Người đăng: Sysapse
Thời tiết tháng 5, đầu tháng 6 nóng kinh khủng, khác với cái nóng khô của vùng
trung đông, cái nóng ẩm của Việt Nam là đặc sản ít đâu có. Những ngày nóng
chảy mỡ, lột hết hai lớp quần một lớp áo vẫn thấy nóng. Người nước ngoài mới
đến đây hầu như đều bị cái thời tiết này hành lên bờ xuống ruộng.
Stoica là tiểu thư một gia đình danh giá, cô chưa phải đụng tay vào bất kỳ
việc gì, thậm chí là mặc đồ cũng có người mặc cho, vì thế có lẽ là giờ đây
trông cô ta như bị sốt rét ấy. Chiếc xe dừng lại ở một hồ bơi ở ngoại ô thành
phố, thời gian này đang là mùa thi cử nhưng với sự khó chịu mà từng cơn gió
lào mang lại thì hầu hết học sinh, sinh viên đều muốn bỏ ra khoảng thời gian
ngâm mình trong bể bơi.
Tuy gọi là nơi công cộng nhưng thực chất cái hồ bơi này đã được gia đình Tùng
mua lại khá lâu, vì thế với cậu thì đây chả khác gì bể tư nhân. Nhưng vì việc
kinh doanh nên phần trước giáp mặt tiền vẫn là nơi những cặp nam nữ âm yếm,
check in, còn đằng sau mới là khu vực vip dành riêng cho thành viên gia tộc.
Bước ra từ phòng thay đồ, Stoica đã thấy Tùng đứng ở mép hồ đợi mình, cậu ta
cũng chẳng hiểu cô ta lấy đâu bộ bikini ren đen đó mà thay nữa. Cô ta đi qua
mặt Tùng mà bước xuống hồ bơi, với cặp ngực nảy nở của tuổi dậy thì đung đưa
theo từng nhịp của Stoica khiến Tùng có một phen được bổ sung vitamin cho mắt,
nhưng lập tức cảm giác gai sống lưng khiến cậu ta cảnh giác xung quanh hơn. Gã
tóc vàng vẫn bộ lễ phục đó mà đứng trừng mắt nhìn theo từng cử chỉ của cậu.
-Cậu chủ.
Cậu ta quay lại thấy Cáo Con đang đứng sau cậu, với bộ áo tắm trắng hồng tinh
khiết khiến cậu ta “đau hết cả mắt”. Trông nét mặt có vẻ như đang dỗi, cậu ta
hỏi nhẹ.
-Hở, cô làm gì đây vậy?
Cáo Con chỉ tay về phía Stoica mà nói.
-Cậu chủ có em rồi mà vẫn đi tòm tem được sao. Cậu chủ ác lắm đó, biết không?
Tùng khó hiểu nhìn Cáo Con, trong đầu mông lung hơi hơi hiểu ra sự tình.
-Ơ, thôi tha cho tôi cái, hôm nay nóng lắm rồi, tôi không hơi đâu giải quyết nước mắt cho cô đâu.
Dứt lời cậu nằm xuống chiếc giường xếp bên cạnh hồ. Đang trong cơn mê với
những cốc nước cam và bãi biển, chợt một cơn sóng từ dưới hồ tạt lên chỗ cậu,
cậu bật người dậy với tiếng kêu.
-Bớ, sóng thần, cứuuuu…
Ngơ ngơ một lúc cậu mới nhận ra Cáo Con ở dưới hồ nhìn mình cười nham hiểm,
bên cạnh là Stoica đang nhìn cậu với ánh mắt nhìn một đống gì đó mà tạm thời
chưa nghĩ ra.
-Vậy ra hai cô liên thủ hành tôi à.
-Ai bảo cậu chủ trăng hoa.
-Cái éo… tôi trăng hoa lúc nào?
Tùng sửng cồ lên với Cáo Con, cậu biết rằng có lẽ Stoica đang hiểu lầm cậu gì
đó, nhưng có lẽ để thế hơn là giải thích, cậu cũng không thích cô ta.
Cáo Con và Stoica có vẻ thân nhau khá nhanh, còn Tùng vẫn đứng ngoài mà nhai
miếng xúc xích cho đỡ buồn mồm. Chợt thấy gã tóc vàng, cậu nổi hứng mạo hiểm.
-Này anh tóc vàng, ê cậu tóc vàng, êu tóc vàng…
Sau vài lần gọi, cuối cùng gã cũng quay lại với ánh mắt vẫn mang hình viên
pháo. Gã hằn học nói.
-Tôi tên Garul, không phải tóc vàng.
-Ờ thì Garul, này, làm miếng không.
Tùng chìa miếng xúc xích vừa nướng xong ra mời, nhưng đáp lại là thái độ dửng
dưng của gã. Cậu ta thở dài vào vấn đề.
-Tôi nghĩ một tiểu thư ở một đất nước xa xôi chả có lý gì lại đến cái đất nước nghèo nàn này để đòi cưới một thằng chưa hề gặp bao giờ đâu nhỉ? Rốt cục thì các người cần gì ở đây, ở gia tộc tôi hay ở chính tôi?
-Ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng để cho tiểu thư nhà ta để ý ư, buồn cười, cho dù là cả gia tộc nhà ngươi cũng chả là cái đinh gì cả mà kiêu ngạo.
Garul ra vẻ khinh bỉ với Tùng, cậu ta cũng chẳng thể hiện gì, chỉ tiếp tục câu
chuyện.
-Vậy à, chẳng có lẽ tiểu thư của ngươi bị ấm đầu, chà, có lẽ cũng hơi thất vọng, một quý cô xinh đẹp vậy mà có vấn đề thần kinh. Thật đáng tiếc.
Ngay lập tức gã tóc vàng lao vào túm cổ Tùng mà nhấc lên, gã gằn giọng từng
chữ một.
-Mày không có quyền nhắc đến tiểu thư, quyền duy nhất của mày ở đây là chết thôi.
-Dừng tay.
Stoica từ dưới bước lên ngăn cản gã trước khi quá muộn. Garul thả Tùng xuống
và rảo bước ra ngoài theo Stoica. Tùng cũng kêu người thu dọn rồi ra về vơi
Cáo Con.
Những cái bóng liên tiếp di chuyển trong những hàng cây rậm rạp, vài con dơi
theo đó mà bay vòng vòng trên những cột đèn. Chúng di chuyển từ góc này đến
góc khác như đang tìm gì đó, vài con trong đàn đậu xung quanh khu vườn, từ
trong miệng chúng máu bắt đầu trào ra không kiểm soát. Vài con như vậy xung
quanh một khu vực, chả mấy chốc mà chỗ đó đã tanh mùi máu. Những con dơi khác
bên trong khu vực bắt đậu chụm lại một chỗ, bóng đen như nuốt chửng lấy chúng
mà tạo ra một thể sống khác. Ba bóng đen như vậy lần lượt tiếp cận căn biệt
thự của trưởng tộc Phan.
Chả cần hình thức gì, chúng đơn giản chỉ cầm lấy nắm đấm cửa mà vặn mặc cho
tiếng ken kén vẫn vô tư vang lên. Tuy rộng nhưng có vẻ chả có gì làm khó khi
chúng bước qua những cánh cửa phòng mà bước đến cánh cửa gỗ lim. Một cái bóng
đen cầm vào nắm đấm cửa thì ngay lập tức nó phát sáng, tỏa khói nghi ngút,
được một lúc thì tắt dần để lại một màu đen sì trên đó.
Cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt chúng là người đàn ông mặc âu phục đen đang
ngồi trên ghế với điếu thuốc lá. Ông ta thở phì khói thuốc ra mà cất tiếng.
-Chà, già đến ngần này tuổi rồi mà vẫn có kẻ muốn ám sát ta sao. Thật vui vì Thanh Hải này vẫn được người đời nhớ đến.
Một bóng đen trong đám bước lên trước nói với giọng phụ nữ nhưng mang hơi hướm
nước ngoài.
-Lão già, hy vọng lão chết thanh thản, nếu trách thì trách sao lão quá mạnh ấy.
-Vậy cho ta hỏi phát, hôm nay các ngươi định ám sát những ai trong gia tộc này nào?
-Lão và thằng cháu lão.
-Vậy à. Có lẽ chúng mày nên giết tao trước thì hơn.
Dứt lời, ông Thanh Hải chập hai tay lại, từ bốn bức tường xung quanh hiện ra
cơ số những bóng ma mặc giáp trụ cổ, tay cầm khiên kiếm. Sau hiệu lệnh của
Thanh Hải, lập tức bọn âm binh dàn quân bày trận bao vây ba cái bóng đen, lão
già niệm chú, đám âm binh lập tức tấn công. Những cái bóng liên tiếp bị những
mũi kiếm đâm thủng da thịt, lão già mặt biến sắc khi không hề thấy có máu chảy
ra.
Lập tức cả ba cái bóng tan biến, lão cảnh giác xunh quanh. Từ sau lưng lão
xuất hiện cỗ tà khí khiến lão rùng mình, không cần suy nghĩ, lập tức lão chắp
hai tay vào nhau niệm chú cầu thần.
“Uỳnhhhh”
Cả ba cái bóng lập tức bị đánh bay ra vườn, từ trên cửa sổ, Thanh Hải xuất
hiện với luồng áp khí cực mạnh, linh lực tỏa ra tạo thành một làn hơi màu
huyết. Từ hư không xuất hiện một cây nỏ vàng nằm gọn trong tay lão.
-Lâu lắm mới gọi lại ngài, Cao Lỗ vương.
Ba bóng đen cũng lập tức đứng dậy, giọng nói khi nãy lại vang lên kèm theo
tiếng cười gằn.
-Chuẩn bị chết nhé, lão già.