Người đăng: Sysapse
Người ta thường hay kể rằng những người có thể nhìn thấy những điều tâm linh
là do họ có căn cơ hay được vong dẫn, nhưng thực ra để nhìn thấy những thứ
thuộc về cõi âm thì cần phải có con mắt của âm. Để có được con mắt của âm, con
mắt của người chết hay còn gọi là âm nhãn thì cần phải đến quỷ môn quan ít
nhất một lần nếu muốn sở hữu vĩnh viễn con mắt, hoặc không thì có thể dùng
giọt sương sớm, nước mắt trẻ sơ sinh,… để dùng tạm thời con mắt đó. Trường hợp
của Tùng là thứ nhất, con mắt trái của cậu do một lần tai nạn thập tử nhất
sinh đã có con mắt đó.
Trong góc phòng, một luồng khí đen đặc bốc ra từ cái ba lô của Vân Anh, mở
toang cái cặp, con búp bê vải vẫn ở đó những trong hình dạng cực kỳ rách rưới
và bẩn thỉu. Một cô gái trẻ đẹp chắc chắn chả bao giờ mua một thứ như này về
nhà của mình, nhưng với những gì đã xảy ra, cậu cam đoan đó là phép mê hoặc từ
con búp bê ếm bùa ngải này. Bóp mạnh con búp bê trong tay, những tia sáng chập
chờn lóe lên rồi tan đi theo từng hạt bụi, tiếng kêu vang vảng trong không
gian tĩnh mịch này khiến cậu ta thật ma mị.
-Vậy là rõ ràng rồi, bà già bán búp bê lúc đó là một thầy bùa, chính bà ta đã yểm lời nguyền lên cô ta.
-Cậu chủ định đi tìm bà ta sao? Không được đâu, giờ sương dày đặc, tôi ngửi thấy mùi vài con quái trong đám sương mù đó.
-Trong sương mù? – Cậu ta ngạc nhiên hỏi lại Cáo con. – Cô ngửi thấy từ lúc nào?
-Dạ, từ khi màn sương thực sự bao trùm cả cái biệt thự này, không chỉ quái đâu, cả “yêu” cũng có nữa.
-Rốt cục bà ta muốn gì nhỉ, giết người rồi còn muốn cô lập ta ở đây nữa?
Đến trưa vẫn không có tin tức gì của nhóm cô Hằng, mọi người vẫn mong chờ ai
đó đến giải quyết vụ việc của Vân Anh và đưa họ ra khỏi đây. Vài người mệt mỏi
nên đã về phòng nghỉ ngơi, một nhóm các nữ sinh vẫn tụ họp dưới sảnh bàn tán
về cái chết của cô gái kia, những lời thì thầm mang đậm chất nghi hoặc, độc
mồm thốt ra, dù có bé đi nữa vẫn không thể không lọt vào tai các nam sinh khác
khiến họ khá bực mình.
3 giờ chiều, các học sinh đang nóng ruột thì chiếc xe 20 chỗ lù lù tiến vào
sân, các học sinh ùa ra vui mừng vì rốt cục họ cũng có thể ra khỏi đây, nhưng
sự vui mừng chưa được bao lâu thì học phải gánh chịu nỗi tuyệt vọng xen lẫn sợ
hãi một lần nữa. Chiếc xe dần mở cửa ra để lộ cô Hằng người dính đầy máu,
những vết cào xé chằng chịt khắp cơ thể, ba nam sinh còn lại còn tệ hơn khi
đứa mất đầu, đứa bị rút ruột qua đằng miệng, đứa cuối cùng thì còn mỗi nửa
người, khung cảnh làm tất cả con gái ở đó ngất lên ngất xuống, tái xanh mặt
mày, thằng con trai dũng cảm nhất cũng ngã ngồi xuống mà nôn thốc nôn tháo.
Cả đám sợ đến mức không đứa nào dám ra ngoài phủ lấy một tấm vải liệm cho nhóm
cô Hằng. Vụ việc đã đi quá xa rồi, năm mạng người là đủ để Cục quản lý tâm
linh vào cuộc, tuy rằng nó sẽ ảnh hưởng tới họ Phan do sự có mặt của cậu ở
đây, Phan Thanh Hải – ông nội cậu sẽ phải giải trình vụ việc này trước hội
đồng quốc gia, việc này có thể dẫn đến cuộc “dìm hàng” do các gia tộc khác
khơi lên nhằm lấy cái ghế trong Hiệp hội pháp sư và chức cố vấn tâm linh quốc
tế của ông. Vì vậy nên cậu buộc lòng phải giữ an toàn cho đám học sinh còn lại
và tìm ra tên pháp sư đứng đằng sau vụ việc này.
Cuối cùng một 5 nam sinh đã cố gắng ra ngoài thu xếp hậu sự cho nhóm cô Hằng,
trời tháng 5 mà tối sớm, mới 5 giờ chiều mà những nam sinh đang mang những cái
xác vào sảnh chính phải đốt đuốc do trời tối như đã 7 giờ. Bỗng dưng từ trong
cánh rừng thò ra một cánh tay đen sì tóm lấy cổ chân một nam sinh gần đó mà
quật xuống rồi lôi vào rừng, do đã chuẩn bị trước, Tùng liền chạy theo mà dùng
con dao găm đâm xuống cánh tay khiến nó biến mất.
-Cái… cái quái gì thế?
Nam sinh đó hỏi. Tùng không trả lời mà chỉ nhìn về phía cánh rừng, từ trong
bóng tối, vô số con mắt rực lửa hiện ra, cả đám sợ mặt cắt không còn giọt máu.
Bất chợt những cái tay đen đúa lại phóng ra, cậu chỉ kịp giơ tay phải ra, từ
trong lòng bàn tay hiện ra một ký tự kỳ lạ chặn lại những cánh tay đó.
-Chạy nhanh…
Tùng hét lên với đám học sinh, cái lá chắn này cũng không thể trụ lâu, cậu lùi
dần vào phía trong kết giới, những vệt sáng màu vàng liên tục lóe lên khi
những cánh tay bị kết giới đánh văng ra ngoài. Đám học sinh thẫn thờ nhìn sự
việc kỳ lạ đang xảy ra, cậu biết chắc chắn đám này đang tò mò về cậu lắm, rốt
cục cậu cũng chỉ dán thêm hai lá bùa vào cửa gỗ rồi đóng nó lại.
-Thứ đó là gì vậy Tùng? –Hà lên tiếng.
-Hử… đám đó á? Quỷ sai đấy.
Những nét ngạc nhiên thoáng hiện lên khuôn mặt của những học sinh.
-Thôi vậy, nói cho mấy người hiểu, đám đó là quỷ sai, đến để lấy mạng tất cả những người ở đây đấy. Còn tôi, tôi là một thầy pháp. Nói vậy đủ để mấy người hiểu rồi nhỉ, giờ thì ngồi xuống và đừng hỏi gì nữa nếu không muốn bốc hơi.
Cả đám sững sờ vì cách ăn nói của Tùng, họ cũng không thể ngờ rằng cậu là một
thầy pháp, hẳn họ sẽ không tin nếu không chứng kiến những gì cậu làm với đám
quỷ ngoài kia. Và như một phản xả, tất cả đều coi Tùng như là hy vọng nhỏ nhoi
để thoát ra khỏi vùng đất ma quỷ này.
…Quay lại hiện tại…