Người đăng: luubi3112@
Đúng như những gì Eothur dự đoán. Thanh kiếm đen trông có vẻ cũ kỹ của đối
phương cứng rắn, dẻo dai hơn cái hình tượng bên ngoài của nó. Lưỡi kiếm kẻ thù
xẹt qua lưỡi kiếm Bloodblade, tạo ra một làn âm thanh “ Két,... “.
Eothur tiếp tục múa vũ khí trong tay mình. Hắn giơ nó lên cao và bổ mạnh
xuống, như một đòn búa tạ tràn đầy sức ép có thể đánh tan mọi thứ đang cản
đường đi của nó.
Vua phù thủy không hề thua kém gì. Đây là một tên đã sống mấy nghìn năm qua,
ngoài những phép thuật hắc ám đã khiến cái danh tiếng của kẻ này vang dội, thì
những kỹ năng chiến đấu cũng rất đáng sợ. Ngay cả những chiến binh tài ba cũng
phải e ngại khi chiến đấu một chọi một.
Thậm chí có hàng tá các dũng sĩ con người đã phải nằm dưới chân Vua phù thủy,
vĩnh biệt thế giới Arda.
Thanh kiếm đen cuốn vào Bloodbalde, va chạm vào nhau ở trên không trung rồi
lại tách nhau ra.
“ Kiếm thuật của tên Vua phù thủy mạnh thật. “ Eothur ngẫm nghĩ trong đầu, rồi
tập trung trở lại trong trận đánh.
“ Mạnh thì sao,... mình có kém gì với đối phương đâu. “
Eothur liên tục phối hợp các đòn tấn công chết chóc và nguy hiểm, bằng hết sức
mạnh của cơ thể mình. Những đòn nào của hắn cũng đều chứa đầy sức ép khủng
khiếp giáng xuống bóng ma phía trước. Buộc cho Vua phù thủy phải liên tục rút
lui.
“ Keng,... Keng,... Keng,... “ Âm thanh từ hai vũ khí cùng phát ra liên hồi,
không ngừng nghỉ. Chúng cứ đều đặn như là tiếng nhịp của các thợ rèn gõ cây
búa mình tạo nên một món vật phẩm.
Dưới sự đè đánh của con người trẻ tuổi. Khiến Vua phù thủy có chút không tin
vào trạng thái mình bây giờ. Và rồi những ý nghĩ đó đã khiến tên đó mất tập
trung, lộ ra một sơ hở bên phải.
“ Chết,... ! “ Eothur gầm thét lên. Trong chớp mắt, hắn dùng hết sức của cơ
bắp mình để đánh ngang vào bên hông của Vua Phù Thủy.
“ Bụp,... “ Lưỡi kiếm Bloodblade vốn sẽ phải cắt ngang hông của kẻ thù, thì
nay lại va mạnh vào một tấm chắn được tạo ra bởi làn khói bóng tối.
Mặc dù đã đánh xuyên qua nó nhưng sức mạnh lại bị suy giảm đi vài lần, chỉ tạo
ra một vết thương nhỏ trước khi Vua phù thủy kịp thời né tránh.
“ Phép thuật,... “ Eothur thì thầm.
“ Buộc ta phải sử dụng đến thứ này,... loài người. Ngươi phải chết. “ Vua phù
thủy rít lên cái âm thanh của mình. Tạo ra một luồng sóng âm mạnh mẽ vang vọng
ra xung quanh.
Eothur cảm thấy quần áo mình như có một cơn gió thổi ép vào bất ngờ. Đó chỉ là
bề ngoài, về mức tinh thần hay còn gọi là linh hồn, hắn như bị thứ gì đó đánh
mạnh vào gây nên cảm giác choáng váng, đau đầu.
Tên ấy chụp lấy thời cơ, nhanh chóng tung ra một đòn đâm mạnh vào trái tim của
Eothur.
Cố gắng đè nén cơn đau đầu lại. Eothur xoay vòng cổ tay mình, đưa mũi kiếm
đánh ngang sang một bên, vào phần thân của vũ khí Vua phù thủy. Do lực sử dụng
không nhiều, chỉ mới làm chệch đi một chút hướng của đòn tấn công nguy hiểm
đó.
Mũi kiếm đen xẹt ngang vào bên nách của Eothur. Đụng chạm vào tấm lưới giáp
xích, nhờ có nó mà lưỡi kiếm của kẻ thù không gây nên vết thương nào cho hắn.
Còn nếu không, thì hắn nhất định sẽ phải dính lấy sức mạnh bóng tối lan truyền
vào trong cơ thể mình. Phá tan lấy nguồn sinh lực đang tồn tại.
Eothur giật lấy thời cơ mà lùi lại nhiều bước. Tay trái hơi chút ôm đầu, tay
phải vẫn cầm Bloodblade chĩa xuống đất.
“ Ngươi chỉ có,... như vậy thôi sao,... chó con. “
“ Giết nó,... !!! “ Tên cầm đầu bọn Nazgul thịnh nộ thêm nhiều lần trước lời
trêu tức, liền ra lệnh cho 8 tên còn lại. Đối phương không quan tâm đến thanh
danh của mình, dù sao về cơ bản thì nó vốn đã thối nát lắm rồi.
Tất cả chúng đồng loạt cầm chặt vũ khí trong tay, rồi lao đến tấn công Eothur.
Lần này thì hắn có thể nói, thật sự là mình đã tiến vào tình thế nguy cấp nhất
trong cuộc đời.
May mắn thay, dư âm của phép thuật khiến Eothur đau đầu đã giảm bớt.
Thế nên hắn có thể vừa di chuyển lấy phần chân dưới. Vừa vung kiếm đỡ trên, đỡ
dưới, đỡ trái, đỡ phải và phải cẩn thận những đòn từ phía sau lưng.
Nhưng xét cho cùng, Eothur không phải là thần thánh. Hắn không thể nào ngăn
cản hết 8 tên có kiếm thuật tài giỏi phối hợp với nhau. Từ từ, chiếc áo giáp
xích cũng bắt đầu chịu hết nổi, và có những vết thương trên người.
Sau lưng hai nhát, ngực suýt nữa bị đâm thủng. Chân một và vai cũng dính một.
Ngoài ra, có vẻ như vũ khí của các tên Nazgul bình thường khác, không ẩn chứa
sức mạnh bóng tối như tên Vua Phù Thủy.
“ Lùi lại,... “ Vua phù thủy đứng sau nãy giờ ra lệnh. Nhìn lấy Eothur đang đổ
máu xuống đất mà cất tiếng tiếp theo.
“ Loài người,... ngươi sẽ phải trả giá những gì mà ngươi nói. “ Kết thúc lời,
thanh kiếm của tên đó tự nhiên được bao phủ bởi một nguồn sức mạnh huyền bí,
hắc ám và tà ác.
“ Bùm,... “ Các không khí xung quanh bị đẩy lùi ra. Một ngọn lửa nóng bỏng
trộn lẫn giữa màu đen và đỏ nổi lên thân kiếm của Vua phù thủy. Nó tạo ra ánh
sáng trong màn đêm u tối, một nguồn ánh sáng khủng bố chứ không phải thánh
thiện gì.
Không một lời nào được cất lên nữa. Cứ thế mà đòn tấn công chứa đầy sức mạnh
phép thuật đánh xuống người Eothur.
Hắn cũng không ngồi đó mà chờ chết. Dùng đòn tấn công của mình làm thành tấm
chắn như kỹ thuật mà hắn thường hay sử dụng, vung lấy bảo bối trong tay va
chạm vào thứ kia.
“ Đùng,... “ Một tiếng nổ vang lớn. Dưới nguồn năng lượng đó, thân kiếm
Bloodblade tràn đầy vết nứt khác nhau, và chỉ cần một tác động nhẹ là nó có
thể hóa thành trăm mảnh vụn.
“ Keng,... “ Bloodblade rớt xuống đất. Và hóa thành nhiều mảnh như đã được dự
đoán trước.
Cả đám Nazgul lẫn tên cầm đầu đứng yên, trong làn khói bụi bao phủ xung quanh.
Từ từ, cơn gió thổi ngang qua khiến bụi bay đi hết và tầm nhìn quay trở lại rõ
ràng.
Trước mặt chúng giờ đây đã hóa thành đống hỗn độn, những tảng đá vụn của bờ
cầu rơi lổn ngổn dưới mặt đất, có những vết cháy đen thui vẫn còn in trên
đất,... đây là những bằng chứng của sức mạnh uy lực về phép thuật tên Vua Phù
Thủy dùng khi nãy.
Người bình thường thấy được nhất định sẽ hoảng hồn và khiếp sợ.
Chỉ là,... ở đây hình như thiếu một thứ,... đó chính là Eothur,... hắn đã bị
nổ tan xác hay biến mất đâu rồi.
...
Sáng hôm sau, Frodo cùng với người bạn của mình là Samwise Gamgee bắt đầu lên
đường. Ngoài ra, họ còn có một người đồng hành đi theo là Peregrin Took, hay
được gọi là Pippin.
Anh chàng Hobbit này có khuôn mặt hơi chút ngây ngô,… nói trắng là đần. Nhưng
theo một góc nhìn phân chia nào đó, cái ngốc nghếch của cậu ta có chút khá dễ
mến, rất tạo thiện cảm với những người xung quanh mới gặp mặt.
Do chuyến hành trình này cần phải giữ bí mật. Frodo đã nói dối với cậu ta và
tất cả mọi người Hobbit khác. Cậu đã bán căn nhà Bag End cho gia đình
Sackville-Baggins, và mua một căn mới ở Buckland trước đó. Giờ là lúc cậu sẽ
chuyển tới nơi đó để ở.
Trong chuyến hành trình ngày đầu tiên thì không có vấn đề gì cả. Nhưng sang
ngày thứ hai thì có chuyện khủng khiếp đã xảy ra, họ đã bị một tên kỵ sĩ đen
cụt tay chặng đường.
Ngay trong lúc nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn thân ba chàng Hobbit nhỏ bé, thì có
những tiếng hát từ đâu đó xuất hiện.
Từ trong cánh rừng xuất hiện là một đàn người Elves đang di chuyển. Vừa đi họ
vừa hát những khúc ca thần thánh của mình, chính cái âm thanh trong sáng,
thanh cao ấy đã đuổi tên Kỵ sĩ đen phải bỏ chạy.
Rồi một trong những người Elves đó phát hiện ra các chàng Hobbit. Họ đã mời
các cậu cùng nhau nghỉ tối, cắm trại tại một bãi đất trống.
Frodo và hai người bạn của mình đã được chào đón ân cần. Người Elves đã cho họ
bánh mì, trái cây và thức uống thơm ngon.
Đêm hôm đó, Frodo đã nói chuyện với một người Elves có tên là Gildor. Anh ấy
biết về bác của cậu, Bilbo Baggins. Thông qua ông mà anh cũng nhận ra cậu ngay
khi vừa mới gặp mặt.
Gildor đã cảnh cáo Frodo về sự nguy hiểm của hành trình này. Cho cậu biết
Sauron đang tìm kiếm cậu và anh cũng không biết lý do là vì sao. Ngoài ra, anh
cũng đưa ra cho cậu về những lời khuyên khi đang vắng mặt Gandalf.
Sáng hôm sau, Frodo và hai người bạn của mình tiếp tục lên đường. Trước khi
đi, Gildor đã nói với cậu rằng anh sẽ thông báo cho những người Elves khác và
đồng minh của họ. Sẽ có người giúp đỡ cậu trên cuộc hành trình này.
Frodo cũng vui vẻ cảm ơn anh rất nhiều. Trong lòng cậu chợt nhớ đến một người.
Eothur,... không biết anh ta có đang trên đường tới cây cầu không ?
...
Eothur đang chìm mình vào trong không gian hư vô, một nơi mà chẳng có gì ngoài
bóng tối, không một chút tia sáng nào. Đột nhiên hắn vô tình cảm nhận một thứ
gì đó. Một âm thanh của người phụ nữ,... nàng ấy đang nói gì.
“ T,.. i,.. nh “ Eothur cố gắng với lấy cái giọng nói quen thuộc đó.
“ Tỉnh,... lại. “ Đây chẳng phải là giọng nói của Ewen, người hắn yêu thương
sao.
Tỉnh lại ? Cùng với đó, hắn tự nhiên thấy một ánh sáng chói lóa xuất hiện từ
trên cao trong cái không gian vô định. Nó lao vào hắn với một tốc độ cực kỳ
nhanh chóng như một thiên thạch sắp va vào trái đất với vận tốc của viên đạn.
“ Hả,.. hừ,... hừ. “ Eothur hoảng hốt bật dậy rồi thở mạnh.
“ Chuyện gì đã xảy ra,... ? “ Khi này những ký ức từ đâu đó ùa về, trở lại
trong tâm trí của hắn.
“ Mình,... “ Eothur nhớ lại cuộc giao tranh trong cái đêm u ám đó. Hắn đã bị
đòn tấn công của Vua Phù Thủy đánh bay và rớt xuống dòng sông, cơ thể bị
thương khá nặng với những vết bỏng, vết chém đau đớn. Bloodblade thì tuột mất
khỏi tay.
Trong khi bị dòng nước cuốn trôi mạnh mẽ và trước khi bất tỉnh. Eothur mơ hồ
cảm nhận được nước sông tự nhiên chạy chậm lại, nó bao vây lấy xung quanh hắn,
như đang nâng đỡ một người con trong vòng tay ấm áp của mẹ. Và nó đưa hắn vào
bờ, chứng kiến được một người phụ nữ. Đó cũng là lúc hắn bất tỉnh và chìm
trong cái không gian vô bến bờ đó.
“ Cậu đã tỉnh lại rồi. “
“ Ông,... là ai ? “ Eothur giật mình nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên
chiếc ghế.
Ông ta,... có dáng vẻ không cao to lắm. Nhưng vẫn hơn so với người Hobbit. Bộ
râu là một điểm đặc biệt, vì nó rất rậm rạp và có màu nâu lẫn màu bạc len lỏi
bên trong. Ngoài ra, người đàn ông này đang mặc bên ngoài là chiếc áo khoác
màu xanh.
“ Ta ư,... ta là Tom Bombadil. “
“ Tom Bom,... Tôi đang ở đâu đây ? “ Eothur tính xuống giường, nhưng vết
thương trên người đã khiến hắn có chút đau nhói.
“ Nhà của ta. “
Eothur lật ra cái chăn mỏng, phát hiện các vết thương đã được băng bó kỹ
lưỡng. Cùng với đó là các vết bỏng trên người, tay, khuôn mặt. Giờ đây hắn
trông giống như một xác ướp Ai Cập bị cuốn chặt toàn thân.
“ Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi ? “
Tom Bombadil nhún vai đáp lại. “ Khoảng một ngày hai đêm. “
“ Một ngày hai đêm,... Chết Thật. Tôi cần rời khỏi đây,... “ Eothur cố gắng
đứng dậy. Hắn cần phải đón Frodo và Sam, hai người họ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“ Bình tĩnh đi chàng trai. “ Tom nhảy xuống ghế và đè hắn trở lại giường.
“ Cậu đã chiến đấu rất mệt mỏi. Việc bây giờ cậu cần làm là nghỉ ngơi. “
Khi này cánh cửa căn phòng đã được mở. Một người phụ nữ có mái tóc màu vàng
bước vào, bà ta mặc trên người là một chiếc đầm màu xanh lá. Phần thắt lưng
được làm bằng vàng, có tạo dáng như một chuỗi hoa loa kèn. Chúng là những đặc
điểm bắt mắt nhất khi Eothur nhìn thấy.
“ Cô,... “ Eothur có thể nhận ra khuôn mặt này. Chính cô ta đã cứu hắn trước
khi bất tỉnh.
“ Đây là Goldberry,... phu nhân của ta. “ Tom giới thiệu.
Tự nhiên Eothur chợt nhớ ra, mình chưa hề thốt lên lời cảm tạ với hai vị ân
nhân này.
“ Cảm ơn hai vị đã cứu tôi,... Nhưng,... “ Eothur tính nói thêm, mình còn có
việc phải làm. Song, một thứ gì đó nặng nề đập vào tâm trí hắn, khiến hắn một
lần nữa bất tỉnh trên giường.
Goldberry nãy giờ chưa hề lên thốt lên lời tiến tới. Bà ta đắp chăn che chắn
toàn thân Eothur, do trước đó hắn vừa đẩy ra.
“ Trông cậu ta có vẻ gấp gáp. “ Bà nói với chồng mình. Cái âm thanh nhẹ nhàng,
hiền dịu như mặt nước hồ tĩnh lặng bay xung quanh căn phòng.
Tom Bombadil chỉ lắc đầu, ý bảo mình không biết vì sao.
“ Sao anh lại cứu cậu ấy ? “ Bà ấy hỏi một lần nữa.
“ Manwe,... và Varda. Hai người họ đã báo hiệu cho anh. “
“ Chúa tể và Nữ Hoàng,... “ Goldberry nhăn trán mình lại.
“ Cậu ta,... “ Bà nhìn sang Eothur tiếp tục nói.
“ Anh không biết,... nhưng bên trong cậu có chút sức mạnh của Valar. “
Goldberry nghe vậy liền giật mình rồi quay đầu nhìn ông.