Người đăng: takuda123000
Mang theo thứ ký ức tốt đẹp đi qua cánh cổng trắng về lại với thực tế.Một thứ
ánh sáng đằng sau cánh cửa làm cô lóa mắt đến nỗi phải nhắm tịt mắt mình lại.
Sau một lúc cô liền mở mắt ra thì thấy nơi cô đang ở là ngôi nhà của Long.Cô
thể cô ướt dẫm mồ hôi người thì còn đang thở hồng hộc như đang chạy bộ.Tâm trí
cô có chút bối rối vì quá nhiều thứ đã xảy ra khiến cô không thể nào tiếp thu
hết được.
Phải sau một lúc suy ngẫm thì cô mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.Tóm gọn lại thì
cô trong lúc mơ đã du lạc vào tâm thức gồm tất cả ký ức từ trước tới giờ của
cô và cuối cùng cô tự chính bản thân tạo ra hai phe đối lặp tượng trương cho
hai dòng suy nghĩ của cô.
Long đại diện cho dòng suy nghĩ lạc quan muốn tiếp tục sống để cải thiên lại
bản thân tốt hơn.
Tên quốc vương thì tượng trưng cho dòng suy nghĩ u tối với một ý định rằng
phải tự giải thoát chính mình bằng cái chết để bỏ đi khoảng quá khứ tệ hại và
bắt đầu một cuộc đời.
Đến cuối cùng thì xuất hiện hai cánh cửa dẫn ra hai kết quả của hai dòng suy
nghĩ.Uyên Bích đã chọn cánh cửa màu trắng để tiếp tục cuộc đời này.Nhưng thực
chất cô cũng không biết được kết cục khi cô chọn cánh cửa màu đen.Rằng cô sẽ
chết ngay tức khắc hay cũng sẽ tỉnh dậy nhưng mang trong lòng là thứ khái niệm
muốn giải thoát bản thân.Nhưng dù sao thì cũng mừng vì lúc này đây cô đã tự
tháo được nút thắt khó nhất của cô suốt bấy lâu nay.
Trở lại lúc này thì trời đang sáng dần Uyên Bích đang lấy những thứ hạt nhỏ
trắng hình bầu dục trong giống như gạo nhưng vị thì khác.Một cây như vậy thì
có một chùm hạt với hơn chục vị ở từng hạt lẻ tẻ.
Đây cũng là thứ hạt giống mà cô nhặt được đem về trồng.Phải nói thật cô ta rất
có hứng thứ với việc trồng trọt.Chỉ chưa đầy hai tuần mà cô đã có dược 1 phần
4 số cây các kiểu trong khu vườn của cô.
Một phần nữa là nhờ vào lượng màu mỡ ở nơi đây nên cây cối mới xanh tươi và tự
mình sinh tồn mà không cần quá nhiều đến sự chăm sóc của cô.
Sau một hồi cô đã lấy được một nồi đầy hạt giống gạo.Cô đi lại bờ suối lấy
nước vo hạt giống gạo.Hình ảnh cô phản chiếu dưới nước lúc này khiến cô bất
ngờ.
Vì theo cô nhớ thì tối hôm qua cô đã bị tụi chó sói tấn công máu đầu lúc đó
thì lên lán chảy khắp mặt.Đến lúc về nhà thì cô vẫn không lau vì bận nấu thuốc
sau đó cứ thế mà đi ngủ.Vậy tại sao bây giờ mặt cô không những không có vết
máu mà nó còn có thần sắc.
Như bị cuốn hút cô giơ tay chạm vào mặt nước thì ngay lập tức một đợt sóng
năng lượng chuyền đến tay cô.Có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng mạnh mẽ
ngay sau khi cô vừa chạy vào.
Bất ngờ như vậy cô vô ý làm đổ nồi hạt giống gạo xuống nước.Chiếc nồi rớt
xuống nước thì đống hạt giống gạo cứ thế bơi ra ngoài khắp nơi.
Uyên Bích lúc này lấy lại tình thần cố chòm xuống nước lấy lại cái nồi.Vừa
chạm tay xuống nước thì lần nữa một cỗ năng lượng truyền đến cô.Nó như đang
chờ lệnh của cô sai khiến.Bỏ qua mọi thứ cô cố gắng lấy lại cái nồi.
Kéo chiếc nồi lên rồi chắt nước ra.Lượng hạt giống gạo bên trong từ mười còn
một.Nhìn đống hạt giống gạo nổi lặn lung tung mặt nước liền ngán ngỏm.
Aiss!...Một từ cảm thán đến từ Uyên Bích.Cô lúc này nếu như lấy lại đống hạt
giống gạo mới thì sợ là không đủ cho vài ngày tới mà giờ tự mình lấy lại đống
ở đây thì chắc khoản tầm trưa mới có cháo để ăn.
Đang cố suy nghĩ cô liền thử chạm tay một lần nữa vào dòng nước.Một cỗ năng
lượng cứ thế truyền đến cảm giác cho cô.
Chau mày một cái cô dùng ý nghĩ bảo dòng nước rung một cái thì ngay lập tức
dòng nước thật sự rung.
Cái rung do tự chính nó làm ra rất đặc biệt.Vùng rung không đến từ bất kỳ chỗ
nào làm tâm mà xung quanh nó đều rung.Bởi thế nhìn vào ngay cô liền biết điều
này là mình đang làm.
Cô đã thật sự chú tâm vào trong việc này cô bất chấp mọi thứ nhảy ùm xuống
nước để có thể dùng cả cơ thể để cảm nhận.
Cái cảm nhận lúc này đã rõ hơn bao giờ hết.Một cỗ năng lượng bao chùm quanh cô
sẵn sàng nghe lệnh từ cô.
Uyên Bích không biết việc này là sao những có vẻ như nó có liên quan đến việc
lạc vào tâm thức như ngày hôm qua.Và mọi thứ thì có vẻ ổn nên cô sẽ dùng nó
trong mục đích tốt.
‘Nước hãy nghe ta!Hãy tụ quanh gọp đống hạt giống gạo lại một chỗ ngay cạnh
ta’
Tiếng ý nghĩ của cô đã phát ra nhưng có vẻ như nước lần này không nghe lời cô
mà nằm yên một chỗ.
Uyên Bích thấy vậy liền khó hiểu nói:
-Tại sao lại như vậy nhớ rõ rằng hồi nãy mình làm được mà.(Vừa nói vừa lấy tay gãi đầu).
Trong vô thức dòng nước bỗng có khuất động.Dòng nước xoay nhẹ quanh người cô
tương tự như hành động cô giơ tay gãi đầu.
Ngay lúc này cô đã dần hiểu hơn về việc này.Rằng việc đưa ý nghĩ điều khiển
chỉ có thể làm được trong một khả năng nhỏ nhưng việc dùng cơ thể để cho nước
làm theo thì kết quả sẽ tốt hơn.
Rất nhanh chóng cô lấy tay uốn xoắn các kiểu nhằm gom đống hạt giống gạo về
một chỗ.Mất một hồi đống hạt giống gạo đã gom về một chỗ.Một cái quơ nhẹ đã
gom trọn hết đống đó vào trong nồi.
Nhìn đống hạt giống gạo nằm đầy trong nồi mà cô mừng rỡ hô lên:
-May quá chúng chưa nở nhiều lắm.
Ngay sau đó cô cầm chiếc nồi về nhà để nấu cháo.