Người đăng: lucifer_9x
Lê Khánh Nam 20 tuổi công việc hằng ngày lặp đi lặp lại ,Chơi game + lên mạng
+ ăn + ngủ, nhiều khi hắn cũng thấy mình giống con heo thật nhưng thói quen
rồi hắn cũng lười sửa. Sống trong 1 căn nhà 2 tầng 30 m2 được ông bà nội cho ,
hàng tháng nhận tiền trợ cấp từ bố mẹ, Nam cũng không biết hắn đã bao lâu
không gặp bố mẹ rồi.
5 năm trước Nam 15 tuổi không phải học sinh giỏi nhưng ít ra cũng thuộc dạng
ngoan, cuộc sống có bố có mẹ quan tâm chăm sóc, dù 2 người họ hay cãi nhau
nhưng Nam vẫn thấy những lúc đó tuyệt vời và ấm áp làm sao, hàng đêm trằn
trọc hắn vẫn chỉ luôn ước quay về những năm tháng ý . Bố mẹ Nam ly hôn 5 năm
trước, mỗi người có mái nhà riêng tổ ấm riêng còn có cả những đứa bé dễ
thương của riêng họ nữa, những thứ họ nhớ đến Nam chỉ là gửi tiền trợ cấp
hàng tháng nhưng Nam đâu cần, Nam cần tình cảm của họ chứ đâu cần những đồng
tiền đó. Nhiều đêm Nam vẫn gặp ác mộng cái ngày mà cả 2 người đều từ chối nuôi
mình với lý do một nửa kia của họ k đồng ý và thêm 1 câu Nam lớn rồi 15 tuổi
rồi tự lo được rồi. Cô đơn, sự hoảng loạn tràn ngập tâm trí cậu. Nam sống
khép kín, sợ đám đông sợ người lạ, sợ mọi thứ xung quanh chỉ biết núp dưới
cái màn hình máy tính nhìn thế giới từ xa xa.
Ở trên mạng chẳng ai biết Nam là ai, cậu có thể mạnh mẽ có thể tự tin, Nam
chơi khá giỏi Dota và luôn lấy làm tự hào với bạn bè trên mạng của cậu . Nam
Nắmcũng luôn ước mơ có thể làm ông Hoàng thế giới ngầm, những kẻ ban ngày có
thể chỉ là viên chức quèn nhưng dưới cái vỏ bọc ý là quyền lực mà không ai
theo đuổi được, quyền coi thường tất cả, quyền làm mọi người khúm núm sợ hãi
nhưng sâu trong cái ước mơ đó Nam sợ cô đơn, cậu sợ cô đơn hơn tất cả, muốn
thoát ra khỏi sự cô đơn mà không thể.
Ngày hôm nay tủ lạnh hết thức ăn và Nam Nắm lấyphải làm cái việc mà cậu chẳng
thích chút nào : đi chợ. Giữa cái thời tiết se se lạnh của mùa đông Hà Nội ra
ngoài đường là lựa chọn tồi nhưng biết làm sao được . Mặc chiếc áo khoác, buộc
dây giày và ra ngoài. Chạy hết tốc độ ra chợ mong sẽ giảm được cái lạnh thời
tiết này, bất chợt cậu thấy 1 cô nhóc chạy khỏi tay mẹ lao ra đường nhặt quả
bóng bé làm rơi cùng lúc đó 1 chiếc taxi cũng đang phóng hết tốc độ về phía cô
bé, không biết sức mạnh ở đâu Nam lao ra đẩy cô bé, thế rồi chiếc taxi đâm
rầm vào cậu, tên tài xế vẫn phóng như điên . Nam không thấy đau đớn không cảm
nhận thấy gì có chăng là sự giải thoát, cậu cũng chán sự cô đơn của 4 bức
tường hàng đêm quá rồi.
1 chàng trai 20 tuổi đã ra đi thanh thản như vậy đấy !!. Nhưng có lẽ kết thúc
cũng là bắt đầu .....
Nam mở mắt k đau đớn, k cảm xúc, cậu ngỡ ngàng nhìn xung quan, cậu chỉ là 1
đoàn linh hồn, sự vô lực đầy lên trong lòng cậu. Bất ngờ 1 cánh cửa ánh sáng
mở ra, 1 người thanh niên bước ra tóc vàng, ánh mắt tà dị, khuôn mặt có nét
lai giữa cả á và âu cùng hình xăm kéo dài nữa khuôn mặt . Nam chưa kịp nói gì
, hắn tiến đến vỗ vai cậu tỏ ra thân thiện và nói
Chào nhóc chết xong vui không, chúc mừng nhóc không phải ai cũng may như nhóc
đâu, cười cái tạo tình cảm nào .Nam chỉ muốn nổi khùng cậu đưa nắm đấm lên
muốn tấn công hắn nhưng thật bất ngờ nắm tay cậu xuyên qua hắn trong khi hắn
có thể vỗ vai cậu, sự khó hiểu tràn ngập tâm trí Nam . Trước ánh mắt ngỡ
ngàng của Nam hắn nói :” nhóc có thể gọi ta là Thần, đừng cố tấn công ta ,
việc đó chỉ tốn thời gian thôi “ . “ Tao không quan tâm mày tên gì đâu, sao
tao lại ở đây, thả tao về nhà ngay “ Nam như gào lên với Thần . Thần cười ha
hả : “ Ta đã sống và bảo vệ trái đất từ khi chưa có con người cơ nên nhóc nên
tỏ ra ngoan ngoãn đi . Còn việc trở về là điều không thể với nhóc còn với ta
thì cũng dễ lắm'.”Thế ông làm ơn cho tôi về nhà “.
Thần phá lên cười :” trở về với 4 bức tường ý vui lắm à ?” Nam trầm mặc .
Khuôn mặt Thần lúc này lại bất chợt nghiêm túc :” không nói đùa với nhóc nữa ,
nói thật ta cai quản thế giới có chút chán rồi, nên cứ 300 năm ta lại bốc
thăm cho 1 người có quyền xuyên không.Nhóc may mắn thật đấy.