Người Bạn Nhỏ Bé


Người đăng: luubi3112@

Eothur bất ngờ quay đầu lại theo phản xạ. Hắn nhớ rõ hai chiếc tai mình không
hề nghe thấy âm thanh chuyển động gì từ đằng sau. Và rồi phát hiện cách đó
khoảng 7 mét có một người Hobbit đang ngồi dựa lưng vào gốc cây lớn.

Có thể cậu ta đã ngồi đó trước khi hắn đi qua và do vóc dáng nhỏ con. Nên cậu
bị cái cây lớn che khuất khiến hắn không nhìn thấy.

“ Thế thì quá tốt rồi. “ Eothur đáp lại anh chàng đó. Và bản thân mình cũng
nhanh chóng chạy tới, núp mình khỏi những hạt mưa li ti đang đổ xuống.

Chàng Hobbit kia đứng dậy.

“ Tôi là Samwise Gamgee, anh có thể gọi tôi là Sam. Còn anh, anh tên gì ? “

Eothur thêm một lần nữa bất ngờ trước cái hành động giơ tay chào của chàng tí
hon đó. Hắn cúi đầu nhìn kỹ lấy cậu ta, đây là một người Hobbit trông khá mập
mạp,… cũng không đến nổi. Mái tóc cậu ta thì có màu nâu, chúng xoăn lại như
các người Hobbit khác. Cùng với đó là ánh mắt có màu y chang như sợi tóc.

Miệng cậu khi này là hơi mỉm cười. Vẻ mặt hiện lên là chút sự bối rối, lo
ngại,… nhưng nó vẫn chứa một tia kiên cường nào đấy trong đôi mắt.

Tất cả khiến Eothur có một cảm giác rằng, chàng Hobbit này không hề giống với
đồng loại bình thường. Cậu ta không hề quá cảnh giác với người lạ mặt như
hắn,… hay có giọng nói khó chịu gì cả.

Để cậu ta không bối rối nhiều nữa. Eothur bắt tay cậu chào hỏi.

“ Eothur xứ Rohan. “

“ Xứ Rohan ? “ Chàng Hobbit tên Sam trợn con mắt mình lên.

“ Đúng vậy,… “

“ Tôi cứ nghĩ anh ở đâu gần đây chứ,… không ngờ lại từ một nơi xa xôi như vậy.

“ Cậu biết Rohan,… ? “

“ Không hẳn,… tôi chỉ mới nhìn thấy nó trên tấm bản đồ của một người thầy. “

Eothur gật đầu nhẹ một cái. Sam tiếp tục mở miệng hỏi hắn.

“ Vậy điều gì đã đưa anh tới nơi này ? “

“ Tôi ư ? Điều gì đã đưa tôi đến đây… Không, không, anh bạn.

Tôi không phải là người bị một thứ gì đó đưa đến đây. Mà chính bản thân tôi
muốn thế. Và hai việc đó rất là khác nhau. “

Sam vui vẻ và thấy khá thú vị trước sự đối đáp kỳ lạ của người lạ mặt. Anh đã
bị cuốn hút vào cái sự thần bí trong đôi mắt màu xanh dương, rồi đến lời nói
lẫn cái dáng vẻ của hắn.

“ Khác nhau,… chúng khác nhau thế nào ? “

“ Một cái là bị động,… một cái là chủ động. “

“ Nhưng,… “

Eothur lấy ra chiếc bình đựng rượu vang làm bằng da của mình, hắn húp lấy một
ngụm và trả lời.

“ Một cái là con người ta bị một thứ gì đó điều khiển,… còn một cái là ta tự
nguyện.

Mà khi ta tự nguyện,… ta sẽ ý thức rõ ràng được những gì mình đang làm, muốn
làm tiếp theo,… ta cảm thấy vui khi niềm vui đến, ta có thể bình thường khi
chuyện xấu đến. Vì ta đã chấp nhận nó khi đã tự nguyện,...

Nói chung,… ta sẽ rất hạnh phúc với những giây phút ở hiện tại mà do mình đã
lựa chọn. “

“ Một Triết Lý đơn giản mà thật hay ho. “ Sam nghĩ trong đầu, rồi cậu nhớ lại
những gì xảy ra trong đời sống của mình.

Cậu làm vườn, làm thơ không phải vì sự ép buộc mà do chính bản thân cậu tự
chọn lấy. Dù ánh nắng có gắt gỏng, cơn mưa có xối xả bao nhiêu, thì mỗi hành
động đào đất, gieo hạt,… đều mang lại một niềm vui cho bản thân cậu.

“ Vậy tại sao anh lại muốn đến nơi này ? “

“ À,… cái đó thì phải nói về thân phận của tôi, một kẻ lữ hành, một học giả và
là một người đưa thư. “

Sam nghe rành rọt được hai thân phận đầu. Nhưng đến cái thứ ba thì cậu cho
rằng mình nghe lầm nên lặp lại.

“ Người đưa thư,… ? “

“ Chính xác,… đó là một nghề tạm thời của tôi. “

Eothur đưa chiếc bình trên tay sang Sam, nhưng cậu lắc tay ý bảo từ chối. Thấy
thế hắn cũng chẳng cưỡng ép gì mà tự uống lấy một ngụm nhỏ, và nói.

“ Cậu khá đặc biệt hơn những người Hobbit còn lại đấy. “

“ Làm sao anh biết ? “

“ Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn. Và tôi đã nhìn thấy những gì trong mắt họ,
tất cả khác biệt với cậu. “

Sam bỗng nhiên cười, như đang tự giễu chính bản thân mình.

“ Với họ, tôi là một kẻ ngốc,… kẻ khờ ? “

Eothur đang nhìn về những hạt mưa đổ xuống. Lắng nghe thấy những lời có chút
buồn bã liền nghiêng đầu nhìn cậu ta. Một lúc sau hắn mới đưa ra một lời
khuyên.

“ Lời nói từ bên ngoài chẳng có ý nghĩa gì cả. Vấn đề là cậu là ai ? cậu hiểu
rõ chính mình đến bao nhiêu ? “

“ Tôi là ai ? “ “ Hiểu rõ chính mình ? “ Sam đọc thầm mấy từ quan trọng trong
đầu.

“ Vậy anh đã hiểu được chính mình à ? “

Eothur lập tức nở một nụ cười khó coi… Hắn đang gượng cười.

“ Nếu tôi đã hiểu được chính mình,… có lẽ tôi sẽ không ở đây nữa. “

“ Rầm,… rầm. “ Sấm sét và mây đen từ đâu kéo mạnh đến.

“ Không hay ho rồi,… “ Eothur lẩm bẩm. Trời mà giông to thế này thì e rằng cơn
mưa sẽ kéo dài lâu đây.

Sam thì đứng cạnh đó suy nghĩ một lát, liền nảy ra một ý tưởng trong đầu.

“ Anh có thể ghé qua nhà của người bạn tôi. Có lẽ cậu ta sẽ cho anh nghỉ ngơi
lấy một đêm. “

Sau một hồi nói chuyện, Sam có ấn tượng khá tốt đẹp với Eothur. Tuy cơ thể hắn
trông chẳng sạch sẽ lắm, nhưng từ ánh mắt, khuôn mặt và thần thái nói chuyện
lại tỏ ra một cái gì đó cao quý hơn vẻ bình thường đấy.

Mà người như vậy chắc chắn sẽ không phải là một người ác ôn gì cả. Thành ra
cậu mới có quyết định như vậy.

Dù sao thì mấy ngày sau, Sam cũng sẽ rời khỏi đây với bạn của mình. Hai người
họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa. Ngoài ra cậu cũng có thể hỏi dò anh ta về
thông tin thế giới bên ngoài, chúng sẽ có ích cho cậu trong chuyến hành trình.

“ Tôi nghĩ là mình sẽ không cần nó đâu. Chỉ cần qua cơn mưa là tôi sẽ rời khỏi
đây thôi. “ Eothur từ chối cậu ta, hắn đã nhìn thấy vẻ mặt của các người
Hobbit đó rồi. Họ sẽ không ưa thích gì nếu hắn ghé qua nhà họ đâu.

“ Anh ta cũng giống như tôi vậy. “ Sam tiếp thêm lời.

“ Vậy sao ? “ Eothur có chút hứng thú. Không biết người “ Thầy “ bí ẩn mà Sam
nói là ai. Vậy mà có thể biến một chàng trai Hobbit cởi mở với thế giới bên
ngoài như thế.

“ Đi thôi,… cậu ta ở gần đây lắm. “ Sam nói xong liền chạy vọt vào bên trong
cơn mưa dầm dã. Thấy được sự nhiệt tình của cậu ta, Eothur nhún vai và đuổi
theo.

Tại Bag End ở căn phòng chính, có một chàng trai Hobbit trẻ tuổi đang ngồi
trên chiếc ghế bành. Và trên chiếc bàn cạnh cậu là những chiếc đèn có gắn nến
trắng đang tỏa sáng, chúng chiếu rọi cơ thể cậu, lộ ra một dáng vẻ khá gầy gò.

Tay cậu ta cầm lấy một chiếc tẩu dài, đang đưa vào trong miệng. Hút và thổi là
những làn khói ấm áp trong cái cơn mưa lạnh giá ngoài nhà.

Cậu ngồi theo hướng đối diện chiếc cửa sổ nhỏ. Ánh mắt nhìn ra ngoài dõi theo
các hạt nước đang không ngừng đổ ập xuống các ô kính hoa văn, vừa suy ngẫm một
điều gì đó.

“ Frodo, Frodo,… “ “ Cốc cốc,… “ Bên ngoài cửa chính đột nhiên có tiếng động
ồn ào. Khiến cậu thoát khỏi những suy nghĩ lo lắng của mình.

“ Sam ? “ Chàng Hobbit tên Frodo thốt ra tên của người ngoài cửa. Bất chợt
nghĩ đến ngoài kia đang thế nào, cậu nhanh chóng đứng dậy chạy tới và mở nó
ra.

“ Rầm “. Khi vừa mở cửa. Một tia chớp trên bầu trời đột nhiên đánh xuống. Nó
theo hướng đối diện của Frodo khiến cậu chợt giật mình và hoảng hốt.

Thật ra tia chớp và âm thanh chúng không làm Frodo hoảng sợ. Mà là thứ đang
đứng ở đằng trước. Trong cái tia sáng chớp nhoáng ấy hiện là một cơ thể to lớn
phải hơn cái cửa nhà, rồi khi ánh sáng biến mất là một cái bóng đen tối.

Cái bóng đó làm dấy lên một nỗi sợ hãi không tên trong tâm trí của Frodo. Như
giờ cậu đang phải đứng trước thứ đáng sợ nhất của cuộc đời mình, có khi còn
hơn thế.

Đằng sau Frodo tuy có những ánh sáng của các ngọn nến chiếu rọi, nhưng chúng
vẫn không thể làm cậu an tâm một chút nào. Cậu có một cảm tưởng rằng: sự sống
xung quanh mình đang biến mất và trôi đi, để lại cái lạnh lẽo từ các cơn gió
tạt vào mặt. Sau các cơn lạnh đó là sự chết chóc nguy hiểm từ cái bóng đen
phát ra.

Ngay trong nỗi sợ hãi, Frodo đột nhiên nhớ lại những gì Gandalf đã cảnh báo.
Về cái thứ đang nằm trong tay cậu đáng sợ, nguy hiểm đến chừng nào, nó có thể
hấp dẫn các lực lượng bóng tối truy tìm.

Cậu còn nhớ lại những dự tính của bản thân mình. Sau cái sinh nhật tuổi thứ 50
sẽ lên đường tiến về Rivendell. Thế giờ e rằng mọi chuyện đã quá trễ rồi, đáng
ra cậu nên tới sớm hơn.

Frodo trong lòng tràn đầy hối tiếc và không can tâm. Song, cậu lại nhắm mắt vì
sự hoảng sợ, không đủ sức để có thể chứng kiến được cái gì sẽ xảy ra tiếp
theo.

“ Frodo,… Frodo,… cậu làm sao vậy ? “ Thay vì cái gì ghê gớm sẽ ập tới, thì
lại là hai bàn tay nào đó nắm lấy vai cậu và lắc lư.

Frodo mở mắt từ từ ra. Trước mặt cậu là khuôn mặt hơi chút béo của người bạn
Sam.

Khi đó, Eothur thì đứng ngoài cánh cửa. Hơi chút trầm tư nhìn người Hobbit gầy
gò này.

“ Cậu ta sao có vẻ như,… hơi nhát gan vậy. “

Eothur trùm lấy đầu mình bằng một chiếc khăn lông màu xám, lau khô lấy mái tóc
đang ướt. Thi thoảng, hắn ngó đầu nhìn vô trong phòng, nơi mà hai anh bạn
người Hobbit đang nói chuyện với nhau.

Chính xác là cãi nhau về vấn đề gì đó. Do hắn à.

Eothur thấy có chút thất vọng với người bạn của Sam, hắn cứ tưởng sẽ gặp điều
gì thú vị hay ho hơn chứ.

Và khi này âm thanh trong phòng im lại. Cánh cửa được mở toang ra, Sam đi
trước còn Frodo hơi e ngại nên chỉ bước khá chậm rãi.

“ Đây là Eothur, anh ấy là người xứ Rohan. “ Sam chỉ tay vào hắn giới thiệu,
rồi chỉ tay lấy anh bạn Frodo.

“ Còn đây là Frodo Baggins, bạn của tôi. “

“ Chào cậu, Frodo… ” Eothur lên tiếng chào hỏi trước.

Frodo chỉ gật đầu nhẹ mà không nói gì.

“ Đừng lo lắng thế anh bạn. Sau cơn mưa là tôi sẽ rời khỏi đây thôi. “

“ Anh không cần phải thế đâu,… trời sẽ mưa đến tận sáng mai. Anh cứ nghĩ ngơi
ở đây đi… “ Không phải Sam nói mà là Frodo lên tiếng, cậu ta vẫn còn chút do
dự khi nói ra những lời này.

Eothur có thể thấy được các cảm xúc đó, hắn tính nói nhưng…

“ Được rồi, cứ như vậy đi. “ Sam chống nạnh vui vẻ nói với bạn của mình. Sau
đó cậu ấy chợt nhớ ra gì nên hỏi.

“ Ai muốn ăn gì không ? “

Eothur thì mấy ngày hôm nay đều ăn thức ăn nguội nên cũng khá ngán ngẩm. Vì
vậy hắn đồng ý lập tức.

“ Nếu chủ nhà cho phép ? “

Frodo đang nhìn chằm chằm hắn. khi nghe vậy có chút giật mình nhưng vẫn gật
đầu.

Bữa tối diễn ra có chút kỳ lạ. Sam và Eothur là hai vị khách, thế mà họ dùng
bữa, nói chuyện với nhau rất là tự nhiên. Trong khi Frodo là chủ nhà đích thực
thì có chút im lặng, chỉ lắng nghe mà không thốt lên một từ nào.

Như hắn vừa “ đảo khách thành chủ “ vậy.

Một chút sau bữa ăn kết thúc, Sam dọn dẹp rồi đẩy hai người họ ra khỏi phòng
bếp. Eothur nhìn lấy Frodo và ngược lại, họ không biết nói gì cả.

Eothur đành đi tới phòng khách, với tốc độ chậm rãi. Lưng cúi xuống, ấy thế mà
vẫn suýt nữa đụng cái đèn trên trần nhà. Frodo đứng sau nhìn thấy, nhớ lại vị
người già Gandalf thường hay va chạm. Điều đó khiến cậu khẽ cười thành tiếng.

Đang nghiêng người tránh mà nghe được, Eothur xoay đầu nhìn cậu. Khiến nụ cười
nhỏ đi rồi tắt hẳn.

“ Tôi nghĩ thứ này chắc chắn sẽ va vào nhiều người cao như tôi lắm đây. “ Hắn
chỉ tay vào thứ cạnh mình nói.

“ Anh đoán đúng. “

Những lời lẽ trông rất bình thường. Thế mà chúng đã mở đầu cho một cuộc nói
chuyện của bọn họ. Sam đứng trong nghe được, cậu ta cũng mỉm cười trên miệng.


Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương #65