Người đăng: Sysapse
Tại nhà xác bệnh viện thành phố.
Hải Phong nhận nhiệm vụ bảo vệ một nhóm các pháp sư cùng đội khám nghiệm. Với
một sinh vật được cho là ma cà rồng chưa từng xuất hiện trong vòng 300 năm trở
lại đây thì việc cái xác đó là một mẫu vật nghiên cứu quan trọng mà Cục quản
lý không dễ bỏ qua. Nhưng thắc mắc của gã vẫn quanh quẩn trong đầu, tại sao
một mẫu vật quan trọng như vậy lại không được đưa về tổng mà lại phải để ở nhà
xác – nơi vốn có rất nhiều âm hồn, như vậy chả phải rất nguy hiểm sao?
Hải Phong rút cây sáo ra nghịch, với gã, cây sao là một chuỗi những kỷ niệm
buồn, nó là gã nhớ đến thầy của hắn, người đã làm ra cây sáo này. Buổi tối ở
bệnh viện thì khá lạnh, cho dù là đang giữa tháng 5, những âm hồn chả cần phải
kêu gọi cầu kỳ cũng tự động hiện ra trước mắt gã. Đa số toàn là những người
chết vì tai nạn, chết vì bệnh hiểm nghèo,... Từ những đứa trẻ sơ sinh chưa
thành hình, những lão già bơ vơ trước cánh cửa phòng bệnh đến những cô gái
đang tuổi xuân chết vì tự tử. Với kinh nghệm của mình, gã chỉ cần nhìn tình
trạng của vong hồn là biết vong đó chết vì lý do gì, đôi lúc gã tự hỏi liệu có
bao nhiêu vong hồn, oán linh như vậy trên thế giới, liệu có phải con người là
lý do duy nhất sinh ra những oán hận như vậy. Gã chịu, với gã chỉ có tận hưởng
niềm vui trong cuộc sống hữu hạn này.
Những hồn ma đi lại xung quanh khuôn viên bệnh viện, có bàng quan, có tò mò về
những thứ đang diễn ra tại nhà xác, nhưng tuyệt nhiên không hề có bóng ma nào
lại gần được. Một lớp kết giới được giăng bằng bùa Lỗ Ban xung quanh phòng
lạnh khiến bất kỳ vong hồn nào vượt qua cũng bị thiêu chết ngay lập tức.
Trời trở mưa đột ngột, những tiếng sấm liên tục giã vào nhau hòa cùng ánh
chớp. Với thân hình thoăn thoắt của loài bò sát, nó đã thành công tiếp cận
phòng lạnh mà không hề bị Hải Phong phát hiện ra cũng như vô hiệu hóa lớp kết
giới. Những con người yếu đuối không hề được đào tạo về kỹ năng chiến đấu và
phản ứng với tình huống khẩn ngay lập tức bị nó giết chết. Những cái móng sắc
nhọn cùng bộ hàm to bản dễ dàng xé nát đầu con mồi. Tiếng sấm lại vang rền che
đi tiếng gào thét kêu cứu của những nhân viên nghiên cứu.
Từ bên trong miệng nó, một làn khói đen mờ ảo bay ra, bay đến đâu toàn bộ
những vết máu bị hút sạch đến đấy. Làn khói tụ lại bên cạnh cái xác con ma cà
rồng thành một thân hình cao gầy cùng đôi mắt thầm quầng, làn da tái nhợt cùng
đôi bàn tay khẳng khiu.
-Chà, bọn chúng cũng khá quá chứ, đánh chết được phân thân của ta. Này, liệu ngươi có nghĩ cô ta sẽ xử lý bọn chúng không?
-Mày nói nhiều quá, Dạ Quỷ. Mau hấp thụ lại cái xác rồi biến thôi. Thằng cha ngoài kia không phải dạng vừa đâu.
-Ngươi lúc nào cũng hấp tấp.
Nói rồi từ ống tay áo của gã phả ra làn khói đen, nó từ từ bao chùm lấy cái
xác rồi dần dần hòa tan một lớp màng màu đỏ, chúng từ từ bay lại vào tay áo gã
ta. Thấy xong xuôi, con thằn lằn cũng từ từ mở cửa đi ra.
Ngay khi chúng bước ra hành lang, một mũi thương bay tới cắm thẳng đầu gã Dạ
Quỷ, lập tức Hải Phong niệm chú, cậu ta dịch chuyển ngay đến bên cạnh gã cùng
với cây trường thương màu máu trong tay. Hạ thấp trọng tâm, tay thương đưa ra
sau lấy đà, nói thì dài nhưng toàn bộ sự việc chỉ diễn ra chưa đầy hai giây.
Ngay khi Hải Phong định đâm mũi thương vào tên Dạ Quỷ, thì từ đằng sau con
thằn lằn lao tới, cậu ta lập tức nhảy lùi ra sau trước khi nằm gọn trong miệng
con bò sát đó.
Gã xương xẩu rút cây đoản thương ra khỏi đầu, hắn ném cây thương lại cho Hải
Phong, với điệu cười nhếch mép.
-Đúng là ngươi có sức mạnh, cây thương đó ta nhớ không lầm thì nó là hàng của Thiên Lôi đệ nhất, đúng không? Chà, thảo nào nó đủ sức đánh bay được xác của vua vô danh, nhưng ta khuyên ngươi rằng nó không mạnh như ngươi nghĩ đâu, đừng tưởng Al’alaya đã chết.
-Mày nói cái gì?
Gã ta chỉ đưa tay lên đầu chào đáp lại Hải Phong, từ trên cao một làn khói
trắng đục hiện ra và cuốn bay gã cùng tên bò sát, để lại nơi đó như chưa hề có
sự xuất hiện của chúng.
-Vậy ra đó là ý của cấp trên?
Hải Phong nhặt lại cây thương rồi bước vào nhà xác.
-Đó, chuyện là thế đó.
Hiện tại là 7 giờ sáng, Hải Phong đang cùng Tùng ăn sáng ở một quán bún riêu
trên phố. Tùng gọi gã ra để than vãn về vụ của tiểu thư Stoica, còn gã kể lại
vụ tối qua cho Tùng, cả hai coi việc đó như là tán gẫu với trao đổi thông tin.
Tùng gắp đũa bún thả vào thìa rồi cho vào mồm.
-Kể như chú thì chuyện của tôi hệ trọng hơn, cô ta mới có 15 chứ mấy, không biết luật pháp Romania như nào chứ ở Việt Nam thì chắc chắn “ăn cơm nhà nước,mặc áo số” rồi.
Hải Phong rót cốc rượu đưa cho Tùng.
-Như chú sướng chứ khổ éo. Có gái đến nhà hỏi cưới, lại “nhà mặt phố, bố làm to”, ai như tôi, đêm hôm còn đánh nhau tý sấp mặt.
-Cô ơi, cho con bát nữa. – Tùng gọi to. – Thôi vào chuyện chính. Thế có đúng gã đó là dạ quỷ không?
-Có chứ. Cái xác biến mất cùng với cái chết của năm nhân viên, ba thầy bùa, một thầy pháp. Tất cả đều chết khô, không còn một giọt máu.
Tùng đưa cốc rượu lên miệng nhấp chút vị đầu lưỡi.
-Vậy à. Hôm qua Hà cũng cho tôi biết gã đã giết cô ấy chính là gã trong bản phác họa, vậy là gã mà Cáo Con giết chỉ là phân thân, ngoài ra Al’alaya cũng chỉ là để phục vụ cho một kế hoạch nào đó mà hắn đứng đằng sau. Có lẽ là vậy.
-Có thể, ngoài ra cũng không phủ nhận thêm khả năng là có sự có mặt của đám ngoại quốc nữa, cậu cũng nên cẩn thận cô Stoica gì đó đi, chả ngẫu nhiên cô ta đến đây để đòi cưới thằng ất ơ như cậu đâu.
Vừa nói gã vừa gắp đũa bún bỏ vào mồm. Tùng cũng chỉ thở dài.
-Biết thế đếch nào được, nếu cô ta đến đây vì gã Dạ Quỷ đó thật thì có lẽ cô ta cũng biết gì đó, có lẽ dựa vào cô ta cũng là một ý kiến không tồi.
-Khà khà. – Hải Phong nốc cạn cốc rượu. – Ý hay đó, cậu đưa cô ta lên giường để moi thông tin cũng được đó.
-Đậu xanh, chú nói gì cơ?
Hải Phong cười trừ rồi húp nốt bát bún, Tùng cũng cáu tiết mà trút giận vào
từng đũa bún.
-Xong chưa? Cô ơi, tính tiền con với, ba bát bún với chai ba kích.
-Ờ, của con hết trăm ba.
Thanh toán xong xuôi, cả hai đứng dậy. Hải Phong lên xe, đoạn nói.
-Cần đi nhờ không?
-Không, tôi có việc cần làm, đi trước đi.
Hải Phong cũng chỉ cười rồi rồ ga phóng con xế hộp đi, còn Tùng thì rút điện
thoại ra gọi cho ai đó.
-Alo, cho một xe đi chùa Hàm Long nhé.