Người đăng: Sysapse
Không khí trên xe lại rơi vào tình trạng ngột ngạt, Cáo con thì đang ngủ, Tùng
thì đang bận nhắn tin hỏi ông nội về vụ cấp lại quyền truy cập cấp 5 cho cậu.
Với tính ồn ào không ưa sự yên lặng, Hải Phong hết gõ tay vào vô lăng rồi lại
đến ngắm mây cho dù đang lái xe trên cao tốc, cậu ta cần thứ gì đó để nói
chuyện. Chợt gã nhìn thấy vết rách trên bả vai Tùng, hắn nhớ rằng lúc Tùng lao
vào tấn công Tàng Kinh thì bị con quỷ sói chặn lạo và tặng cho một vết cào chỗ
đó, nhưng giờ nhìn lại thì nơi đáng ra phải máu chảy đầm đìa thì nay lại trống
trơn, chỉ có đúng vết rách chứng tỏ con quỷ đó không đánh trượt. Hải Phong đã
tìm ra chủ đề để chém.
-Này anh bạn, tôi nhớ vết rách trên vai cậu là do bị con quỷ cào đúng không? Giờ sao nó trống trơn thế?
Tùng cúi đầu nhìn chỗ áo rách.
-À, chỗ này hả. Đây là một phần năng lực của Phù Đổng đó. Chắc ông đang nghĩ bị chém nhưng không thấy có máu hả? Thực ra lúc bị nó cào tôi cũng bị thương như bất kỳ ai thôi, nhưng khác ở chỗ năng lực của Phù Đổng là khả năng đưa cơ thể về trạng thái hoàn hảo nhất.
-Hể, vậy ra thỉnh thần là thỉnh luôn cả năng lực của vị thần đó sao. Không có tác dụng phụ à?
-Không, chỉ khi lạm dụng mới dẫn đến tình trạng “chiếm hữu” thôi. Phép này cho phép đưa toàn bộ cơ thể về trạng thái gần giống với thần nhất, cơ bản là vậy, còn nâng cao thì kể đến sáng mai cũng không hết.
-Cứ kể đi, đỡ buồn.
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi họ về đến Hà Nội.
Không gian mờ mờ ảo ảo như phê “lá đu đủ”, một tồn tại không hình không bóng,
xung quanh là những kẻ mặc áo chùm đầu, kẻ quỳ người đứng, ai ai cũng hướng về
phía tồn tại đó.
Từ hư không một làn khói hiện ra mang theo Tàng Kinh và Đán Thành, những kẻ
đang quỳ ngay lập tức xê ra nhường chỗ cho hai kẻ vừa xuất hiện. Tàn thuốc rơi
xuống đất, kèm theo là lời của Đán Thành.
-Kính chào chủ nhân của tôi.
Bên cạnh Tàng Kinh thấy gã cao kều giở giọng móc máy liền vã mồ hôi, hắn huých
vào tay Đán Thành nói nhỏ.
-Này mày nói kiểu gì thế, muốn chết à?
Gã vẫn cứ dưng dưng đứng đó, đôi mắt ánh lên hình viên đạn phóng về phía tồn
tại đó.
-Ngươi có ý kiến gì à, Đán Thành?
-Cũng không có gì nhiều, chỉ là tôi hơi thắc mắc liệu ông có kế hoạch gì cao siêu mà liên quan đến cả tộc Phan thế? Dạ Quỷ vì lý do gì mà bị đánh cho xém chết như vậy? Tôi hy vọng ông sẽ chô tôi câu trả lời, tôi cần biết mình đang phải liều mạng vì thứ gì?
Từ trong bóng tối, một nam thanh niên bước ra với vẻ cao ngạo, mái tóc trắng
đi kèm đôi mắt ánh lên tia khinh thường đối với Đán Thành. Thấy tên tóc trắng
Đán Thành có vẻ giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm của mình.
-Tên khố rách áo ôm như mày cũng có quyền được biết kế hoạch của chủ nhân à, mày nên nhớ ai là người đưa mày vào đây, cho mày hy vọng. Ở đây mày chỉ có hai quyền, một là làm, hai là chết…
-Vậy cơ à, liệu để xem thằng khố rách áo ôm này có thể làm gì mày nhé.
Dứt lời một làn khói mỏng phóng vụt đi, nam thanh niên kia nhanh chóng lách
người né tránh, làn khói va vào vách tường không gây ra tiếng động nhưng để
lại trên đó là cái rãnh sâu hoắm như có vật sắc chém vào vậy.
-Được, để tao cho mày đi tham quan Hoàng Tuyền một chuyến.
-Dừng lại đi Lục Thanh.
Tiếng nói vang lên mang áp lực khiến cho tất cả ai ai cũng sợ hãi. Những tên
lép tép bên ngoài đứa nào cũng nằm bẹp dưới đất vì sợ, ngay cả Tàng Kinh cũng
đổ mồ hôi hột khi nghe thấy âm thanh đó. Chỉ duy mỗi nam thanh niên tên Lục
Thanh và Đán Thành là vẫn đứng vững khổng một chút sợ hãi.
-Chắc ngươi cũng muốn biết đầu đuôi câu chuyện hả, Đán Thành.
Gã cao kều im lặng, mắt vẫn nhìn tồn tại đó.
-Chắc ngươi đã nghe đến Al’alaya?
-Có, ông ta thì sao?
-Ngươi có nghĩ câu “chuyện bà kể cháu nghe” đó có thật không?
-Chịu, ta đâu phải người Phù Lá.
-Sau câu chuyện mà người ta vẫn hay kể đó còn một phần nữa mà người đời không hề hay biết. Chắc ngươi đã nghe đến việc Al’alaya dụ giỗ vua vô danh trở thành ác thần chứ hả, phần còn thiếu là sau khi vua vô danh chết, Al’alaya cũng đã bị Cha Thần trừng phạt bằng cách tách ông ta ra làm ba phần, mỗi phần tuy không bị phong ấn nhưng đều bị thất lạc, chỉ duy nhất một phần là đã bị Cha Thần phá hủy.
Đán Thành nghe đến đây bắt đầu ngờ ngợ ra mọi chuyện.
-Vậy là ông muốn tìm lại những phần đã mất?
-Chuẩn rồi đấy. Nói đến đây chắc ngươi cũng đã biết ta là ai rồi chứ nhỉ.
Cao kều mặt đanh lại nhìn tồn tại đó.
-Ông nói một phần đã bị đánh tan, vậy làm thế nào mà… Khoan, chẵng lẽ là vua vô danh đó?
-Ngươi hiểu nhanh đấy. Thực sự từ trước đến nay có rất ít người biết về câu chuyện này, số người tường tận nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta sai Dạ Quỷ chuẩn bị ở ngọn núi đó từ lâu vì ta linh cảm một trong những thứ ta cần sẽ đến đó, ta cần thứ đó.
Bây giờ trong thâm tâm Đán Thành đang cố gắng tiêu hóa nốt số thông tin còn
lại.
-Vậy ông định làm gì khi thành công?
-Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Tất nhiên là trả thù rồi, ta sẽ đập nát cả thiên giới, rồi cả vũ trụ này sẽ lại thuộc về ta như đã từng.
Chiếc xe chạy băng băng ra ngoại ô Hà Nội, giờ là 7 giờ tối. Cáo con hiện đã
biến về dạng tí hon nằm thu lu trong túi áo Tùng, cô ta có vẻ là loài máu
lạnh. Dù gọi là khu ngoại ô nhưng đường phố vẫn rực ánh đèn như trung tâm
thành phố. Chạy qua vài cung đường lắt léo, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại
trước một quán cà phê nhỏ.
Bước vào quán, Tùng cũng phải choáng trước độ “chất” của không gian bên trong.
Những cái bàn đến cái ghế sắp xếp tinh tế đến lạ, những chậu cây cảnh treo
trên bức tường đẹp đến bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn cả vẫn là cô gái ở quầy pha
chế. Với bộ kimono lam nhạt, mái tóc nâu hạt dẻ xõa ngắn ngang vai cùng đôi
mắt có chút gì đó buồn man mác, nhưng vẫn có tia sắc lạnh toát lên vẻ cá tính
cùng cảm giác gì đó nguy hiểm.
Cô ta đứng đó với quyển sách trên tay, khung cảnh đó khiến Tùng không thể rời
mắt được. Có lẽ cậu ta vẫn sẽ đứng giữa quán như thằng “đao” nếu không có
tiếng Hải Phong cắt ngang mạch cảm xúc của cậu.
-BÀ CHỦ, CHO LY CÀ PHÊ SỮA KHÔNG ĐƯỜNG.
Quay lại thấy Hải Phong đã ngồi xuống bàn từ lúc nào, Tùng cũng cun cút ngồi
xuống theo. Đương mải suy nghĩ thì ngay lập tức một cốc cà phê sữa từ trên đập
thẳng xuống bàn kèm theo giọng nói mang đến cảm giác nguy hiểm.
-Lâu lắm không gặp lại cậu, Hải Phong nhể.
Gã ngước đầu lên nhìn, miệng cười tươi hết cỡ.
-Mới vài tuần chứ mấy, Yomi nhỉ.