Người đăng: luubi3112@
“ Chào Nob. Buổi sáng hôm nay thế nào ? “ Eothur rời khỏi chiếc cầu thang và
gặp mặt anh chàng phục vụ đang lau dọn những chiếc bàn. Hắn chào hỏi lấy cậu
ta trước.
“ Vẫn như mọi khi thưa ngài... Hết dọn dẹp rồi lại nấu ăn và phục vụ. Nhưng sự
có mặt của ngài, đã khiến cuộc sống tôi pha trộn thêm chút điều gì khác lạ so
với bình thường. “
“ Đừng nịnh nọt ta hoài như thế chứ anh bạn... “ Eothur phì cười với câu đáp
lại, rồi nói tiếp.
“ Nếu cậu rảnh việc thì có thể lấy ta bánh mì trắng và mật ong, như hôm qua
đấy. “
“ Ngài không tính thưởng thức món mới sao ? “
“ Món mới, là thứ nào ? “
“ Vâng. Bánh mì nướng bơ, thưa ngài. Tôi đảm bảo là nó sẽ còn nóng hổi đến tận
bàn của ngài và cái mùi thơm béo ngậy, ngọt ngào của nó sẽ khiến mọi thứ trở
nên kỳ lạ hơn so bình thường. “
“ Vậy thay bánh mì trắng đổi thành nó đi. “
“ Ngài quả thật là sáng suốt khi nghe tôi. Đảm bảo ngài sẽ không thất vọng về
nó đâu. “
Eothur khẽ cười không thành tiếng. Còn chàng Hobbit phục vụ chạy về phòng bếp,
bắt tay để làm những gì mình đã nhận.
Nhìn cái bóng nhỏ con biến mất sau cánh cửa, Eothur nín cười lại lắc đầu. Rồi
giương mắt mình quan sát xung quanh như sáng nào hắn cũng làm.
Do là mặt trời vừa mới ló rạng nên ít người nào ghé vào đây, chỉ có một số tên
trộm cắp với bộ dáng say xỉn là hay tụ tập.
Thấy chủ quán đang ngáp dài ngáp ngắn, Eothur cũng chán ngẫm. Hắn thu hồi ánh
mắt mình, và lấy ra tấm bản đồ. Ngày mai hắn sẽ tới BuckLand để đón hai vị
Hobbit trẻ tuổi kia, rồi họ sẽ cùng nhau đến Rivendell.
“ Này,... xì. “ Có một say xỉn tiến đến trước bàn của hắn khẽ kêu.
“ Là ngươi à, có tin gì mới biết về phương bắc không ? “ Eothur ngước đầu liếc
qua đối phương. Tên có dáng vẻ đang gật gù và bộ tóc rối xù đứng trước mặt hắn
là một tên thủ lĩnh trộm cắp, một kẻ có quen biết khá rộng cũng là người nắm
giữ tin tức lưu thông khu vực này.
“ Có,... năm đồng vàng. “ Tên kia chưa gì đã ra với giá đắt “ cắt cổ “.
“ Nói đi,... “
“ Như chúng ta đã bàn. “ Tên kia xòe chiếc tay đen thui ra.
“ Tin tức trước,... “ Eothur không mặn không nhạt đáp lại.
“ Hừ,... “ Kẻ kia thở mạnh ra, nhưng không dám đụng vào Eothur. Vì một tên
thông minh như hắn biết kẻ trước mình nguy hiểm thế nào,... hai ngày trước chỉ
bằng tay không đã đánh gục hết 5 tên chặn đường cướp bóc.
Một chiến tích quá khủng khiếp, chưa nói đến thanh kiếm đối phương đang mang
trên người, không hề động đậy đến nó.
“ Vài tháng trước. Tại vương quốc Erebor người lùn, có một tên sứ giả nào đó
tới đấy. Chúng ta không biết hắn là ai ? Nhưng sau khi hắn rời khỏi, người lùn
đã đóng cửa vương quốc, nghe đồn họ đang chuẩn bị vũ khí với những lò rèn ngày
đêm không bao giờ tắt... “
“ Độ xác thực thế nào ? “ Eothur ngắt lời ông ta.
“ Chính xác như mắt tôi nhìn thấy. Bởi vì ngay cả Dale cũng đang được chuyển
vũ khí từ Erebor ra. “ Người kia chỉ vào mắt mình như đảm bảo tin tức này là
thật.
“ Ngoài ra,... “ Ông ta dừng lại. Đưa ra ba ngón tay để đòi thêm tiền.
Eothur nhíu mày một chút, nhưng vẫn đồng ý.
“ Nói tiếp,... “
“ Hề hề,... ta biết cậu bao giờ cũng chịu chi mà. “
“ Đừng nhiều lời nữa. “
“ Đừng khó tính thế chứ. Ở phương đông của người Easterlings,... một đội quân
đang được tập hợp và kêu gọi. “
“ Bởi ai ? “
“ Còn ai nữa, con mắt trên ngọn núi Doom đấy. “
Eothur chợt ngẩn người ra khi nghe được, và phải mất một giây mới trở về trạng
thái như cũ. Nhưng trong lòng còn khá rối loạn.
“ Xem ra chiến tranh sắp xảy ra là thật. “
Rồi nhìn thấy hai con mắt mong chờ của đối phương sắp rớt ra ngoài. Eothur ném
lấy túi tiền và nói. “ Tiền đây,... “
“ Nặng trĩu,... thật là tuyệt vời làm sao. “ Tên kia cầm lấy nó với khuôn mặt
tràn đầy thỏa mãn, như mình đang đứng trước một kho báu sáng bóng. Hắn ta cũng
không mở chiếc túi ra quan sát và đong đếm, mà đem nhét vào trong người.
Khi thực hiện các thao tác cất giấu xong thì nói tiếp.
“ À,... có một thứ tin khuyến mãi cho cậu. “
Thấy vẻ mặt không muốn nhiều lời của Eothur, làm người kia không thể kéo dài
thêm thời gian nữa mà nói toạc ra.
“ Một bọn kỵ sĩ đen,... chúng đang đến vùng Shire. “
“ Là sao ? “
“ Nghe đồn là tìm Baggins gì đó,... “
...
Trở về căn phòng của mình mà không đụng đến món ăn nào cả, Eothur ngồi xuống
chiếc giường mà trầm tư.
Bốn chữ “ Bọn kỵ sĩ đen “,... chúng cứ loanh quanh trong tâm trí hắn lúc này.
Còn có cả cái họ là “ Baggins. “ Liệu chúng có phải đang tìm Frodo không,...
hay chỉ là do trùng hợp thôi.
Mà chúng tìm họ Baggins để làm gì ? Có thể ai đó trong làng cũng mang họ đấy
thì sao ?,...
Hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đáp.
…
Gần cả một buổi hôm đó, Eothu cứ đi qua đi lại trong phòng. Trong lòng có một
linh cảm không hay ho lắm.
“ Không được... hôm nay nhất định phải tới đó. “
Rồi chụp lấy thanh kiếm Bloodbalde của mình treo lên bên hông, lấy đồ đạc và
trực tiếp ra khỏi phòng.
“ Nob,... tôi có việc. Cậu hãy giúp tôi giữ phòng. Cầm lấy tiền đi. “ Đi ngang
qua chàng Hobbit. Eothur ném cho cậu ta một túi tiền nhỏ, nhắc nhở trong nháy
mắt và biết mất sau cánh cửa.
...
Trong thời gian này tại vùng Shire, ở Bag End.
“ Frodo,... nhanh thôi nào. Rosie cũng sẽ ở đó ngày hôm nay. “
“ Từ từ Sam,... mình cần chỉnh lại cái nơ này một chút. “
Frodo nhìn vào trong gương, nơi đang phản chiếu lại bản thân mình. Sau ngày
hôm nay sẽ là lúc cậu bước qua tuổi thứ năm mươi trong cuộc đời, và cũng là
lúc cậu sẽ bắt đầu chuyến phiêu lưu như bác mình đã làm.
“ Phiêu lưu hay là trách nhiệm ? “ Frodo chỉnh lại câu nói trong đầu mình.
“ E rằng là trách nhiệm đi. “ Cậu thú nhận rồi thở dài một hơi. Nhớ lại những
gì Gandalf cảnh báo khiến cho lòng mình trở nên nặng nhọc.
“ Frodo,… “
“ Được rồi mình tới ngay đây. “
…
Do đi quá vội vã, nên Eothur cũng không dừng chân ở đâu nhiều. Đến trời tối
thì hắn vẫn cố gắng di chuyển. Hắn tính đợi khi nào mình qua cầu, rồi hãy kiếm
một nơi có bãi đất trống nào đó mà dừng lại qua đêm.
“ Bịch,… bịch. “ Chuyện gì vậy.
Eothur giật mình, đây là tiếng của lũ ngựa di chuyển. Hắn có thể nhận ra nó,
cách đây khoảng vài trăm bước chân.
“ Trời tối thế này mà đoàn người nào còn phi nước đại nữa. “
Nghi ngờ trong lòng. Eothur nhìn hai bên đường có những gốc cây xanh và bụi
rậm che chắn, hắn liền chui vào bên trong. Phủ lấy chiếc áo choàng mặc trên
người, che khắp toàn bộ cơ thể mình, thậm chí là phần miệng.
Chỉ chừa lại hai con mắt để quan sát.
Nhờ chiếc áo choàng có màu xám và xanh lá, nó có thể giúp Eothur hòa nhập với
các cảnh vật cây cối xung quanh mình. Cộng thêm bóng tối làm màn che, thì
không thể nào phát hiện được hắn bằng mắt thường cả. Trừ khi dùng các giác
quan khác như mũi của lũ chó săn,…
Lấy tay bịt nhẹ miệng mình, Eothur điều chỉnh hô hấp lại sao cho thật đều đặn,
nhẹ nhàng.
Khoảng gần 10 phút sau, một đám người từ đâu bắt đầu xuất hiện trước tầm mắt
của Eothur.
Bọn họ không sử dụng bất kỳ một ngọn đuốc sáng nào đi trên đường, do đó hắn
không thể nhìn rõ số người là bao nhiêu.
“ Quái lạ,... chẳng lẽ đây là đám kỵ sĩ đen mà tên buôn tình báo nói đến. “
Chờ thêm một lát, Eothur cuối cùng có thể nhìn thấy được bọn chúng, nhờ những
ánh sáng của các vì sao chiếu rọi xuống con đường mòn.
Càng nhìn rõ Eothur càng cảm thấy hoảng hốt. Vì trông chúng chẳng có vẻ gì là
có sinh khí trong người cả, như một sinh vật đã chết với cơ thể tràn đầy tử
khí.
Cả đám mặc trên mình là những chiếc áo choàng đen, che khuất toàn bộ cơ thể
trong bóng tối. Kể cả ánh mắt, chúng còn dấu kín bản thân mình hơn Eothur nữa.
Dưới chân chúng thì là những con ngựa chiến mã màu đen, được trang bị giáp sắt
bảo hộ gớm guốc với các chiếc gai nhọn đã thể hiện sự hung dữ của mình. Ngoài
ra, đôi mắt của con ngựa đỏ lè khiến hắn có thể cảm nhận được sự thịnh nộ
không bao giờ ngừng nghỉ của lũ ngựa này.
Điều gì đã khiến chúng hóa thành như vậy. Thật là khủng khiếp.
“ Hí,... “ Tên cầm đầu bọn chúng đột nhiên cho ngựa thắng gấp lại. Cách Eothur
chưa đến 5 mét.
Hắn nhảy xuống ngựa với âm thanh “ Bịch “, thể hiện sự nặng nề bên trong chiếc
áo choàng đó. Nhờ đấy, Eothur có thể đoán chắc cả bọn này đều mang trên người
là những bộ giáp sắt hạng nặng.
“ Hừ, Hừ... “ Âm thanh tiếng thở nặng của lũ ngựa khiến không gian xung quanh
trở nên lạnh lẽo, ghê rợn thêm nhiều lần.
Tên cầm đầu rút thanh kiếm với phần lưỡi có nhiều vết mẻ. Nhưng Eothur chẳng
dám coi thường nó, vì hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh bóng tối nào đó ẩn
núp bên trong.
Một sức mạnh tà ác đến nổi mà hắn có cảm giác mình rất căm ghét nó. Như hắn và
nó trời sinh vốn đã đối nghịch với nhau, một sức mạnh mà hắn muốn lao ra đánh
bại nó ngay bây giờ.
Sự căm hận đó hối thúc toàn bộ cơ thể Eothur, làm trái tim hắn đập nhanh và
mạnh lên hơn bình thường. “ Thình,... thịch. “
“ Không ổn “ Eothur thốt lên trong đầu mình.
Hắn cố khống chế lại cơ thể. Nhắm lấy đôi mắt để không nhìn thấy thanh kiếm
hay bất kỳ tên kỵ sĩ nào đang đứng ở gần đó.
Tập trung lại các hơi thở thật nhẹ nhàng, chậm rãi và đều đặn.
Hình dung ra trước mình là một không gian đen tối, không sự vật, không âm
thanh, hay bất kỳ một thứ gì có thể khiến các giác quan cảm nhận được.
Trong khi Eothur điều hòa thân thể mình. Tên cầm đầu bọn kỵ sĩ đen tiến đến
gần bụi rậm hơn, hắn ta nghiêng đầu một bên tỏ vẻ sự nghi hoặc.
Rồi đứng đó chờ vài hơi thở, song lại chẳng thu hoạch được gì. Vì chẳng có một
động tĩnh gì cả.
Tên kia quay người lại, trong nháy mắt cứ tưởng chừng hắn ta sẽ bỏ đi và ai
ngờ rằng hắn lại làm ra một hành động.
“ Phập “ Tay kỵ sĩ bóng tối đã xoay người lại, tung ra một nhát đâm thật mạnh
bằng thanh kiếm của mình. Nó cắm mạnh thẳng vào thân cây.
Và ngay khi này, phía trên cao của chiếc cây bị đâm vào tự nhiên có tiếng vỗ
cánh.
Thì ra có một con chim cú đang ở trên đó, và sức mạnh bóng tối giờ đã khiến nó
hoảng sợ với sự áp lực khủng khiếp. Tệ đến nổi mà linh tính nó phải mách bảo
chạy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Kỵ sĩ đen cúi đầu nhìn trở lại. Chỉ bằng một tay, hắn ta đã rút ra thanh kiếm
cắm chặt vào gốc cây của mình, bỏ vào bên hông. Rồi mới thật sự leo lên lưng
ngựa và bỏ đi. Cả đám khác cho ngựa phi nước đại theo hắn.
Từ đầu sự việc diễn ra cho đến kết thúc,... không một ngôn ngữ nào thốt lên.
...
“ Phù phù,... “ Eothur thoát khỏi bụi rậm thở thật là mạnh. Hắn ngước đầu nhìn
những dấu chân di chuyển của lũ ngựa, cảm giác căng thẳng này không thua kém
gì khi hắn đối đầu với tên người sói chết tiệt lần trước.
Đám này là ai ? Tại sao nguy hiểm đến vậy.
Và rồi một chiếc lá cây bị héo rơi xuống trên tay của Eothur. Hắn liền quay
đầu lại nhìn, phát hiện cả một cái cây xanh tươi tràn ngập sự sống khi nãy đã
biến thành một cái cây già cỗi, như sắp chết với sự khô hạn,... thật là một
hình ảnh khủng khiếp.
Vết đâm,... là do vết đâm khi nãy.
Eothur nhớ lại trong sự bỡ ngỡ, rồi từ đó biến thành một cảm giác run sợ đến
tận xương tủy của hắn.
Vừa nghĩ đến nhát đâm, hắn vừa sờ tay phải lên phần vai trái. Nơi có một góc
của chiếc áo choàng bị rách toạc ra.