Người đăng: LucyTieuVux
Game X Huyền Thoại – Mạt Thế Triệu Hoán Nữ Anh Hùng
Chương 11: Đồng hành
.-o0o-.
Ngày 24 tháng 12, sáu ngày sau tận thế.
9 giờ 30 phút sáng. Đâu đó giữa phố thị hoang tàn…
- Hây…!
- Phập…
- Phụp…
- Gầm! Gừ!!!
Âm thanh giao chiến phát ra từ trong một con hẻm nhỏ. Cái ngõ này khá sâu và
nhiều khúc quanh, ngóc ngách nên hoàn toàn khuất bóng khỏi con phố lớn bên
ngoài. Hai bên bị chắn bởi những cổng và tường bao cao vút, con hẻm rộng không
quá một mét, hoàn cảnh chật hẹp vô cùng. Nền đường nhỏ bé trải bê tông bên
dưới nhiễm đỏ một làn máu. Dọc theo đường đi xác chết nằm la liệt, những mảnh
cơ thể đứt gãy vương vãi khắp nơi. Đâu đó còn lẫn lộn một hai kẻ đã bị chém
không còn hình người nhưng vẫn hơi hơi cử động. Một thứ mùi tanh hôi nồng nặc
của máu thịt bầy nhầy, và vị thối của xác động vật đang phân hủy chậm rãi
khuếch tán ra.
- Hây…! - Ở tận gần cuối con hẻm, Diệu đứng chắn giữa đường, thanh kiếm Doran
nắm trong tay phải mãnh liệt vung ra.
- Phập… - Lưỡi kiếm sắc hung hăng chặt vào cần cổ của một con zombie phía đối
diện.
- Phực…! – Con zombie này có thân hình khá là gầy gò nên cái cổ khẳng khiu dễ
dàng bị chặt đứt. Một chút máu thâm xì văng ra, cái đầu lâu bay lên còn cơ thể
thì tiếp tục lao về phía trước do quán tính duy trì.
[Cộng 1 tiền vàng. Cộng 6 EXP]
Dòng chỉ số nảy lên trên một khung thông báo nhỏ bé trong mắt Diệu, không chỉ
thống kê thành quả thu được mà nó còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế. Và trong đó,
quan trọng nhất là nó cho Diệu biết, đối thủ của hắn đã bị giết chết hoàn
toàn.
Cái xác không đầu còn tiếp tục đổ ập vào người, nhưng do sự ảnh hưởng bởi nội
tại Ham Muốn Chiến Đấu của kỹ năng Say Máu, kèm thêm cả việc đã có kinh nghiệm
từ trước, Diệu không chút nào hoảng loạn mà bình tĩnh nhấc chân đạp thẳng vào
cái xác.
- Phốc… - Chỉ là một cú đạp đơn giản đến cực điểm, không hề có chút hàm lượng
kỹ thuật nào. Thế nhưng Diệu của ngày hôm nay đã không còn là một thằng nhóc
yếu đuối nhút nhát suốt ngày giam mình trong nhà tự kỉ với cái máy tính nữa.
Hắn hôm nay đã là một chiến binh đã trải qua sinh tử chém giết, một tay thợ
săn với kinh nghiệm đầy mình. Cú đá tống thẳng vào giữa ngực cái xác, lực mạnh
khiến cho nó bị đạp bay về phía sau, đập trúng vài con zombie nữa rồi mới cùng
nhau đổ ầm ầm xuống đất.
Lực lượng thuần túy va chạm khiến cho toàn bộ hệ cơ xương chấn động, dường như
lúc phát lực Diệu khống chế không được tốt cho lắm nên cả bản thân hắn cũng bị
đẩy lùi lại hai bước nhỏ. Do ngậm sẵn một viên Kẹo Ngọt Tinh Linh nên không
thể mở miệng được, thế nhưng một thứ hưng phấn bệnh hoạn trào dâng lên trong
lòng. Cảm giác này khiến Diệu không thể kiềm chế được mà vô thức nhe răng
nhếch môi tạo ra một nụ cười dữ dằn.
Phía đối diện với Diệu, lũ zombie vẫn còn không ít. Lớp trước ngã xuống, lớp
sau lại tràn lên. Bọn khốn điên cuồng này vốn không biết sợ.
Lại vung kiếm, Diệu nhắm vào cổ con zombie chạy đến đầu tiên mà chặt.
- Phập… - Lưỡi kiếm cắn ngập vào da thịt, máu tóe ra… Thế nhưng lần này, Diệu
chém hụt.
Thể lực có thể gia tăng khi lên level, tâm lí sợ hãi cũng có thể khắc phục
được bằng hiệu ứng của kỹ năng, chỉ có kỹ thuật là không. Trình độ dùng kiếm
của Diệu trước khi tận thế đúng bằng không, và làm sao có thể bù đắp được
trong vòng có vài ngày. Trong lúc vội vã, sự khuyết thiếu kinh nghiệm và kỹ
thuật ấy còn thể hiện ra càng rõ ràng hơn. Thay vì chém vào cổ, hắn lại phang
trúng vai. Trường kiếm cũng không giống dao phay, dễ dàng trượt đi trên cơ thể
đối phương, lưỡi kiếm giắt luôn ở đó. Có lẽ nó đã bị kẹp vào giữa một gióng
xương, kẹt chặt.
- Gừ!!! – Zombie không biết đau, và chỉ cần không chết chúng sẽ không dừng
lại. Mặc kệ bả vai bị bổ ra, cánh tay gần như đứt lìa, nó vẫn gào thét xáp vô.
Trong tình thế đó, Diệu cũng không đứng yên chờ chết. Hắn mạnh dạn bước thêm
một bước. Tay trái vung ra, trên đó có đeo một tấm khiên mộc tròn không lấy gì
làm lớn nhưng nhìn vào lại có cảm giác vô cùng chắc chắn và… Đập mạnh.
Món vũ khí chính thức thứ hai của Diệu, tấm khiên Doran.
- Crộp…! Khục!!! – Tấm khiên nhỏ giộng thẳng vào mặt con zombie. Tuy hai chân
vẫn đứng vững nhưng lực va chạm mạnh lại làm cho cả cơ thể Diệu hơi lùi lại
một chút. Còn con zombie, lực phản chấn hất văng nó ra ngoài, cả khuôn mặt bẹp
rúm, không chết nhưng hàm răng cũng gãy nguyên hàng tiền đạo.
Con zombie này mang hình dáng của một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ thể
tương đối nguyên vẹn nên lực lao đến mạnh vô cùng. Có thể nói là chiến thắng
trong giao tranh nhưng cơ thể Diệu cũng bị chấn cho ê ẩm. Lưỡi kiếm thì bị kéo
đi một chút khi con zombie văng ra ngoài. Dù cuối cùng lưỡi kiếm cũng rời ra
khỏi điểm mắc kẹt thế nhưng rõ ràng, nhịp chiến đấu của Diệu cũng bị hoãn lại
một khắc. Và khi đó cũng vừa là lúc những con zombie đằng sau lao tới.
- Gào…!
- Grừ…!
Lách khỏi cơ thể đồng loại đang ngã xuống, hai con zombie gào thét lao lên từ
hai bên, vươn bộ móng về phía Diệu mà đánh tới. Cơ thể Diệu lúc này vẫn còn
hơi ê ấm, thanh kiếm thì ở vị trí lỡ đà, không thể nào phản công kịp thời
được. Còn Tuyệt Kỹ Alpha, Diệu đã sớm tiêu hao đến mức không còn đủ số năng
lượng cần thiết để kích hoạt kỹ năng này.
- Vút… - Bộ móng vuốt của hai con zombie xé gió mà đi, đến khi gần như đã vồ
được vào người Diệu rồi thì…
- T-rưngggg… Tưng…!- Một âm cao sắc bén đột ngột vang lên trong không khí. Âm
ngân cao vút lan tỏa tràn ngập trong không gian, mang theo một tia ý cảnh như
vạn quân sát phạt và theo một cách đặc biệt nào đó, các sóng dao động cộng
hưởng lại với nhau, hình thành hai luồng sấm âm thanh định hướng bắn thẳng vào
đầu hai con zombie đang lao tới.
- Ầmmm…! – Như bị một cú đấm vô hình giáng trúng mặt, cả hai con zombie cùng
lúc ật ngửa ra sau, cơ thể chững lại và những bộ móng vuốt bị đánh bật về khi
còn chưa đến mục tiêu.
Không có bao nhiêu kinh ngạc, Diệu đứng vững, ổn định lại trọng tâm của mình.
Phía đằng sau hắn, Sona một tay đỡ ngang cây cổ cầm, một tay kéo dây đàn, gẩy
lên những âm thanh thanh thúy.
Cây cổ cầm Etwahl trong tay Sona khác xa bản gốc, chắc lại là một sản phẩm gắn
mác Việt hóa của nhà phát hành game bởi vì hình dáng bây giờ của nó chính là
một cây đàn tranh mười sáu dây, hay còn được gọi là đàn thập lục. Chưa hết,
lúc trước rảnh rỗi, Diệu còn tra được ra một loạt sản phẩm chỉ dành riêng cho
Sona trong cửa hàng hoán đổi. Chủ yếu là các loại đàn, từ đàn bảy dây, đàn
mười dây, đàn ghita đến cả đàn bầu hay bàn DJ đều có. Và tất cả chúng đều có
tên là Etwahl, trong tay của Sona thì chúng phát huy tác dụng y như nhau, căn
bản là chỉ thay đổi về hình thức.
Với vai trò là một người bạn đồng hành vĩnh cửu, trong suốt cuộc chiến, Sona
liên tục hỗ trợ cho Diệu với tất cả khả năng. Chỉ có điều, Sona hiện tại mới
vừa lên level 3 mà thôi, vừa đủ bộ ba kỹ năng và trang bị chỉ có duy nhất một
chiếc nhẫn Doran. Sát thương cơ bản Sona gây được ra quá yếu, sát thương kỹ
năng cũng chẳng có bao nhiêu. Tác dụng nhiều nhất, đó là cung cấp cho Diệu
thêm hiệu ứng.
Tắm mình trong dư âm của Anh Hùng Ca, kỹ năng gây sát thương và buff sát
thương duy nhất của Sona, Diệu cảm thấy một sự hào hùng bùng lên trong ổ bụng.
Thứ cảm giác bất khuất không sợ hãi, khác hoàn toàn với kiểu hưng phấn bệnh
hoạn của Ham Muốn Chiến Đấu nhưng có cùng một tác dụng.
Không chỉ gây sát thương kẻ địch tức thì và ảnh hưởng đến cảm xúc của đồng
đội, dư âm của Anh Hùng Ca còn tạo ra một lớp năng lượng mỏng manh bao phủ lên
lưỡi kiếm. Thanh kiếm Doran trên tay Diệu như được phủ một lớp bạc óng ánh
dưới ánh mặt trời và phát ra tiếng rung khe khẽ.
- Vút… - Diệu vung tay, lưỡi kiếm được tăng thêm sát thương tùy ý quét ngang,
dễ dàng chém đứt đôi người hai ba con zombie trước mặt..
- Ting… Ting… Ting… - Năng lượng của Sona cũng không còn nhiều, còn phải dự
trữ đề phòng cho trường hợp nguy cấp nữa. Thế nên, giải quyết xong đám zombie
uy hiếp ngay trước mặt, Sona chuyển sang gảy những đơn âm, dao động sóng âm
thanh như những lưỡi dao nhỏ sắc bén bắn qua vai Diệu và rơi vào đàn zombie
đối diện.
Còn Diệu, hắn vẫn đứng vững, cơ thể không lấy gì làm cao lớn mà lại có chút
gầy gò chắn ngang con hẻm. Một kiếm một khiên, hắn vững vàng cản lại toàn bộ
kẻ địch trước mặt mình, bảo vệ an toàn cho cô gái phía sau lưng.
---GXHT-----
Vung kiếm.
Chém xuống.
Đỡ khiên.
Lại vung kiếm…
Trong buổi sáng ngày hôm nay, Diệu đã không thể nhớ được mình vung kiếm lên
bao nhiêu lần, đập khiên vào mặt những con zombie lao tới bao nhiêu lần. Hắn
chỉ biết, khi mà toàn bộ kẻ thù ngã xuống thì hai cánh tay của hắn đã mất đi
cảm giác, hơi hơi tê dại.
Vốn là bị thương khá nặng sau trận chiến với con quái mình dơi đầu chó, nhưng
có Sona liên tục buff máu, lại thêm các vật phẩm đổi từ cửa hàng của hệ thống,
Diệu hồi phục rất nhanh. Từ hai hôm trước, hắn đã có thể rời giường. Vết cào
nơi bả vai lành hẳn, còn nhát cắn mất cả miếng thịt ở bắp đùi cũng đã được
điền đầy lên, chậm rãi kéo da non. Cho đến hôm qua thì Diệu đã có thể tự do
hoạt động được, tuy rằng còn chút bất tiện nhưng đi săn mấy con zombie lạc đàn
cũng không vấn đề gì. Vậy là cả ngày hôm đó, Diệu mang theo Sona đi ra ngoài,
càn quét qua mấy con hẻm liền. Bản thân hắn thành công tăng lên level 4, Sona
cũng vừa đủ đạt đến level 3. Quan trọng nhất, đó là có sự tồn tại của kỹ năng
Say Máu, khả năng đổi số Nộ để lấy sự khôi phục của cơ thể giúp hắn khỏi hoàn
toàn sau một ngày chiến đấu.
Thành quả của một ngày đi săn cũng không chỉ có thế, Diệu còn thu thập được
gần 100 điểm tiền vàng. Số tiền vàng đó Diệu dùng để đổi ra tấm khiên Doran mà
hắn dùng bây giờ, và cả chiếc nhẫn cũng trong bộ đồ Doran hiện đang đeo trên
ngón tay của Sona nữa. Những thứ nhu yếu phẩm như Bánh Quy, Bình Máu và Kẹo
Ngọt Tinh Linh cũng đổi ra một chút làm dự trữ. Tất nhiên, vẫn cái thói quen
thu thập những đồ vật mà hắn cho là cần thiết. Hai cái ba lô, một trên lưng
hắn và một trên lưng Sona đều sắp chứa đầy đồ linh tinh. Từ điện thoại, móc
khóa, đến dây thừng, đèn pin hay bật lửa, cứ tìm được là hắn đều giữ lại.
Quả là có một vị anh hùng làm đồng đội có khác, hôm qua đối với Diệu là một
ngày bội thu. Vậy nên hôm nay, hắn quyết định đi xa hơn, và vẫn chưa từ bỏ ý
đồ trở về căn nhà cũ.
Nai nịt gọn gàng, hành trang đầy đủ, trạng thái cơ thể cũng hoàn hảo, Diệu và
Sona xuất phát từ sáng sớm. Chỉ có điều, hắn không còn được may mắn như hôm
qua nữa. Đi được nửa đường, khi đang lén lút lẻn qua một đoạn phố lớn, Diệu
không may đụng phải vài con zombie chó. Lũ này hình như vẫn còn giữ nguyên
khứu giác nhạy bén như khi còn sống, thế nên Diệu và Sona lập tức bị chúng
phát hiện ra ngay. Mấy con zombie chó lại vừa gào thét vừa xông lên như thường
lệ.
Đối mặt với một đám tầm bốn, năm con zombie chó, Diệu không sợ. Nhưng điều
đáng nói là bây giờ, bọn hắn đang ở giữa phố lớn, nơi đang bị chiếm lĩnh bởi
hàng tá zombie đủ mọi loại hình. Nếu là ở trong hẻm nhỏ, giải quyết mấy con
zombie chó này cũng dễ dàng thôi. Thế nhưng lúc này, tiếng hống mà chúng tạo
ra khi lao về phía Diệu lại hấp dẫn một đống zombie khác. Thế là như một phản
ứng dây chuyền vậy, lũ zombie từ cả con phố lớn bắt đầu ùn ùn kéo về đây, bủa
vây quanh Diệu.
Tình huống chẳng ổn chút nào, may mà Diệu nhanh trí vội vàng kéo Sona lao vào
trong một con hẻm nhỏ, rất nhỏ và dài. Không gian hạn chế nơi đây giúp hắn
tránh được trường hợp bị vây cả bốn phía xung quanh. Hẻm nhỏ đủ dài tạo cơ hội
cho hắn thực hiện chiến thuật vừa đánh vừa rút lui, giảm thiểu đi một phần áp
lực.
Sona ở phía sau lưng Diệu được tạo cho khoảng trống. Cô gái một tay ôm cổ cầm,
một tay liên tục gẩy dây đàn, không tiếc năng lượng thi triển kỹ năng. Anh
Hùng Ca gầm vang mạnh mẽ giáng vào đầu đối thủ, dư âm còn tăng thêm khả năng
công kích cho bên mình. Giai Điệu Khích Lệ nhẹ nhàng êm dịu, xoa dịu đi mọi sự
mệt mỏi và tổn thương. Bản Nhạc Tốc Độ thì dồn dập và gấp rút khiến cho bước
chân của đồng đội vô thức tăng nhanh và càng thêm vững vàng. Trời mùa đông giá
rét vậy mà trên vầng trán mịn lại rịn ra một tầng mồ hôi nhàn nhạt.
Tắm mình trong đủ loại hào quang tăng phúc và hiệu ứng có lợi, Diệu sừng sững
đứng giữa lòng đường, cứng rắn cản lại từng đợt sóng zombie liên tục trào tới.
Một trận khổ chiến cực kì khó khăn.
10 giờ 15 phút, chiến đấu kết thúc.
Khi nhìn con zombie cuối cùng ngã xuống, Diệu cũng không nhịn được thở ra một
hơi dài. Tâm lí không còn gánh nặng, ngay lập tức sức lực cũng bỗng đâu tan
biến hết. Vội vàng dùng đầy vạch 100 điểm Nộ để khôi phục lấy một chút chỉ số
máu và thể lực, Diệu chống mũi kiếm xuống đất, loạng choạng tựa lưng vào bờ
tường. Mệt như chó chết nhưng bù lại là sự vui mừng khi chiến thắng và sống
sót là phần thưởng xứng đáng vô cùng. Tâm trạng không thể ức chế được, Diệu
khập khạch bật ra mấy tiếng cười.
Hắn còn sống.
Vẫn còn sống...!
- Ha ha...!
Trong chiến đấu, Diệu cũng dính vài vết thương, nhưng toàn bộ đều chỉ là dạng
thương tích va đập, để lại sự đau nhức và chút máu bầm chứ không quá đáng lo.
Lũ zombie dưới cơ hắn hoàn toàn, chỉ là sự chèn ép về mặt số lượng áp đảo quá
nhiều mà thôi. Bây giờ, hai tay đã mỏi rã rời, đến kiếm cũng không muốn cầm,
và hình như, đến thở thôi Diệu cũng cảm thấy khó khăn một chút.
Sona đằng sau Diệu cũng không có khá hơn bao nhiêu. Không bay được lơ lửng như
trong game, Sona của hắn phải chạy bằng đôi chân trần. Chiến đấu vội vã khiến
cho bộ váy dài hơi xộc xệch. Mấy sợi tóc mái toán loạn che trước trán, một
chút còn bị dính bết mồ hôi. Khuôn mặt ửng đỏ do hoạt động quá độ, thế nhưng
đôi môi lại tái nhợt và đôi mắt có chút thất thần, triệu chứng của tình trạng
hao hụt mana quá độ. Cũng bắt chước Diệu tựa lưng vào tường, Sona hai tay ôm
đàn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở ra, thở dốc.
Đứng sát gần bên, Diệu ngửi thấy hương thơm hoa quỳnh thoang thoảng.
Cố gắng nhấc lên tinh thần, thoát ra khỏi cái sự mê ly ngây ngất vô cùng cám
dỗ đó, Diệu đưa mắt, nhìn xuống bảng thông báo thống kê chiến quả của trận
chiến này.
Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn:
http://unghotoi.com/1473751754Rwo83
….
Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team
Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa
Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na
...
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............