người, Diệu trở nên gan dạ hẳn. Không có
suy nghĩ nhiều như trước, thấy đối thủ xông lại gần, hắn chỉ cần nghênh chiến.

Sona phía sau cũng đã nhận ra kẻ địch quay trở lại. Lập tức phản ứng ngay, Anh
Hùng Ca được đổi thành Bản Nhạc Tốc Độ. Nhịp điệu dồn dập cuốn bước chân Diệu
vào.

Chủ động xông lên. Với hiệu ứng của Bản Nhạc Tốc Độ, Diệu nhanh hơn hẳn lúc
bình thường. Và hình như, con quái hơi bất ngờ với điều đó vậy, Diệu nhìn thấy
ánh mắt của nó thoáng dao động, nhưng cả hai đều đã không thể dừng được lại,
hai bên vẫn cứ thế, lao vào nhau mãnh liệt.

- Đùng!

Do chiếm quyền chủ động, nên khi vừa tiến vào tầm với, Diệu đã dứt khoát vung
mạnh cánh tay trái, giã thẳng tấm khiên Doran vào mặt kẻ thù.

- Ứa…!!! – Con quái có kịp giơ hai tay lên đỡ, nhưng lực lao vào quá mạnh,
hai cánh tay khẳng khiu của nó lập tức bị vỗ bay ra, cả tấm khiên cứng vẫn vỗ
thẳng vào mặt nó.

Con quái bị đập bay ra ngoài, Diệu cũng bị lực phản chấn khiến cho ê buốt cả
cánh tay. Nhưng đang bị ảnh hưởng bởi Ham Muốn Chiến Đấu, hắn không quan tâm
nhiều. Nhân lúc con quái ngã xuống, hắn lập tức xách kiếm xông lên. Phía đằng
sau, Sona cũng kịp đổi giai điệu lại thành Anh Hùng Ca, tối đa hóa khả năng
gây sát thương của Diệu.

Sau khi xử lí cả hai con quái vật, mọi việc còn lại liền trở nên đơn giản hơn
rất nhiều. Lợi dụng thời gian trạng thái hưng phấn khi Ham Muốn Chiến Đấu còn
tồn tại, Diệu kéo Sona đi soát một lượt khắp cả căn nhà. Không có phát hiện ra
con quái thứ ba, chỉ có xác của một bà cụ chết khô trong một căn buồng kín.

Quay lại kiểm tra cái xác của hai con quái. Thứ này vẫn còn giữ được nguyên
hình người. Từ tận thế đến nay mới có một tuần thôi, có lẽ do thời gian biến
dị chưa lâu nên mới chỉ xuất hiện một vài biến dị nhỏ. Lũ này có tròng mắt màu
đỏ máu, và Diệu nhìn thấy, khi ở trong bóng tối, nó sẽ phát sáng như mắt mèo.
Chúng cũng đã bắt đầu mọc vuốt ở các đầu ngón tay và ngón chân, và trong miệng
là vài cái răng nanh nhọn hoắt. Kiểm tra kĩ một chút, Diệu còn phát hiện chi
trước của chúng đang có dấu hiệu dài ra, chắc là tiền đề cho cách đi bằng bốn
chi và sinh hoạt như loài dã thú.

Có một vài nét con người còn sót trên thân của lũ quái. Những thứ này giúp
Diệu đoán đây chính là một cặp mẹ và con trai. Còn cái đầu lâu bị gặm dở giữa
đống xương trắng chính là người bố. Thêm một người bà nữa chết khô trong căn
buồng kín. Vậy là nguyên một gia đình.

Chỉ số Nộ đang tiêu hao dần, Diệu vội kiếm lấy cái chăn để bọc toàn bộ mấy cái
xác lại rồi sau đó thả ra sau nhà. Dù làm như vậy sẽ cảm thấy hơi có lỗi với
người đã khuất, thế nhưng thực sự hắn chẳng muốn chung sống với mấy cái xác
chết đang phân hủy chút nào. Vả lại, thời tận thế như này, đâu đâu mà chả có
người chết. Bây giờ, người không chết nó mới là chuyện lạ chứ người chết rồi
thì nó là bình thường…

Vừa tự viện lí do cho bản thân, Diệu vừa tăng nhanh tốc độ. Sau chiến đấu, Nộ
sẽ tụt rất nhanh và Diệu sợ, khi không còn nội tại của Say Máu thì hắn sẽ cảm
thấy kinh tởm mà không muốn động vào cái đống máu thịt xương trắng này.

1 giờ 30 phút, chiều ngày 24 tháng 12.

Mọi công việc thanh lí ngôi nhà đã cơ bản hoàn thành, Diệu chính thức tuyên bố
chiếm đóng nơi này.

Sona đã đi dọn phòng bếp, hi vọng nơi đó còn gas. Mấy cái đèn pin, đèn điện
thoại linh tinh mà Diệu kiên trì thu thập bây giờ phát huy tác dụng, không cần
phải mở cửa, cũng không cần điện lưới, chúng ta vẫn có ánh sáng trong không
gian của mình.

Tất cả cửa nẻo trong nhà đều đã được kiểm tra lại và gia cố thêm một lần nên
rất là yên tâm. Để bây giờ, Diệu có thể ở đây, nằm trên một mái hiên ở tầng ba
mà nhìn xuống thành phố hoang tàn bên dưới. Người ở vị trí cao sẽ nhìn được
nhiều thứ, điều này đúng với cả nghĩa bóng về cách nói ví von của tiền tài
quyền lực, lẫn trong nghĩa đen, ý chỉ vị trí đứng về mặt địa lí của mỗi người.

Qua một cái ống nhòm đồ chơi rẻ tiền Diệu nhặt được từ trước, hắn quan sát
được rất nhiều thứ mà trước giờ hắn chưa từng thấy qua. Từ những con thú biến
dị thiên kì bách quái, đến những con zombie đã tiến hóa đến mức mà cơ thể vô
cùng tơi tả vẫn không chịu nằm xuống. Có những con quái vật to lớn mà trước đó
Diệu không thể nào nghĩ được rằng nó sẽ xuất hiện trong lòng thành phố. Có cả
những cái cây hay những hòn đá biết tự chuyển động để săn mồi.

Bò tới gần lan can thêm một tí để ngó đầu lén lút liếc xuống khoảng đất ngay
bên dưới căn nhà. Từ đây, Diệu có thể thấy được rõ ràng mọi hoạt động của đàn
chó có bộ lông màu xanh lục bảo. Khung giao diện của hệ thống Game X Huyền
Thoại lặng lẽ hiện ra trước người, Diệu chọn vào một đề mục trang mà hắn mới
mở ra được gần đây.

Mục Monster Book…

Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team

Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa

Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na

...


Game X Huyền Thoại - Chương #13