Người đăng: takuda123000
Chương 150: kết thúc
Xuyên----Một đâm từ của Tím xuyên qua người Hoàng Ưng. Quả là dù có cố gắng
đến đâu đi nữa thì hắn vẫn chỉ sở hữu một nửa huyết mạch của cha hắn dù sức
mạnh vẫn được gia tăng đến vô hạn trong trận chiến nhưng khi bị thương nặng
vẫn chết như thường.
Tím tay trái lệnh cho thanh gươm đen rút ra khỏi người Hoàng Ưng. Sau đó biến
lại thành không gian cầu tiếp tục bay lơ lửng quanh Tím
-Tên khốn!!! Kỳ Thổ cực hạn giận dữ nhảy xổ tới từ phía sau hai tay chụm lại làm một cú uy lực.
Phiền phức!
Tím quay lại một cước đá bay Kỳ Thổ, tay trái hắn tiếp tục kết ấn điều không
gian cầu bay tới xuyên chết kẻ to xác kia.
Trên không trung rộng lớn một thân thể bị phanh thây rồi rơi xuống đất, vì
thân hình to lớn nên khi rơi xuống cát bụi tung tóe văng lên. Máu làm ướt cả
một vùng hắn nằm. Đau đớn thì có nhưng chắc chắn Kỳ Thổ chẳng kêu lên một
tiếng.
-Chẳng có chút giải trí gì cả.
Sau khi hấp thụ linh hồn của Red và Blue sức mạnh của Tím đã tăng lên đáng kể
về thể lực cho đến tinh thần lực. Nhưng vì quá mạnh nên bản thân hắn càng muốn
tìm đối thủ xứng tầm bởi thế hắn mới để cho Long sống vì Tím biết chỉ duy nhất
tên này mới có thể giết được hắn.
Tím lúc này đang đứng trên một tảng đá lớn phía dưới là lũ Undead vật vờ nửa
sống nữa chết.
-Trong lúc đợi Long tới bản thân ta cũng nên chuẩn bị gì đó trước nhỉ?
Nói xong tay trái Tím lại đưa ra tiếp tục kết ấn.
Tại một nơi tương đối xa so với nơi ở của Tím, quân đoàn khủng bố lúc này đã
được dịch chuyển đến. Long thật sự bất ngờ khi Sư Miêu có thể làm phép dịch
chuyển cao cấp với số lượng lớn đến vậy. Vừa tới nơi bàn bát quái của Sư Miêu
lập tức vỡ ra. Hàng xài được một lần mà dùng được như vậy là tốt lắm rồi.
Cảm nhận được sự thiếu sót khí tức của 2 sinh mạng Sư Miêu vòng tay ra sau
lưng thở dài:
-Kỳ Thổ và Hoàng Ưng đều bị giết rồi!
-Mẹ nó tên khốn đầu tím này.
Vừa nghe hung tin Sát Điêu liền vương cánh bay đến chỗ Hoàng Ưng và Kỳ Thổ.
-Để ta đi cùng hai người bọn họ
-Không cần thiết!
Huyền Xà vừa vươn cánh rồng thì bị Sư Miêu can ngăn.
-Tại sao chứ?
-Bởi vì Sư Miêu là Hồn Sư.
Long thay cho Sư Miêu giải thích. Cùng lúc hắn bước ra giúp Sư Miêu dọn ra một
bãi đất trống. Hai người bọn họ vẽ xuống nền đất một vòng tròn với những ký tự
kỳ quái.
Tưởng mọi người ở đây sẽ không hiểu gì nhưng người không hiểu ở đây chỉ có
Huyền Xà và đám bản địa Xà Tộc.
Đối với đám người tầng 1 việc nhìn thấy Sư Miêu vẽ những ký tự này đã quá dỗi
quen thuộc. Và việc nhìn thấy Sư Miêu vẽ ấn đem tới bọn họ một phản xạ có điều
kiện: Tránh ra xa!!!!
Ngươi có thể ở lại, Sư Miêu không cấm nhưng hắn không đảm bảo những gì ngươi
thấy sẽ kinh khủng ở mức độ nào. Mà phần lớn những ai tò mò cũng tạch hết cả
nên cũng chả ai biết trong đó có gì. Nhưng điều họ biết rõ vòng ấn đấy được
liên kết với địa ngục. Vì sao họ biết ư? Họ đã từng bước vòng ấn đó nói đúng
hơn là linh hồn của họ.
Tiếng phủi bụi tiếng vẽ soẹt xạo trên nền đất bay lên là khói bụi dày đặc.
Không phải ai cũng muốn tỏ ra thô lỗ đâu nhưng mà cái thái độ tập trung quá
mức đến độ không quan tâm mọi thứ xung quanh đang làm cho một số quý cô kiêu
sa ở đây cảm thấy khó chịu.
Riêng chỉ có Huyền Xà và Miêu Tinh là bị thu hút hoàn toàn. Bọn họ cùng nhau
bàn tán về người đàn ông của mình. Câu chuyện của họ dần dần đi theo một chiều
hướng không tưởng làm cho mọi người có thêm một chỗ để tránh xa.
Hai người bọn họ cực kỳ chăm chú. Họ dùng tay không vẽ in lên nền đất 4 vòng
tròn, một vòng nhỏ nằm giữa hai vòng lớn và cái cuối cùng thì nằm bao bọc cả
ba cái còn lại.
Ở những kẻ hở ở giữa những vòng tròn thì bọn họ dùng ngón út tay vẽ lên các ký
tự để liên kết cả bốn vòng tròn. Người ngoài nhìn vào thì vào thì cứ bị nhầm
lẫn là họ đang vẽ tác phẩm nghệ thuật nào đấy. Nhưng thật sự không phải!
Đây là phép hồi sinh!
Ngay khi vừa vẽ vòng phép xong hai người họ thở phào như vừa trút bỏ mấy cân
trên cơ thể lên nền đất. Ngay trước lúc cơn bão nổi lên một chút cảm giác yên
bình thật sự làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu.
-Sư phụ! Con nghĩ thứ này là của người.
Sư Miêu đưa cho Long một viên ngọc to vừa quả nắm của hắn. Ẩn chứa bên trong
đó là một thứ sức mạnh quen thuộc.
-Đây là…..
Không kìm được sự hiếu kỳ Long ngồi bật dậy nhìn Sư Miêu.
-Làm sao mà…
Long bối rối. Bối rối vì không biết vì sao Sư Miêu lại có viên ngọc chứa bên
trong là toàn bộ lever của hắn.
-Đây là kỉ vật của mẹ con trước khi ra chiến trường. Nó ban đầu là một viên đá hình cầu màu đen nhưng sau nhiều ngày chưng cất trên kiện thờ nó đã mất đi lớp vỏ xấu xí trở thành viên ngọc lấp lánh. Và vì lý do gì đó con lại muốn tặng nó cho ngài.
-Việc này rất có ý nghĩa đối với ta. Cảm ơn ngươi.
Không ý nghĩa làm sao được bên trong là toàn bộ lever của hắn nói trắng thứ
giúp hắn thoát khỏi kiếp phế vật. Giờ đây thì việc đánh nhau với Tím sẽ dễ
dàng hơn rất nhiều. Không chần chừ Long viên ngọc ngay giữa ngực hắn viên ngọc
hòa tan ra đem tới cho hắn là sức sống mãnh liệt mà hắn đã mất từ lâu.
Một lúc sau Sát Điêu trở về trên lưng là Hoàng Ưng và Kỳ Thổ. Điều bất ngờ là
trên người hắn chẳng có chút dấu vết gì gọi là gặp Tím. Long hắn thừa biết mà
Tím đời nào để Sát Điêu rời đi dễ dàng vậy.
-Ngươi có gặp Tím không?
Long hỏi
-Không thấy!
Sát Điêu trả lời cộc lốc có lẽ vì bản thân hắn cũng không hài lòng với câu trả
lời của bản thân.
-Đặt hai người bọn họ lên vòng.
Sư Miêu ngồi bệt xuống vòng tròn nhỏ nói.
-Huyền Xà giúp anh một tay!
-Vâng!
Giọng điệu mùi mẫn giữa hai người bọn họ làm Sát Điêu phải tặc lưỡi: “Giờ phút
này rồi mà còn tình tứ” Hắn nghĩ
Thân hình của Hoàng Ưng và cả Kỳ Thổ đều cao gấp đôi đối với Long và cả Huyền
Xà cân nặng thì khỏi nói chỉ cần nhìn đống cơ bắp chằn chịt trên người bọn họ
là đủ biết không dưới 500 cân. Ấy vậy mà Long và Huyền Xà lại dễ dàng nâng bọn
họ lên như nâng một tấm vải bông.
Bọn họ được đặt đối xứng ngay hai vòng tròn ngay cạnh Sư Miêu. Trong xung
quanh bọn họ 5 mét chẳng còn lấy một người nào. Việc này cũng đỡ thời gian cho
Sư Miêu.
-Bắt đầu rồi!
Long thầm nói trong miệng.
Sư Miêu chỉ hai ngón tay lên trời xoay một cái các ký tự trên vòng tròn sáng
lên. Một thứ ánh sáng đỏ rực. Sau đó chúng thả ra một làn khói xám phủ quanh
mọi thứ vừa khít với khoảng trống không người.
Thứ khói xám đó ngay vừa khi che mất ba thân ảnh Sát Điêu lập tức thở dài lo
lắng.
-Sẽ ổn thôi!
Long nói. Bản thân hắn cũng là người có giữ liên kết Hòa Huyết với Sát Điêu
nên khi đến đủ gần cảm xúc của đối phương sẽ có ảnh hưởng đến với người còn
lại.
Ngay lúc này khi Huyền Xà nhìn về phía Sát Điêu cô lại không thể tưởng tượng
được đó là Sát Điêu đại nhân mà cô thường gọi ngày nào.
Trong mắt cô Sát Điêu là một người mạnh mẽ giết chóc vô độ. Ấy vậy mà giờ khi
đang nhìn Sát Điêu nhìn thấy những đường kẻ cảm xúc trên khuôn mặt của hắn thì
nó lại gợi nhắc cho cô về hình ảnh của Cự Xà cha cô. Hình ảnh người cha đang
lo lắng cho người con sau bao ngày cách xa. Hay đối với Sát Điêu là người cha
đang lo cho an nguy cho Hoàng Ưng con trai của lão.
“Sẽ thật tuyệt khi có con nhỉ?” Chỉ trong tích tắc ý nghĩ đó đã lướt qua trong
đầu Huyền Xà. Cô nắm chặt tay Long dúi đầu vào vai hắn. Có thể là cô vừa có
chút ngượng vì ý nghĩ vừa nãy hoặc cũng có thể cô muốn nói với Long một điều
gì đó.
Một hồi sau làn khói đã tan đi để lộ ra ba thân ảnh Sư Miêu lúc này đã thổ
huyết đến độ đã khô hết cả áo. Miêu Tinh thấy thể lập tức đỡ Sư Miêu dậy giao
cho nhóm trị thương.
-Hoàng Ưng!
Không kìm được cảm xúc Sát Điêu lao tới với con lão.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người bọn họ bỏ lơ Kỳ Thổ bơ vơ mới vừa từ cửa địa
ngục trở về.
-Sao rồi?
Long hỏi.
Sát Điêu không trả lời.
Long nặng trĩu bước chân đi tới đặt ngón tay lên mũi Hoàng Ưng.
Không luồng khí đẩy ra cũng không có một ngọn gió thiên nhiên nào để làm hắn
nhầm tưởng. Không thể nhầm được:
-Hoàng Ưng chết rồi.
-Tại sao chứ!
Sát Điêu hét lên quạt cánh đánh văng Long.
-Ngươi bảo ta là sẽ ổn mà! Nhưng tại sao con ta không sống lại?
Long im lặng. Hắn ta không phải thần sự sống và cái chết hắn chẳng thể định
đoạt lý lẽ đó là chắc chắn nhưng giờ phút này mọi lỗi lầm đều phải quy về cho
hắn.
-Hả! Trả lời ta đi Long! Rốt cuộc tại sao con ta không thể sống lại?
Sát Điêu dùng chảo của mình trấn áp toàn thân thể của Long chỉ chừa lại mỗi
cái đầu để nói chuyện. Huyền Xà đã muốn đi vào can ngăn nhưng Long lại cứ giữa
đôi mắt sẽ lãnh hết hậu quả như vậy thì….
-Có thể nguyên do là vào ngày hôm đó.
Kỳ Thổ lên tiếng.
Sát Điêu:
-Hả!
Hắn thả Long ta tiến sát tới Kỳ Thổ. Thân thể đen huyền của Sát Điêu dường như
muốn chiếm trọn cả bầu trời làm tên cứng rắn này có chút nhún nhường.
Miêng hắn run run nói:
-Kh….Không lâu sau khi Cuồng Long đại nhân lên làm bá chủ tầng 1 ngài ấy đã có gọi Sư Miêu và Hoàng Ưng đại ca lên để làm một cái gì đó.
-Đó là lúc mà Red và Blue được sinh ra.
Sát Điêu nói. Lão ta đã nhớ lại chi tiết ngày hôm đó một cách thần kỳ.
-Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Chính ngươi ngày hôm ấy đã bảo với hai người bọn họ là sẽ lấy đi một nửa linh hồn của họ để tạo ra Red và Blue. Bởi thế khi con ta chết đi một nửa linh hồn của nó không đủ sức để vượt cửa địa ngục khiến nó mãi mắc kẹt với cái chết!
-Chuyện đó là không thể!
Sư Miêu từ trên lưng rùa hồi phục nói.
-Bản thân ta là Hồn Sư đã bị tổn thương linh hồn gấp con trai ông hơn trăm lần nhưng ta đâu có bị làm sao!
-Chính vì người là Hôn Sư được tên khốn kiếp này dạy nên ngươi mới được sống đến tận ngày hôm nay! Còn con trai ta đối với các ngươi chỉ là một quân cờ không hơn.
Sát Điêu dùng lý lẽ của một người cha thương con mà quy tội hết cho tất cả.
Tất cả cũng không trách lão đâu. Ai cũng thừa biết cảm xúc của lão khi mất con
đau đớn đến chừng nào. Lão ta điên cuồng mà chửi bới mọi người như tên Phèo
uống say.
Đến lúc này lão già Cự Xà lên tiếng:
-Thôi đủ rồi đó! Sát Điêu! Ta cũng có con như ngươi nên ta….
-Ông mà biết cái chó gì? Con gái của lão có bị cưỡng bức thì nó vẫn còn sống khỏe mạnh đằng kia. Còn con trai ta thì………
AHHHHHHHHHH!
Tiếng hét vang xa đến nỗi mà Tím cũng phải nở nụ cười trên môi.
-Ta không còn muốn tiếp tục cuộc hành trình chó chết này nữa!
Sát Điêu vừa nói xong lão tự cắt lưỡi phun ra một dòng máu chảy đến chỗ Long.
Long thấy thế đứng dậy tự cắn đầu ngón tay nhỏ máu xuống. Ngay khi hai dòng
máu vừa chạm vào nhau chúng tự động bốc cháy như nước và lửa. Lý do là bởi khi
muốn hủy bỏ hiệp ước hòa huyết cả hai phải cùng nhỏ máu vào nhau một nếu chúng
bốc cháy đồng nghĩa hiệp ước đã bị phá bỏ.
Độ nóng của ngọn lửa càng cao đồng nghĩa cảm xúc của hai bên đối nghịch nhau
càng nhiều. Ở ngọn lửa này ta có thể ví như của địa cầu chục năm sau này. So
với Thái Dương thì không là gì nhưng nó lại giết chết cả tỷ sinh mệnh.
Ngay khi vừa hủy hiệp ước Hòa Huyết Sát Điêu tự bản thân nâng Hoàng Ưng lên
người bay đi.
-Ngươi đi đâu đó?
Long hỏi.
Ta trở về nơi ta thuộc về cùng với vợ và con ta.
Ước mơ một gia đình nhỏ hạnh phúc nay đã được Sát Điêu thực hiện trong cái méo
mó của trí tưởng tượng và cái hiện thực tàn khốc.
Mọi người lúc này nhìn Sát Điêu bay đi cũng không biết nói gì để giữa hắn ở
lại. Tầng 1 chẳng ai biết còn toàn vẹn nữa không.