Người đăng: takuda123000
Đại Lâm khu vực là nơi có niên đại lâu nhất từ trước tới nay.Nó có thể nói là
tồn tại song song với Tu Tiên Đại Lục.
Vì thế nơi đây từng là nơi nổi tiếng nhất khắp Tu Tiên Đại Lục.Nơi nổi tiếng
với sự phong phú tài nguyên.Quái thú,thảo dược,khoáng sản,báu vật.Mọi thứ đều
được mọi người tìm tới Đại Lâm khu vực.
Chỉ cần một nhúm cát cũng đủ chế ra một thanh đoản kiếm lợi hại.Chỉ cần một
bao cỏ khô cũng đủ chế ra đan dược tu luyện mấy tháng.Chỉ cần một con thỏ con
cũng có khí huyết của thần thú bồi dưỡng vài năm liền thành cường đại sủng
vật.Còn nói đến bảo vật thì đi đâu cũng tìm thấy đi hai bước trong hang động
liền tìm thấy bí kíp tu luyện thành tiên,đi hai bước xuống hồ liền tìm thấy
đan dược Thần Phẩm.
Lý do mà nơi này có nhiều thứ quý giá như vậy là vì nơi đây được vị đại thần
đầu tiên sáng tạo nên.Nơi mà tiên khí thịnh vượng nhất thuận tiên cho thần
tiên cất giấu thần khí,bảo vật tìm người có cơ duyên thu nhận.Vì thần khí nếu
không được đặt ở môi trường có nhiều tiên khí thì phẩm chất sẽ bị giảm cực
nhiều.
Đồng thời vì khu vực Đại Lâm có nhiều tiên khí nên cây côi nhanh chóng sinh
sôi chất lượng cũng như số lượng gia tăng như gió.Động vật thì thuận lợi phát
triển.Chẳng mấy chốc trong một trăm năm đầu khu rừng đã mở rộng khu vực chiếm
3 phần 4 Tu Tiên Đại Lục.
Bởi vì những lợi ích ngon lành đó mà nhân loại xem đây như miếng mỡ béo.Bọn
chúng điên cuồng khai thác suốt mấy trăm năm liền.Cuối cùng kết cục như nguồn
nguyên khí ở nơi đây.Tài nguyên nhanh chóng thụt lùi diện tích khu rừng cũng
như thế.Dần dần eo hẹp đến tận bây giờ khu rừng chỉ còn chưa đến một phần trăm
diện tích hồi đó.
Nhưng liệu thật sự đã không còn báo vật gì ở chốn này không?Liệu không còn thứ
dược thảo nào quý giá tựa như hầm mộ của Đại Thần Pháp?Cuộc sống mà ai biết
được điều gì sẽ xảy ra.
Nói đến Uyên Bích đám người thì họ đã đi được 3 tiếng hành trình tìm dược liệu
trong khu rừng.
-Ô!!Ta tìm thấy ngươi rồi.
Uyên Bích ồ lên vì trước mắt cô là một cây Dưỡng hồn thảo dược liệu quan trọng
trong việc chế ra Bổ hồn đan.
Thần Khí nhìn thấy mà có chút ghen tị nói lên:
-Vận khí ngươi tốt thật chưa gì đã tìm dược Dưỡng hồn thảo.Mà còn là loại xịn nữa chứ.
Uyên Bích nghe khen mà đỏ ửng cả mũi:
-Dù sao thì việc chế đan là từ người dù con có vận khí tốt cũng đâu so bì được với tài chế thuốc của người.
-Ngươi coi vậy cũng biết chút hiểu biết.Thôi ngươi cứ hái dược liệu cho đầy đủ.Về sau khi gặp bình cảnh không thể đột phá ta liền chế ra đan dược giúp ngươi.
Uyên Bích nghe thấy liền biết đã ghi được điểm tốt trong mắt Thần Khí.Cô nhanh
chóng đi tới Dưỡng hồn thảo hái.
Vừa bứt Dưỡng hồn thảo thì dưới góc cây phun ra một loại khí màu vàng.Uyên
Bích ngửi thấy liền đen mặt nhảy mấy cái bật lùi về phía sau.
-Khặc...Khặc....Cái mùi đó từ đâu phát ra vậy.
Thần Khí nhìn thấy thứ khí vàng liền im lặng suy nghĩ sau một hồi chợt nhớ ra:
-Ta nhớ rồi.Dưỡng hồn thảo còn một tên khác là Thối thể thảo.Nguyên nhân có tên này xuất phát từ việc trưởng thành của cây.
Thối thể thảo ban đầu chỉ là một cây cỏ dại bình thường nhưng lại được nuôi
dưỡng từ xác chết của dã thú.Ngày ngày đều được hấp thụ tử khí của dã thú xác
chết mà phát triển.Liên tiếp như thế suốt 10 năm trời. Thối hồn thảo đã hoàn
thiện.Nhưng lại phải mất thêm 40 mươi năm để khiến Thối hồn thảo đào thải toàn
bộ tử khí qua đường rễ cây một bước đột phá lên Dưỡng hồn thảo.
Dưỡng hồn thảo được cái đặc biệt là cực kỳ tỏa hương nhưng chỉ đối với linh
hồn còn đối với con người thì thứ cây này rất thối.Cây Dưỡng hồn thảo này chắc
chỉ mới đột phá hình thành chứ còn nếu gặp những cây có tuổi thọ hơn trăm năm
thì ngươi có tắm mấy ngày cũng không hết mùi thối.
Uyên Bích nghe câu cuối mà tim đập liên hồi.Dù gì cô cũng là con gái nếu lãnh
quả thối mấy tuần chắc cô chịu không nổi.
Uyên Bích lấy hai ngón tay nắm một đầu của Dưỡng hồn thảo bỏ vào túi.Dù chỉ
mới vừa đột phá nhưng cái mùi tỏa ra quá nồng khiến cô dù có nín thở vẩn có
thể ngửi thấy.Nhưng tất cả là tốt cho sư phụ nên cố chịu một chút cũng không
sao.
-Chúng ta cần đi nhanh hơn nữa trời đã giữa trưa rồi.
Thần Khí hối thúc.Chuyến đi tìm dược liệu này được ông thiết lập kế hoạch chặt
chẽ.Vì ông không muốn phải trong rừng vào ban đêm.Lúc trước đám người Long đi
dạo thản nhiên trong rừng là vì có sự xuất hiện của đại nhân vật Bất Nhân.Với
cả Long sức mạnh lúc đó cũng không phải quá yếu.Còn bây giờ thì khác Uyên Bích
thì mới có chút thành quả chưa chắc có thể tự bảo vệ được bản thân trước dã
thú.
Uyên Bích lúc này nhanh chóng thu thập đa dạng cỏ dại.Dài có ngắn có đỏ có
xanh có.Kỳ lạ thay là những thứ này đều do Thần Khí yêu cầu.Uyên Bích chỉ nghe
mà làm theo.Việc thu thập thảo dược như thế kéo dài tận đến chiều.
-Uyên Bích về thôi.Chúng ta đã đủ dược liệu luyện đan rồi.
Thần Khí nhìn túi chứa cỏ có chút lo lắng mà nói.
Uyên Bích nhìn thấy nét mặt đó tò mò hỏi:
-Sư phụ có chuyện gì lo lắng?
Thần Khí vốn không có tính giấu chuyện nên khi bị hỏi sẽ nhẹ nhàng mà nói ra:
-Ta đang lo lắng cho Thần Kiếm.Bà ta đang ngày càng yếu đi.
Uyên Bích nghe thấy liền an ủi:
-Người đừng lo khi về ta cứ làm theo kế hoạch luyện ra Dưỡng hồn đan thế là Thần Kiếm sư phụ sẽ an toàn.
-Cái ta lo là chỗ đó đó.Bổ hồn đan cần những dược liệu quý giá để có được.Dưỡng hồn thảo mà ngươi hái dược chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.Dược tính không đủ để chế ra đan dược đừng nói đến chuyện có tác dụng hồi phục cho Thần Kiếm.
Uyên Bích nghe thấy liền khó hiểu hỏi:
-Vậy người bảo con thu thập đống cỏ dại này làm gì?
-Cái đống đó là giúp gia tăng thêm dược tính cho Dưỡng hồn thảo.Để khi chế ra đan dược hiệu quả đan dược sẽ được tăng thêm được 3 phần.
Uyên Bích nghe xong có chút bất an nên hỏi:
-Có cách nào gia tăng hiệu quả dược tính nữa không sư phụ?
Thần Khí ngẫm nghĩ một chút liền nói:
-Có một cách đó là cho thêm Nhật Nguyệt thảo vào sẽ làm cho dược tính của Dưỡng hồn thảo gia tăng lên tối đa mười phần.Nhưng kiếm nó chẳng dễ dàng.Vì chúng chỉ mọc ở những nơi có thể cả ngày hấp thụ ánh nắng,cả đêm hấp thụ ánh trăng.Suốt mười năm trời mới mọc lên được một cây.Bởi thế ta không thể dễ dàng mà tìm được nó đâu.
Uyên Bích nghe thấy trong đầu có chút nghi ngờ mắt thì nhìn trên đồi núi miệng
thì nói với giọng chần chừ:
-Nhật Nguyệt thảo hình dáng nó như thế nào vậy sư phụ?
Thần Khí nghe thấy chỉ thở dài chóng nạnh nói:
-Ở phần đầu là một bông hoa có xen kẽ những chiếc lá màu vàng tím.Phần thân thì đặc biệt có màu xanh ngọc bích rất dễ nhìn thấy.Mà ngươi hỏi nó dể làm gì?
-Con nghĩ là con tìm được nó rồi.
Uyên Bích vừa nói vừa chỉ tay lên thẳng đầu ngọn núi phía xa.Cái nắng xế chiều
chiếu thẳng vào Nhật Nguyệt thảo từ trên đỉnh núi làm toát ra thứ ánh sáng màu
ngọc bích khiến Uyên Bích nhìn thấy dễ dàng.
Thần Khí nhìn thấy cảnh tượng này mà bất ngờ bản thân ông không tin được vận
khí của của Uyên Bích lại đỏ đến thế.
Dù vậy nhưng vị trí của Nhật Nguyệt thảo lại nằm tít trên đỉnh núi có lấy cũng
quá khó.
-Trời lúc này cũng đã gần tối ta nghĩ con nên về nhà nhờ Cường Thực hái giúp Nhật Nguyệt thảo.
Uyên Bích nghe thế cũng thấy hợp lý những khi nhìn thế nhưng ý nghĩ giá thuyết
rằng nếu như quay về rồi sáng mai Thần Kiếm đột nhiên tan biến thì lúc đó cô
phải làm sao?
“Không được mình phải làm trong ngày hôm nay” Tiếng lòng cô phát lên rất quyết
tâm.
Một ánh mắt nghiêm nghị phát ra.Khiến Đại Thần nhìn thôi cũng đã biết quyết
định của Uyên Bích là gì.
Cô lao về ngọn núi với hết tốc lực.Bụng thì đói nhưng ý chí và quyết tâm khiến
cái đói trở nên mờ nhạt.
Đến chân ngọn núi thì trời lúc này cũng đã tối sương đêm bắt đầu lên.Đừng nói
chuyện leo núi chuyện nhìn thấy núi lúc này còn khó nữa là.Nhưng ý chí của ả
nữ nhân này nào có dễ từ bỏ.
Một cái hít ra thở vào Uyên Bích bắt đầu leo lên ngọn núi.Sương thì dày đặc
đường lên lại chập chùng.Từng bước di chuyển của cô đều phải cẩn thận.Một chút
sơ sẩy là chết ngay.
Đại Thần và Thần Khí nhìn Uyên Bích leo núi mà không dám hó hé một tiếng nào
vì họ cũng sợ sẽ làm cô mất tập trung gây ra hậu quả đáng tiếc.
Vù---Vù---Vù---Tiếng gió thổi đập dùi dập vào Uyên Bích,
Càng lên cao gió càng lớn không khí càng loãng nhiệt độ thì trở lạnh đi sương
thì càng dày đặc hơn.Bao nhiêu yếu tố bất lợi ngày một sinh ra thêm để làm khó
Uyên Bích.
Thần Khí lúc này dù là người mong muốn giúp Thần Kiếm nhất cũng chịu không nổi
mà nói ra:
-Ta nghĩ ngươi nên dừng lại về nhà rồi nhờ Cường Thực hái sẽ an toàn hơn.
Uyên Bích nghe thấy như bỏ ngoài tai.Cô đã quyết tâm thì không ai cản lại được
với lại lúc này cô không còn tâm trí đâu mà nghe những lời khuyên đó.Tại vị
trí của cô lúc này cách mặt đất cũng hơn trăm mét muốn leo xuống còn khó hơn
là đi lên.
Ahhh---Một quả trượt tay ở một vách đá suýt nữa thôi là cô té cả người
xuống.Sương quá dày trời thì quá tối Uyên Bích chẳng nhìn thấy gì cả.Việc di
chuyển lúc này chỉ được cảm nhận bằng tay còn dùng mắt thường đã trở nên vô
dụng.
Leo lên phần giữa ngọn núi sương một lúc dày hơn.Có đôi lúc cô dừng lại lấy
hơi mắt quay xung quanh trông thấy có vài con vật kỳ lạ ngó đầu nhìn cô.Đôi
khi cô lại có cảm giác có bóng người nào đó sau lưng đang nhìn cô.Nhưng chắc
đó chỉ là ảo giác do việc thiếu nhiều oxi.
Leo đã được hơn 3 tiếng đồng hồ.Quãng đường lúc này đã được ba phần tư.Trước
mắt cô dần hiện rõ hình dáng của Nhật Nguyệt thảo.
“Sắp tới nơi rồi!Cố lên một chút nữa thôi” Tiếng lòng cô tự nhủ giúp tinh thần
cô được tỉnh táo.Cái lạnh ban đêm như đang chiếm lấy cơ thể cô.Tay chân cô dần
tê cóng tinh thần thì lại không còn được tỉnh táo như trước.Thứ Uyên Bích có
bây giờ là hơi thở yếu ớt và chút sức lực ít ỏi.
Sì-----Một con rắn độc từ trên đỉnh ngọn núi lao xuống cắn thẳng vào cổ cô.
-Khốn kiếp.
Đại Thần nhìn thấy cảnh tượng này mà bực lên cảm thán.
-Uyên Bích.Con nghe ta nói này cố giữa bình tĩnh.Dùng toàn bộ nguyên lực tống chất độc ra ngoài....Uyên Bích!Con có nghe ta nói không?Uyên Bích!!!!
Đại Thần cố gắng hét thật to cho Uyên Bích nghe thấy nhưng có lẽ đã quá
muộn.Sức con người chỉ có hạn.Uyên Bích cũng thế....Đã tới lúc cô phải từ bỏ.
Vù---Vù---Vù---Tiếng cơ thể Uyên Bích rơi xuống.Đại Thần,Thần Khí cả hai người
bọn họ như chết lặng.Họ còn không hiểu rốt cuộc Uyên Bích đã làm sai chuyện gì
để phải lĩnh hậu quả như thế này.Mọi thứ đối với họ như tối sầm lại.Mọi thứ đã
chấm dứt.Đã đến lúc từ bỏ.
Chủm---Tiếng vật thể rơi vào trong nước.
Đại Thần,Thần Khí nghe thấy tiếng động lạ liền mở mắt ra xem.Thì họ bất ngờ vì
trước mắt họ là một khối nước y như khối nước ngày hôm qua.
Nó đang chứa gọn Uyên Bích bên trong.Nhưng nó không dìm cô ta mà đang giữa cô
ta.Khối nước như có lương tri chúng nằm xung quanh Uyên Bích len lỏi mọi ngóc
ngách trong cơ thễ cô tẩy rửa mọi chất dơ.Ngay cả vết rắn cắn chúng cũng thay
nhau đẩy hết chất độc ra thậm chí còn sơ cứu vết thương cho cô.
-Việc này quá điên rồ.
Thần Khí chứng kiến mà cảm thấy mất lòng tin vào mắt mình.
Rất nhanh sau đó Uyên Bích tỉnh dậy.Khối nước đẩy cô nổi lên nằm trên khối
nước.Ánh mắt cô ngơ ngác nhìn những thứ xung quanh.
-Con đã chết rồi sao?
Câu hỏi ngơ ngác cho Đại Thần.
Ông ta nghe thấy có chút nghẹn ngào.Từ bao giờ ông ta lại có cảm giác kỳ lạ
như lúc này.Cảm giác xao xuyến muốn được bảo vệ Uyên Bích nhưng lại bất lực.Có
chăng đó là cảm giác của....Một người cha?
Thần Khí nhìn thấy vẻ mặt của Đại Thần liền tinh ý trả lời thay.
-Dĩ nhiên là không rồi.Ngươi vẫn còn sống.Đóng nước này đã cứu ngươi.
Uyên Bích nghe thấy liền suy nghĩ tại sao cô lại có thế tạo ra được một khối
nước như thế này.Rất có thể là trong lúc rơi xuống cô đã vô thức điều khiển
sương khiến chúng tụ lại thành một khối nước để đỡ cô.
Một giả thuyết đặt ra trong đầu Uyên Bích và cô muốn ngay lập tức thực hiện
nó.Cô đưa tay phải lên hướng thẳng lên trời.Thì ngay lập tức khối nước nghe
theo mà bay thẳng lên đỉnh ngọn núi.
Tốc độ quá nhanh suýt chút nữa làm cô rơi khỏi khối nước nhưng ngạc nhiên sao
khối nước lại hiểu và lấy nước quấn chặt chân cô.
“Mọi thứ cứ như đùa.Phải chỉ mình nghĩ ra cách này sớm là có phải khỏi tốn
thời gian để leo núi không.Haiz...Chuyến này về phải tập trung cùng sư phụ
khám phá năng lực mới được.” Tự mình trải quả cảnh tượng này Uyên Bích nhanh
chóng nghĩ ra được kế hoạch phát triển sức mạnh trong tương lai.
Trong lúc cô đang suy tư kế hoạch thì khối nước đã tự ý hái đi Nhật Nguyệt
thảo.Uyên Bích thấy thế chấn động nhưng khi thấy đống cỏ dại mà cô thu thập
được cũng nằm lút nhút trong khối nước thì cô đã kết luận ra rằng khối nước
này có khả năng bảo quản thực phẩm khiến chúng không bị héo đi.
Hái xong rồi đi xuống mọi thứ rất đơn giản.Uyên Bích lúc này hứng thú ngồi mãi
trên khối nước điều khiển chúng chở cô di chuyển.Kỳ lạ thay là việc điều khiển
nước lại không có bất cứ tác dụng nào.Cô cứ như thế mà điều khiển nó suốt.
Băng qua trong khu rừng trên khối nước Uyên Bích cảm hào hứng vì sắp có đan
dược chữa trị cho Thần Kiếm.Và cô sẽ ngày một cố gắng trở nên mạnh mẽ để bảo
vệ sư huynh cô cũng như các vị sư phụ.
Ầm-----Một tiếng va chạm mạnh kinh hoàng của một vật thể nào đó đã lao thẳng
vào khối nước của Uyên Bích.
Khối nước cô bắng ra khắp nơi.Thảo dược cũng vậy.
Uyên Bích lúc này bình tĩnh nói:
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Đại Thần cố nhìn trong bóng đêm xem thứ đó là gì.Khí nhìn thấy rõ thì ông lại
bất ngời nói:
-Ôi trời ạ!Đó chẳng phải là Cỗ Ngữ trư sao?
p/s:Lâu lắm mới viết chương dài như vậy(Cảm thấy hơi mệt).
p/s2:Sắp hết phần hai mọi người có thắc mắc gì về phần hai xin để lại câu hỏi
ở phần bình luận.
p/s3:Cái tên tui đặc là Takuda(không phải Tokuda!Mọi người đừng nhắc về chuyện
này nữa).