Người đăng: vlkh017118
Chương 0 : Mở đầu
Frenjock là một thế giới của ma thuật và kiếm, tại nơi đây mọi thứ đều được
đánh giá và chuyển thành những con số. Tập hợp tất cả những số liệu đó tạo nên
một thứ được gọi là “Bảng trạng thái”, nó là thứ quyết định vạn vật tại thế
giới này cả thứ vô tri như hòn đá đến các vật sống trong đó có cả con người.
Đối với con người “Bảng trạng thái’ như là thứ định lượng giá trị của mỗi cá
nhân, bởi lẽ ngay từ khi sinh ra một con người sẽ ngay lập tức được thống kê
thành các số liệu tạo nên một “Bảng trạng thái” riêng cho người đó từ sức
mạnh, trí thông minh cho đến sự may mắn và tất nhiên là cả nghề nghiệp tương
lai. Và cứ thế cái thứ mang tên “Bảng trạng thái” này cố định khả năng của một
con người hay nói cách khác là những gì họ làm trong tương lai do một thứ đặc
biệt trong nó. Đó là nghề nghiệp không thể thay đổi và con người sẽ chỉ có thể
làm một công việc được định sẵn từ khi sinh ra, dù người đó có cố gắng luyện
tập bao nhiêu thì nó sẽ khiến họ cũng không bao giờ thành công và nếu cưỡng ép
thay đổi thì nó sẽ mang đến cái chết cho người đó.
Cứ như vậy con người tại thế giới này chỉ có thể chấp nhận sự thật này và phải
làm công việc được định sẵn cho họ từ khi sinh ra cho đến khi chỉ số sinh mạng
của họ trở về con số không. Đúng vậy đây là thế giới nơi mà chỉ số là tất cả.
"Hôm nay tới đây thôi, cảm ơn cháu đã giúp ta Jin !!!"
"Không có gì đâu bác Wodi, dù gì cháu cũng đã được trả công mà! Sau này nếu
bác cần giúp thu hoạch cháu hãy gọi cháu nhé !"
Vừa nói Jin vừa nhận lấy 1 đồng bạc tiền công nhận được sau khi một mình thu
hoạch hết cả một cánh đồng rộng thênh thang chỉ trong vỏn vẹn có hơn 1 tiếng
đồng hồ, nghe thì có vẻ vô lý nhưng đối với những người mang chức nghiệp nông
dân như cậu nó chỉ như việc khởi động trước khi chơi thể thao thôi.
Sau khi nhận tiền công từ Wodi, Jin rao bước theo con đường mòn ra khỏi cánh
đồng lúa mì, nơi mà vừa rồi còn vàng ươm màu lúa nay chỉ còn toàn chơ trọi
những gốc rễ. Sau khi đi một lúc theo tuyến đường mòn cũng là lối đi ra khỏi
làng, nơi mà Jin đang hướng tới đó là một ngọn đồi nằm chơ trọi giữa một thung
lũng rộng lớn.
Vừa leo lên ngọn đồi Jin ngay lập tức trèo lên cái cây cổ thụ nằm ngay chính
giữa đỉnh đồi. Một cảnh tượng rộng lớn tuyệt đẹp trải dài hút tầm mắt của cậu.
Ai cũng có một nơi mà ở đó họ có thể cảm thấy thoải mái và thư giãn, ngọn đồi
này chính là nơi đó của Jin. Đây là nơi mà cậu thường xuyên tới mỗi khi xong
công việc để thư giãn cũng như suy nghĩ về cuộc đời của mình.
Đang suy nghĩ miên man bỗng một tiếng nói dễ thương vang lên gọi cậu từ dưới
gốc cái cây nơi cậu đang đứng trên đỉnh lúc này :
Người gọi cậu lúc này là một cô gái xinh đẹp, cô có mái tóc vàng óng ả được
cột theo kiểu đuôi ngựa cùng cặp mắt có thể hút hồn bất cứ chàng trai nào mà
cô gặp phải và người con gái này cũng chính là người bạn thủa nhỏ của Jin.
Nói rồi Jin nhảy một mạch từ trên cây xuống chỗ Alice một cách dễ dàng nhờ chỉ
số thể lực cao do chức nghiệp nông dân mà có. Khoảnh khắc mà Jin nhảy xuống
khiến cho cô bạn thủa nhỏ kia không khỏi một phen hú vía.
"Híc híc, mình xin lỗi mà, lần sau mình không dám nữa"
"Lại còn có lần sau nữa à, cậu có biết việc mình vừa làm nguy hiểm thế nào
không!"
Sau một hồi quỳ gối nghe Alice giảng đạo vì cái tội chơi ngu, Jin khóc lóc xin
lỗi vì cái sát khí rợn người mà Alice toát ra khiến cậu không khỏi run rẩy sợ
sệt.
Nói đoạn Alice lấy ra một cái hộp đựng thức ăn từ cái túi đeo trên người đưa
cho Jin. Thấy vậy Jin liền đứng dậy tới chỗ cô nhân lấy chiếc hộp thức ăn và
bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến :
"Cảm ơn cậu Alice!........Oa ngon quá, đúng là thức ăn Alice nấu có khác
nha !"
"Hứ, chứ còn. Cậu phải may mắn lắm mới được mình làm cơm trưa cho đó"
"Đúng vậy mình ước gì được ăn nó mỗi ngày đó……..Sao mặt cậu đỏ quá vậy
Alice?"
'Không không đâu có !!!! mình chỉ hơi nóng thôi"
Vừa nói Alice vừa vẫy tay lắc đầu qua lại rồi bỗng dưng im bặt cúi gằm mặt
xuống xấu hổ :
Cô nói với một giọng lí nhí chỉ đủ cho mình nghe khiến Jin không khỏi tò mò
nghêng đầu bối rối vì hành vi lạ lùng của Alice. Tuy vậy mặc dù không hiểu cô
nói có ý gì, cậu vẫn nở một nụ cười thật tươi:
Vừa nói Jin vừa giơ ngón tay cái ra khiến cho Alice lại càng đỏ mặt hơn. Thấy
biểu hiện của Alice như vậy khiến Jin không khỏi thích thú thầm mong : “ Chuỗi
ngày như thế này không bao giờ kết thúc”
Và cứ như vậy cặp đôi ngốc ngồi chuyện trò đến tận khi hoàng hôn buông xuống
mới cùng nhau ra về. Tuy nhiên họ không hề biết rằng một sự kiện sắp xảy ra sẽ
thay đổi cuộc đời họ cũng như thế giới này mãi mãi.